Tiên Hà Phong Bạo

Chương 513: Chương 513: Đâm chết ngươi. (1)




Phạm vi mười dặm kia, giống như một lĩnh vực chết lạnh như băng, yên tĩnh đến đáng sợ.

Xùy~~ chi ~

Bên ngoài thân Từ Huyền bỗng dưng nổi lên một tia hỏa tinh thật nhỏ, phảng phất bị lưỡi đao thật nhỏ thiết cát nhiều lần vậy.

Tình hình như thế khiến sắc mặt hắn khẽ biến.

- Nghe nói ngươi là Thể Tu hiếm thấy trong tu giới, mà lại không giống với Thể Tu bình thường, thân thể quả nhiên cường đại! Nhưng hôm nay, Đông Phương Quý ta sẽ đích thân xé nát thần thoại phòng ngự của ngươi!

Đông Phương Quý dứt lời, trong cơ thể trào lên ra một cổ chấn lực bàng bạc bành trướng, trên bầu trời kình phong rít gào, một mảnh quang mang màu vàng rét lạnh chói mắt như ngàn vạn kim mâu biến ảo, đâm thẳng bốn phương tám hướng, muốn phá hủy hết thảy trước mắt.

Một khắc này, hắn giống như một phương Vũ Thần, giơ tay nhấc chân đều có thể tịch diệt hết thảy vậy.

Uy năng đại thế phô thiên cái địa như phong bạo đầy trời, thổi khiến vô số sự vật trong linh thành tung bay, ép cho vô số tu giả, không thể thở dốc.

Đổng Băng Vân và Nhạc Phong đang khống chế tình hình linh thành bên dưới, tâm thần run lên, uy thế của Nguyên Đan kỳ so với trong tưởng tượng còn khủng bố hơn rất nhiều.

Dưới uy thế bực này, Từ Huyền cảm giác mình là một con thuyền trong biển lớn, đang vật lộn với gió lốc đầy trời vậy.

Chênh lệch giữa cảnh giới cấp độ được hiện ra rất rõ ràng.

Hắn hít sâu một hơi, từ trong khí lực bỗng nhiên dâng lên một cổ khí thế bá tuyệt thiên địa, thân thể nổi lên một tầng kim loại sáng bóng màu vàng nhạt.

Trong nháy mắt, toàn thân hắn phảng phất như cao lớn lên, lộ ra thần võ cao lớn, càng có một cổ khí tức Viễn Cổ chất phác phủ khắp bốn phía.

Xa xa nhìn lại, thân ảnh anh tuấn trong bầu trời đêm như một Kim Cương đại thần, trầm trọng áp bách, khí tức bá đạo bễ nghễ nghênh tiếp Nguyên Đan lão quái sừng sững đưng ở đỉnh phong Côn Vân tu giới...

Oanh!

Một thân Lôi Đình hét lớn, quanh quẩn giữa tầng mây, cũng chậm rãi trèo cao, thân thể Từ Huyền nhảy lên cao, bay lên đám mây rất cao, giao thoa với cương phong lôi minh giữa Cửu Thiên.

Cái gì!

Đông Phương Quý sắc mặt ngưng tụ, cảm nhận được từ trong khí lực của Từ Huyền tỏa ra một cổ khí tức khiến sinh linh đời sau phải sợ run.

Càng không thể tưởng tượng nổi chính là, đối phương vậy mà một lần hành động nhảy lên tận Thiên Hư.

Hư không giao diện của thế giới này càng lên cao, áp lực càng lớn, lấy thực lực luyện thần tu giả thì không cách nào vượt qua được đám mây, đó là cao độ thuộc về đan đạo cường giả.

Giống nhau, lấy tụ vị Ngưng Đan kỳ không cách nào bay lên cao độ thuộc về hư không giao diện của Nguyên Đan lão quái được nếu không không chỉ qua một lát liền sẽ bị cương phong khí lưu xé nát ngay.

Mà giờ khắc này khiến Đông Phương Quý khiếp sợ chính là, Từ Huyền trực tiếp bay vọt đến cao độ đối ứng với Nguyên Đan lão quái, cái này ý vị như thế nào?

Khi Từ Huyền dùng tư thái bá mãnh cường thế vượt qua đến giao diện trên tầng mây, cổ khí tức kia trực tiếp nghịch từ trên xuống phát ra khiêu chiến với Nguyên Đan lão quái đan đạo bước thứ hai, cũng thành công sinh ra trùng kích nhất định cho Đông Phương Quý.

Dù sao Từ Huyền hiện giờ đã bay đến độ cao giao diện đối ứng với Nguyên Đan kỳ, nhưng cương phong loạn lưu lại không cách nào tạo thành bất cứ thương tổn nào cho hắn, rất thong dong tự nhiên!

Trong cùng thời khắc, Ngưng Đan cao nhân ở bên dưới, Đổng Băng Vân, Nhạc Phong, thậm chí là Đông Phương Hùng phía quân địch, đều cảm giác sâu sắc được khí tức đáng sợ từ trong khí lực của Từ Huyền, cổ khí tức đầy lực uy hiếp kia cũng không thấy hơn Đông Phương Quý bao nhiêu Nguyên Đan kỳ.

