Tiên Hà Phong Bạo

Chương 472: Chương 472: Cường địch nhìn chung quanh.




Rất nhanh hư quang màu bạc rơi xuống trước mặt Từ Huyền hiện ra một lão giả bố y bình thường không có gì đặc biệt.

- Lăng đại sư!

Từ Huyền thần sắc bình thản, đứng dậy nói.

Bố Y lão giả đúng là Lăng Vũ Thanh luyện trận đại sư, lúc trước từng trợ giúp Từ Huyền củng cố Hỏa Nhai Phủ, đối với Từ Huyền thập phần chiếu cố.

Hai mắt Lăng Vũ Thanh dò xét Từ Huyền hơi có chút giật mình, tốc độ tu luyện của đối phương cùng khí tức giờ phút này phát ra đều vượt qua tưởng tượng của hắn.

- Tình huống của Hỏa Nhai Phủ ngươi cũng thấy đấy.

Lăng Vũ Thanh nhìn lướt qua động phủ tàn phá đối diện, thở dài một tiếng.

- Mời lăng đại sư nói cho ta biết, đứa nào làm?

Từ Huyền hít sâu một hơi hắn sắc mặt bình tĩnh, nhưng trên người hắn lại phát ra một cỗ khí tức như bá chủ Viễn Cổ làm cho vô số sinh linh quanh mình rung động.

Lăng Vũ Thanh cảm nhận được một cỗ áp lực kinh hồn, trong lòng kinh hãi nhưng không quên đáp:

- Nửa năm trước ta mới về đến Thiên Xà trại. Địch nhân phá hủy Hỏa Nhai Phủ cũng đại khái điều tra ra được rồi, hẳn là Hoàng Cửu Thông Ngưng Đan kỳ. Lấy thực lực của tối đa tại trước mặt bọn họ lão hủ chỉ có thể chạy trốn để tự bảo vệ mình, vì thế không thể lấy lại công đạo cho chuyện này. Bất quá hôm nay thấy biến hóa trên người tiểu hữu có lẽ có cơ hội phản kích.

- Hoàng Cửu Thông?

Khóe miệng của Từ Huyền lộ ra một tia cười lạnh:

- Năm đó hắn giết không chết ta thì đã mất đi cơ hội lớn nhất rồi, sau này hắn cũng sẽ không có ... cơ hội nữa.

- Từ tiểu hữu có ý tứ là •••••• muốn giết Hoàng Cửu Thông? Đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Lăng Vũ Thanh thần sắc nghiêm nghị, đối với sự tình này không có hi vọng quá lớn.

Dù sao Hoàng Cửu Thông cũng là Ngưng Đan hậu kỳ cường giả thành danh đã lâu, có thể phản kích vây khốn hắn đã coi như không tệ rồi.

- Tốt nhất có thể đem những người này, một mẻ hốt gọn.

Ngôn từ của Từ Huyền quả quyết, không che dấu sát ý trong mắt chút nào.

Lăng Vũ Thanh chấn động, khẩu khí của người trẻ tuổi trước mắt cũng quá lớn rồi, nghe mà thấy hắn quả thực có chút cuồng vọng tự đại.

Dù sao bản thân của Từ Huyền cũng không khác mấy là Ngưng Đan trung kỳ tu giả, hắn đối mặt có thể solo với một người Hoàng Cửu Thông, nhưng còn những cường viện khác thì sao?

Hai người thương nghị một lát, Lăng Vũ Thanh dứt khoát dựa theo ý của Từ Huyền, dù sao lấy lực lượng của hai người, cho dù không thể đánh chết đám người Hoàng Cửu Thông thì ít nhất có thừa tự thực lực bảo vệ mình.

- Lăng đại sư trước tiên có thể trở về động phủ, một mình ta ở tại chỗ này, những người kia chắc chắ sẽ càng dễ mắc câu.

Từ Huyền lại cười nói.

- Được! Ngươi cũng phải cẩn thận một chút.

Lăng Vũ Thanh gật đầu rời đi, động phủ của hắn kề bên này, so với Hỏa Nhai Phủ càng thêm bí ẩn hơn.

Chờ sau khi rời đi đại sư rời đi, Từ Huyền khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng bắt đầu tu luyện.

Thời gian từng chút trôi qua, đợi hai ba ngày, bốn phía đều không có dị động gì.

Từ Huyền cũng không sợ, hắn rất có kiên nhẫn, cho mình thời gian chờ đợi dài nhất là nửa năm.

Nếu như trong vòng nửa năm, những người kia còn chưa tới thì hơn phân nửa là muốn làm Ô Quy co đầu rút cổ lại, Từ Huyền cũng lười để ý tới, trở lại Côn Vân Quốc của mình.

Mà sự thật chứng minh, nửa năm thời gian, thật sự đủ dài.

Ngay tại nửa tháng sau vào lúc đêm khuya, phụ cận thủy vịnh có một số thân ảnh nấp trong bóng tối quan sát.

