Tiên Hà Phong Bạo

Chương 96: Chương 96: Đại môn võ tu. (1)




Trong lòng Chấp pháp thôn trưởng nghiêm nghị, thần sắc ngưng trọng, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

- Hôm nay trong thôn xuất hiện một vị Tiên sĩ đại nhân vật, mong rằng ngày sau chiếu cố nơi này nhiều hơn.

Mặc dù hắn không có biểu hiện thần thái đi ra ngoài, nhưng trong ngôn ngữ đối với Từ Huyền có đủ tôn kính cùng lôi kéo.

Lời vừa nói ra, bọn người Từ phụ không khỏi thở phào một hơi, xem ra thực lực cùng địa vị của Từ Huyền hiện nay, đã có thể bình khởi bình tọa cùng Chấp pháp thôn trưởng, thậm chí làm cho tam đại gia cũng phải tôn kính lấy lòng.

- Thôn trưởng khách khí, ta vốn xuất thân từ Dương Mẫu thôn, nơi này chính là cố hương của mình, tự nhiên sẽ hết sức bảo hộ tịnh thổ này.

Từ Huyền thong dong tự nhiên nói chuyện cùng Chấp pháp thôn trường, phần lão luyện cùng trấn định kia, hoàn toàn không giống như một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.

Về sau, Dương gia cũng phái người đưa đến hạ lễ chúc mừng, chỉ là Dương gia gia chủ không có tự mình đến.

Nghĩ đến dùng tu vi của Dương Tiểu Thiến hôm nay, cùng với quan hệ thân mật cùng Chân truyền đệ tử Nhạc Phong, tiến vào nội môn cũng là ván đã đóng thuyền, không cần phải đặc biệt đến lấy lòng.

Thẳng đến tối mịt, nhân vật cao tầng của Dương Mẫu thôn tam đại gia mới nhao nhao tán đi.

Trước khi đi, Chấp pháp thôn trưởng đi đến bên cạnh Từ Huyền, hơi thâm ý biểu lộ, thấp giọng nói:

- Từ khi Từ Đại Hổ mất tích, bản thôn so với dĩ vãng càng thêm an bình hòa thuận.

Trong nội tâm Từ Huyền khẽ động, xem ra Chấp pháp thôn trưởng này đích thị là đoán được, Từ Đại Hổ là do mình chém giết, nhưng không có bất luận ý tứ truy cứu gì.

Dùng thân phận cùng thực lực của hắn giờ phút này, dù là Chấp pháp thôn trưởng có chứng cớ vô cùng xác thực, thậm chí tận mắt nhìn thấy hắn giết chết Từ Đại Hổ, cũng sẽ một mắt nhắm một mắt mở.

Chấp pháp thôn trưởng đi rồi, trong phòng chỉ còn lại có mấy người cuối cùng.

Trong đó kể cả Từ Nguyên, còn có Võ sư Từ gia, Tống Hằng.

- Từ sư đệ, Võ sư Tống tiên sinh nhà của ta, đối với chiêu thức luyện thể của ngươi hết sức tò mò, muốn tìm ngươi luận bàn thoáng một phát.

Từ Nguyên đi đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói ra.

Luận bàn?

Ánh mắt Từ Huyền lập tức rơi xuống trên người Tống Hằng, phát hiện đối phương lại có tu vi luyện thể bát trọng!

Không nghĩ tới Võ sư Từ Gia này, dĩ nhiên là một vị cao thủ luyện thể thâm tàng bất lộ!

Trừ lần đó ra, trên người Tống Hằng còn ẩn hàm một cổ khí tức bất thường.

Khí tức như ẩn như hiện này, lại để cho Từ Huyền cảm thấy quen thuộc. . .

- Tống mỗ bất tài, đối với công pháp luyện thể của Từ tiên sĩ cảm thấy hết sức hứng thú, nên thỉnh cầu có thể luận bàn một chút hay không?

Tống Hằng oai hùng bất phàm, thần sắc trầm ổn, hơi có vẻ cung kính hướng về Từ Huyền ôm quyền hành lễ.

- Tốt.

Từ Huyền như có điều suy nghĩ, sau đó gật đầu đáp ứng.

Đối mặt Phàm sĩ luyện thể bát trọng, Từ Huyền không dám khinh thị, trọng yếu hơn là khí tức như ẩn như hiện trên người đối phương kia làm cho hắn chú ý.

Thấy Từ Huyền đáp ứng, sắc mặt Từ Nguyên toát ra vài phần chờ mong cùng hưng phấn.

Nhưng mà một câu kế tiếp của Từ Huyền, lại làm cho hắn thất vọng cực độ:

- Bất quá, ta chỉ có thể lén luận bàn cùng Tống tiên sinh.

Khóe miệng Từ Huyền hiện ra một nụ cười khó có thể phỏng đoán.

- Mời.

Sắc mặt Tống Hằng trầm ổn, nhẹ gật đầu, có chút đưa tay, không có hỏi nhiều, dứt khoát lưu loát.

Từ Huyền hướng cha mẹ ý bảo không sao, thân hình như yến, "Vụt" phiêu nhiên bay vọt ra ngoài, trong chớp mắt đã chạy vượt ra mười trượng.

Tốc độ thật nhanh!

Bọn người Từ Nguyên, cơ hồ không kịp phản ứng, chỉ cảm giác bóng người nhoáng một cái, Từ Huyền đã ra khỏi phòng.

Chỉ có Võ sư Tống Hằng kia, trong mắt lóe lên tinh quang, thân hình như gió, vận chuyển nội kình, nhảy lên bảy tám mét, khí thế kinh người, từ phía sau thẳng truy mà đến.

Mấy hơi thở công phu, thân ảnh của hai người đã hóa thành điểm đen, dung nhập trong bóng đêm, biến mất không thấy gì nữa, lưu lại bọn người Từ Nguyên âm thầm tiếc hận.

Tống Hằng ở sau lưng mau chóng đuổi, tốc độ càng lúc càng nhanh, tựa hồ sắp tiếp cận mục tiêu.

Mà thân hình của Từ Huyền lại phiêu dật như gió, hời hợt cùng hắn bảo trì khoảng cách một hai chục mét, thậm chí ngay cả nội kình cũng không có sử dụng.

Trái lại Tống Hằng, nội kình mãnh liệt bành trướng, quán chú hai chân, càng là tràn ra bên ngoài cơ thể, kình phong chấn động, bay vọt bật lên, tiếng gió phần phật, thanh thế kinh người.

Trong nháy mắt, hai người ly khai thôn trang, tiến vào sơn dã địa thế phập phồng bất định.

Nửa nén hương sau, tốc độ của Tống Hằng đã đạt đến đỉnh phong, trên trán mơ hồ có thể thấy được dấu tích mồ hôi, hô hấp gấp gáp, nội kình tiêu hao rất lớn.

Mà thiếu niên phía trước hắn kia, thân hình động tác càng phát ra linh dật, có chút thời điểm, càng giống như tung bay ở giữa không trung, làm cho người ta hoài nghi thân thể của hắn, có phải so với người bình thường nhẹ hơn rất nhiều hay không.

Lòng của hắn không khỏi hoảng sợ, từ trong miệng Từ Nguyên biết được, đối phương cũng không quá đáng là Luyện Thể thất trọng. Nhưng xem tình hình giờ phút này, Từ Huyền căn bản không sử dụng nội kình, đã hời hợt ổn áp hắn một bậc.

Thần sắc Tống Hằng không khỏi ngưng trọng, thiếu niên trước mắt này, tuyệt không phải Luyện Thể thất trọng bình thường.

Rốt cục, thời điểm hai người tiến vào trong núi sâu, hô hấp của Tống Hằng dần dần dồn dập, thân ảnh anh tuấn cân xứng phía trước kia đã dừng lại.

Tống Hằng thở phào một hơi, lồng ngực phập phồng bất định, thần sắc nhìn về phía thiếu niên trước mắt càng thêm phức tạp.

Từ lúc hai ba tháng trước, đối phương bất quá là Luyện Thể nhất trọng, ngày nay đã đạt được độ cao không thể tưởng tượng nổi.

Từ Huyền chắp tay quay người, khí định thần nhàn, chờ đợi Tống Hằng khôi phục thể lực.

Thật lâu về sau, đợi cho hô hấp của Tống Hằng vững vàng, Từ Huyền lạnh nhạt nói:

- Sớm nghe nói về Tống võ sư ở phương diện luyện thể, tạo nghệ phi phàm, hơn nữa tinh thông võ đạo, hôm nay cũng có cơ hội luận bàn một chút.

- Tống mỗ chỉ là một Phàm sĩ, sao có thể nói tinh thông võ đạo chứ, hôm nay chỉ thầm nghĩ, muốn biết một chút về Luyện Thể Thuật đặc biệt của Từ tiên sĩ, dù là thua, cũng không hề có nửa câu oán hận.

Tống Hằng trầm tĩnh trấn định nói.

Hai người đứng lặng ở tại chỗ, gió mát thổi qua, tay áo tung bay.

Từ Huyền đứng chắp tay, mục như hồ nước, cẩn thận quan sát đối phương.

Tống Hằng lại bỗng nhiên cảm nhận được một cổ khí tức băng hàn, dưới đáy lòng không hiểu lan tràn, vẻ áp lực mịt mờ này, cơ hồ khiến hắn khó có thể ra tay.

Hắn thậm chí có chút hoài nghi, đối phương đã bước vào hàng ngũ Tiên sĩ.

Cổ áp lực lan tràn dưới đáy lòng này, càng lúc càng lớn, Tống Hằng rùng mình, không thể lại kéo dài xuống dưới, nếu không mình ngay cả cơ hội ra tay cũng không có.

Uống!

Hắn đột nhiên quát to một tiếng, mục như ánh đuốc, nội kình trào lên như Trường Hà, lao ra bên ngoài cơ thể, quanh thân tiếng gió gào thét, bên ngoài thân mơ hồ phát ra một cổ khí tức vô hình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.