- Thực lực của Từ sư đệ lại mạnh như vậy! Lúc trước chỉ sợ hắn vẫn một mực không sử dụng toàn lực a!

Nhạc Phong trong lòng chấn động.

Lúc gặp lại Từ sư đệ ở U Ám Cổ Lâm, hắn một mực cảm giác thấy vị sư đệ này thâm bất khả trắc, hoàn toàn không thể nhìn ra sâu cạn.

Thanh thế mặt ngoài giờ phút này cho dù Từ Huyền không địch lại Nguyên Đan kỳ lão quái, nhưng cũng sẽ không kém quá lớn.

- Từ Huyền che dấu quá sâu, nếu như hắn hôm nay chính thức có thể chiến thắng Đông Phương Quý, như vậy thì khả năng diệt đi Đông Phương gia chỉ sợ sẽ vượt qua ba thành...

Trong đôi mắt đẹp của Đổng Băng Vân chớp động lên cảm xúc phức tạp, khi Từ Huyền biểu hiện ra thực lực xuất chúng vượt ngoài ý liệu mọi người, phản ứng đầu tiên trong nội tâm nàng chính là kinh hỉ, sau đó mới là lo lắng và băn khoăn.

Ban đầu lúc ở Phương Thiên học phủ, khi đánh bạc ước chiến với Từ Huyền, nàng từng cho rằng khả năng đối phương có thể thực hiện đổ ước thắng lợi là gần như là bằng không. Dù sao Đông Phương gia ở Côn Vân tui giới chính là một quái vật khổng lồ, một tay che trời, có thể nói là thế lực lớn siêu cấp, sao lại bị diệt bởi lực lượng của một người được.

Nhưng là hôm nay, ý nghĩ này lại hoàn toàn bị dao động.

Tiêu diệt Đông Phương gia, ở trong tay Từ Huyền cũng không phải là hi vọng quá mức xa vời.

- Đông Phương Quý, hôm nay Từ Huyền ta bỏ qua thân phận, đơn thương độc mã phát ra khiêu chiến với ngươi, có dám ứng chiến không? Nếu không thì ngươi dẫn theo dư nghiệt Đông Phương gia cút ra khỏi Hoàng Long Linh Thành đi!

Từ Huyền lơ lửng trong cương phong loạn lưu cuồng bạo, thanh âm như sấm, trong giọng nói mang theo ý tứ bức hiếp rõ ràng.

Gần vạn năm qua, từ một khắc khi Côn Vân Quốc sáng lập, hậu bối dám chính diện phát ra khiêu chiến với Nguyên Đan kỳ lão quái như thế, chỉ sợ rải rác không có mấy, dưới sự chú mục của thiên thiên vạn vạn tu giả Hoàng Long Linh Thành, Đông Phương Quý cũng không có đường lui.

Hắn càng thêm không có lựa chọn lui về phía sau, liền nghiêm mặt bay lên.

Hô oanh --

Dưới sự quanh quẩn của một cổ gió lốc màu vàng cường đại, Đông Phương Quý bay đến trên tầng mây, xa xa giằng co với Từ Huyền, sắc mặt âm trầm, hơi trào phúng:

- Không có cấp độ lực lượng và cảnh giới chính thức, ngươi vĩnh viễn không cách nào minh bạch được hàm nghĩa của hai chữ "Nguyên Đan" trong Đan đạo Tam Cảnh đâu.

Ngưng Đan, Nguyên Đan, Kim Đan.

Ở trong đó Ngưng Đan chỉ là sơ bộ ngưng kết pháp lực hoặc là chân lực trong người cố định hóa thành "Đan. " Hoặc xưng là nội đan, dùng đó để khiến lực lượng bản thân sinh ra bay vọt về chất, pháp lực thần thông, siêu thoát phàm tục. Nhưng mà, Ngưng Đan kỳ, chỉ mới là bước vào đại môn của cấp độ này, sơ bộ ngưng kết ra nội đan, nó giống như một khỏa hạt giống, một cây cây non, chưa thể phát triển khỏe mạnh được.

Mà đan đạo bước thứ hai, chính là khiến nội đan lớn mạnh phong phú, đại khái đạt đên tình trạng sung mãn, cho nên xưng là "Nguyên Đan". Cái này cũng giống như tiểu thụ sinh trưởng thành đại thụ, đứa bé biến thành tráng hán vậy.

Đối mặt với cách nói này, bất luận một Ngưng Đan nào cũng đều tự ti mặc cảm, chột dạ không thôi.

- Ha ha ha... Hiểu biết đối với Nguyên Đan kỳ, Từ mỗ còn rõ hơn ngươi. Nếu là cần, ta ngay cả áo nghĩa của ‘ Bất Hủ Kim Đan ’ cũng biết được một hai đấy.

Từ Huyền nghe vậy, lại cất tiếng cười to, mặt mũi tràn đầy trào phúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.