- Tiểu tử này ngồi tại trước Hỏa Nhai Phủ luyện, hiển nhiên muốn để cho chúng ta tự động đưa tới cửa. Bất quá, hắn có tự tin lớn như vậy sao?

Một vị nữ tử dị tộc đuôi rắn mặt người nhẹ nhàng cười cười, làn da nàng bố trí hoa văn dày đặc có một khuôn mặt mỹ lệ giống như hoa đào.

- Kẻ này dám làm như thế, chắc chắn có chỗ dựa vào, chúng ta không được coi thường.

Thanh âm trầm thấp mang theo hàn ý vang lên, kẻ nói chuyện là một cái lão giả tóc bạc mặc một kiện pháp bào do linh tơ dệt lam nhạt thành.

Lão giả tóc bạc áo lam chính là Hoàng Cửu Thông năm đó, một chuyến mấy người này đều là dùng hắn làm chủ.

Ngoại trừ nữ tử đuôi rắn mặt người, bên cạnh thân Hoàng Cửu Thông còn có một hắc y đại hán mặt mũi tràn đầy dữ tợn cùng với sau cùng là một cái Quang Đoàn tím đen thấy không rõ bộ dáng trôi nổi giữa không trung.

- Chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ vẫn không giết được một tiểu tử Ngưng Đan trung kỳ.

Trên người Hắc y đại hán bắt đầu khởi động một tầng quang vân màu tím đen vờn quanh toàn thân, cũng tản mát ra bốn phía. Xem tình hình là một vị Vũ Tu Ngưng Đan thực lực cường đại.

Cùng lúc đó Từ Huyền khoanh chân tu luyện bên trên sườn núi, ẩn ẩn sinh ra một tia cảm ứng, khóe miệng hiện lên một tia tươi cười quỷ dị .

Cũng không lâu lắm, trong bầu trời đêm truyền đến tiếng xé gió, trong không khí mang tơi một cỗ hàn ý lạnh buốt.

Vèo --

Một cái thân ảnh sâm lãnh quanh quẩn giống như u linh hướng phương hướng của Từ Huyền trôi nổi lại gần.

Thanh Hắc Ma quang như một cái Quang Đoàn, bên trong chỉ có thể nhìn đến một nửa thân hình cùng với hình dung tiều tụy âm trầm, khuôn mặt dữ tợn, lộ ra sát ý cừu hận khắc cốt minh tâm...

Khi Từ Huyền thấy rõ thân ảnh kia lúc đồng thời chấn động.

Ma tu trong thanh hắc ma quang thân hình không phải nguyên vẹn, chỉ có một chân cùng một cái cánh tay, so với người bình thường ít đi một phần ba thân hình.

- Tiểu tử họ Từ kia, không ngờ lại là ta phải không?

Nam tử tàn thân thể bao phủ bởi thanh hắc ma quang, nơi mi tâm có một nốt ruồi, bộ mặt khô quắt, thanh âm lành lạnh lạnh như băng hai mắt như như độc xà, gắt gao nhìn chằm chằm vào Từ Huyền.

Từ Huyền chỉ cảm thấy một tia lạnh lẽo cả người tập kích chạy lên não, dò xét thật lâu, rốt cục nhận ra người này:

- Là ngươi!!!

Nam tử tàn thân thể ngửa mặt lên trời thét dài:

- Ha ha ha. . . Tám năm trước, ở trước, Hỏa Nhai Phủ ngươi đã đem Liệp Sát Đoàn của ta nhất cử tiêu diệt, còn dùng món vũ khí hạng nặng gây nên thương tích này cho ra. Thù này hận này, Hắc Ma ta khắc vào dưới đáy lòng suốt tám năm! Ở bên trong tám năm này, mỗi thời mỗi khắc ta cũng muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn, liều lĩnh một cái giá lớn tăng thực lực lên. Rốt cục tại hôm nay, cơ hội báo thù đến rồi, ta muốn đem ngươi nghiền xương thành tro, tại dịa phương đó rửa sạch những mối nhục nhã hổ thẹn trước kia.

Nguyên lai nam tử tàn thân thể này không ngờ là Hắc Ma ngày xưa bị Từ Huyền đánh lui gây nên.

Lúc ấy Từ Huyền cùng Hạ đại sư liên thủ đúc lại "Phương Thiên Họa Kích ", bảo khí chi quang kinh động Liệp Sát Đoàn của Hắc Ma.

Đám người Hắc Ma sinh lòng tham lam, buông tha săn giết ba Linh Lộc, đem mục tiêu chuyển hướng bảo vật mới xuất thế này.

Nhưng mà nào có thể đoán được, Từ Huyền lúc ấy thúc dục Phương Thiên Họa Kích, một chút chém giết sáu người, cuối cùng vận dụng linh dịch màu vàng bên trong Thất Phương Ngọc Bình, uy năng càng thêm mạnh mẽ, khắc chế Ma Đạo, chẳng những đem Hắc Ma đánh lui, còn chém non nửa đoạn thân hình của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.