Từ Huyền nhướng mày, cái lão già họm hẹm, vừa nhìn đã biết không phải là kẻ tốt lành gì.
- Hắc hắc! Tiểu cô nương, thấy tiên sư như lão phu, chẳng lẽ ngươi không nguyện ý bái sư.
Lão đầu hoàn toàn không thấy Từ Huyền, con mắt cơ hồ híp thành khe hở,
cao thấp không ngừng dò xét Du Cầm, từ khuôn mặt tới bộ ngực, lại nhìn
vòng eo nhỏ bé của nàng, âm thầm nuốt một miếng nước bọt.
- Sư muội, ngươi nguyện ý đáp ứng thì đáp ứng, không muốn thì trực tiếp cự tuyệt.
Từ Huyền thò tay khoác lên vai thơm của Du Cầm.
- Ân.
Ánh mắt của Du Cầm nhìn hắn, giống như nhận được dũng khí nào đó, cố lấy hết sức nói:
- Ta không muốn.
- Cái gì!
Sắc mặt lão già họm hẹm này trầm xuống, nói:
- Hảo tiểu tử, ngươi dám trở ngại ta thu đồ đệ?
Trong chốc lát, một cổ uy áp Luyện Thần kỳ, như lũ quét trào dâng.
Từ Huyền thừa nhận áp lực lớn lao, khí huyết trong thể nội dâng cao,
trên người xuất hiện một cổ "Thế" chống lại, dùng tu vi cấp độ Luyện Khí Kỳ, muốn chính thức đối kháng uy áp tiên sư Luyện Thần Kỳ, chỉ sợ không dễ dàng.
Vào thời khắc gấp gáp này, bỗng nhiên Từ Huyền cảm
nhận khỏa nguyệt quang bí châu thần bí kia, ô minh run lên, một cổ lực
lượng mát lạnh truyền ra ngoài, khuếch tán đến tứ chi bách hài, sau đó
rót vào trong linh hồn.
Từ Huyền chỉ cảm thấy toàn thân của
mình như đắm chìm trong ánh trăng, dị thường thoải mái, giống như tứ chi bách hải bị một lực lượng nào đó tẩy rửa, mà áp bách thần thức của lão
già họm hẹm kia, lập tức bị suy yếu vài phân. Nếu không như thế, hắn còn cảm giác sâu sắc huyết khí thần trong cơ thể của mình nhanh chóng bị
"Thế" này bao quanh, trong tối tăm tăng phúc lên vài lần.
Tất cả những chuyện này, đều đến từ bí châu thần kỳ trong cơ thể của mình a.
Từ Huyền giật mình không nhỏ, vật này quả nhiên là kỳ bảo có tác dụng phụ trợ, giá trị không thể đo lường.
Mà Du Cầm ở bên cạnh, dưới thần thức áp bách của Luyện Thần Kỳ, cũng lộ ra bất an, khuôn mặt tái nhợt, thân thể mềm mại có chút run rẩy.
- Không cần sợ hãi.
Từ Huyền ôm nàng vào trong ngực, trong e lệ thế này, cảm nhận được một
cổ lực lượng kỳ dị mát lạnh, lan khắp toàn thân, mà thần thức áp bách
đáng sợ kia, lập tức cắt giảm hơn phân nửa.
- Ồ!
Lão già họm hẹm hủ hèm kia kinh dị kêu một tiêng, thu hồi thần thức, sắc mặt âm tình bất định, âm thầm cân nhắc: chẳng lẽ trên người của tiểu tử này có bảo vật tăng phúc linh hồn?
- Các hạ là người phương
nào, lại tự tiện xông vào nơi ở của Từ mỗ, còn ý đồ mưu đồ làm loạn nữ
quyến của ta. Nếu như không cho một lời giải thích, Từ mỗ sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định phải đem chuyện này bẩm báo với cao tầng gia tộc.
Từ Huyền lạnh lùng hét lớn một tiếng, âm thanh như sấm rền vang lên,
thoáng cái truyền ra khắp chung quanh, khiến cho không ít đệ tử gia tộc ở gần đó chú ý.
Trên mặt của lão già hèn mọn này lộ ra thần
sắc kinh hoảng, không nghĩ tới tiểu tử Từ Huyền ở trước mặt tiên sư
Luyện Thần Kỳ, còn biểu hiện mạnh như thế.
- Hừ, lão phu
Hoàng Vạn Lượng, là nhị đẳng khách liêu trong tộc, quang minh chính đại
tới đây sàng chọn đệ tử, có thể có ý đồ gì chứ, ngược lại là tiểu tử
thúi ngươi, muốn dã hị phạm thượng, ra tay với lão phu?
Lão già này vô cùng giảo hoạt, ngược lại đã trả đũa.
- Cái gì dĩ hạ phạm thượng! Từ mỗ cũng là nhị đẳng khách liêu a.
Từ Huyền nhíu mày, không chút yếu thế, nói:
- Ngươi già mà không kính, tự tiện xông vào chỗ ở của Từ mỗ, còn ý đồ
bắt buộc thu đồ đệ, làm nha hoàn, người hầu, Du sư muội người trong cuộc nên có thể làm chứng.
- Ngươi. . .
Thần sắc lão già hèn mọn này biến đổi, không phản bác được.
- Còn chưa cút, thật muốn Từ mỗ báo cho cao tầng gia tộc sao.
Từ Huyền cũng không bởi vì đối phương là tiên sư Luyện Thần Kỳ, mà có nửa phần nhượng bộ.
- Tiểu tử ngươi rất tốt, chúng ta chờ xem.
Hoàng Vạn Lượng hung dữ trừng Từ Huyền, hậm hực không cam lòng rời đi.
Ở trong tộc, đều là nhị đẳng khách liêu, cho dù hắn là tiên sư Luyện Thần Kỳ, cũng không dám tự tiện động thủ.
Từ Huyền híp mắt nhìn hắn rời đi, nỉ non lẩm bẩm: có quan hệ tới chuyện Du sư muội có thượng phẩm linh căn, chỉ có Trương Phong cùng số ít
người biết rõ, dùng cách làm người của Trương Phong, lẽ ra không thể
giới thiệu cho người này.
Giờ phút này, Du Cầm trong ngực,
trên nhan sắc xinh đẹp đỏ hồng, thân thể tinh khiết của nàng có mùi thơm kỳ lạ, lúc này Từ Huyền kịp phản ứng, phát hiện thiếu nữ trong ngực,
đôi mắt đẹp khép hờ, lông mi run rẩy như tinh diên, vòng eo nhỏ như lá
liễu, có chút kéo căng, một cử động nhỏ cũng không dám.
- Sư muội, không cần sợ, lão đầu vô sỉ kia, đã bị ta đuổi đi.
Từ Huyền nhẹ nhàng trấn an.
Du Cầm mở đôi mắt hồng nhuận của mình ra, lệ quang rơi ra ngoài, rất hồi hộp, có vài phần vui sướng an ổn.
- Hai ngày nữa, sẽ cho Huệ Lan muội muội tới đây bầu bạn với ngươi.
Từ Huyền sinh lòng trìu mến, dứt khoát ôm nàng một hồi, Du Cầm dần dần
bình tĩnh trở lại, trong con ngươi tinh khiết lộ ra thần sắc hiếu kỳ: