Bởi vì hắn quyết định chuyên tâm tu luyện, trường kỳ bế quan một đoạn thời gian, đây là bế quan tu luyện lấy đột phá Luyện Khí Cửu Trọng, thậm chí Luyện Thần Kỳ làm mục tiêu.
Trước khi bế quan, hắn truyền thụ chỉ điểm Phương Cương, tranh thủ để có thể kích phát tiềm lực lớn hơn nữa của hắn.
Thân là người hầu trong Thanh Sơn Lục Cư, tăng cường thực lực của Phương Cương cũng ngang với đề thăng thực lực và lợi thế của Từ Huyền.
Phương Cương cũng không có để hắn thất vọng, chính mình cũng đủ nghị lực, so với bất kỳ kẻ nào đều khắc khổ hơn. Tu vi tăng trưởng rất nhanh, ngày sau vị tất không có cơ hội đột phá Luyện Thần Kỳ.
Mặt khác cùng lúc, hắn cũng thu thập đại lượng tài liệu và linh đan, bao gồm các loại đan vật ngày xưa, lấy đó cung cấp trường kỳ tu luyện.
Đợi cho tất cả sắp xếp, Từ Huyền đóng cửa không ra, cũng không tiếp khách, bắt đầu chuyên tâm tu luyện.
Nói đến, chuyên tâm bế quan bế quan trường kỳ giống như vậy, Từ Huyền một đời này còn không có thử nghiệm qua.
Thời gian trôi đi rất nhanh, chớp mắt một hai tháng đã qua.
Trong lúc này, Thanh Sơn Lục Cư phá lệ yên lặng, thấy Từ Huyền bế quan tu luyện, Từ Huệ Lan và Du Cầm cũng không để bản thân nhàn rỗi, đều cùng tu luyện gian khổ.
Mặt khác trong tộc mấy người Niếp Hàn, Bạch Phan, Nhạc Phong cũng đều ở trong hoàn cảnh tốt này tu luyện.
Trong hai tháng này, Trương Vũ Hàm cũng qua đây vài lần, đều thất vọng mà về, không có nhìn thấy Từ Huyền.
Từ Huyền chuyên tâm bế quan, trừ phi việc cực kỳ cấp bách, bằng không cũng không xuất môn, Trương Vũ Hàm cũng không có ý tứ quấy rối.
Rốt cục một ngày tại hai tháng sau, Từ Huyền từ trong Linh Các đi tới, trên mặt không chút gợn sóng.
- Chủ nhân, người rốt cục xuất quan.
Phương Cương kinh hỉ nói.
Sau đó Từ Huệ Lan đang nghiên cứu trận pháp, cũng vui mừng rạo rực chạy tới:
- Ca ca xuất quan, ngươi hai tháng không ra khỏi cửa, đã để Du Cầm muội muội muốn hỏng rồi, bất quá nàng lại đi chỗ đại trưởng lão...
- Hai tháng a.
Từ Huyền cũng thở dài một hơi, tâm sinh cảm khái, đây là thời gian bế quan tu luyện dài nhất trong kiếp này.
- Chủ nhân khẳng định có đột phá.
Phương Cương đánh giá Từ Huyền, vẻ mặt chắc chắn nói.
Trước khi bế quan, Từ Huyền mới từ Thông Thần Cổ Tích trở về. Đột phá Luyện Khí bát trọng không lâu.
Mà lúc này đây, thời gian hơn hai tháng, Từ Huyền vững bước đề thăng tới Luyện Khí Cửu Trọng tốc độ tốc độ thập phần kinh người.
Thế nhưng, tu luyện cao tốc tu luyện còn bao gồm đại lượng linh tài tiêu hao theo.
Ai kêu Viễn Cổ thể tu tu hành cực kỳ gian khổ, nếu là lấy phương pháp tu luyện bình thường, không mượn bất cứ tài liệu gì, sợ rằng càng gian nan gấp chục lần.
Nếu không phải Từ Huyền có Nguyệt Quang Bí Châu kia có thể không cần lo lắng thân thể lưu lại tật kín, có lẽ không thừa thụ được.
Thời gian hai tháng, toàn bộ linh tài Từ Huyền chuẩn bị tiêu hao cũng đến bảy tám phần.
Lúc này, linh thạch còn dư lại trong tay hắn không có bao nhiêu, trong Ký Ức Tinh Hải trừ hai kiện Bảo Khí một ít linh đan ngoại vật trân quý, không còn thứ gì khác tốt hơn.
Từ Huyền chỉ đành đem tử sắc tinh châu lúc trước đoạt được từ Biên Bức Động, xuất ra đem bán, hắn có Nguyệt Quang Bí Châu trong tay, tử sắc tinh châu kia cũng không dùng đến nhiều.
Công phu mấy ngày, Từ Huyền tại Hoàng Long Thành lại mua một nhóm tài liệu viêm tính.
Thế nhưng hắn cảm giác chỗ này còn chưa đủ để tu vi đề thăng tới Luyện Khí Cửu Trọng đỉnh phong.
Chỉ có đạt được Luyện Khí Cửu Trọng đỉnh phong, hắn mới có cơ hội mượn Độc Hỏa Tam Dương Đan dược lực, đột phá Luyện Thần Kỳ.
- Nếu như tài nguyên trong tay không đủ, vậy thì chỉ có thể tu luyện dài hơn một chút...
Từ Huyền tâm tình thật ra rất bình thường.
Biết được tin tức Từ Huyền xuất quan, mấy người Trương Phong Trương Vũ Hàm qua đây bái phỏng.
- Từ huynh thật đúng là thiên tài a, thân là thể tu chi đạo, tốc độ tu luyện còn kinh người như vậy, chính là mười sáu tuổi đã đạt được Luyện Khí Cửu Trọng.
Trương Phong không khỏi cảm khái.
Biết được nan đề tu luyện của Từ Huyền giai đoạn hiện nay, Trương Vũ Hàm nhãn tình sáng lên:
- Đúng rồi, bản tộc có một chỗ Địa Linh Hỏa Huyệt ẩn chứa Thiên Địa viêm hỏa chi khí cường đại, nguyên bản là địa phương một ít trưởng bối gia tộc, tu tập hỏa thuộc tính tiên pháp. Ta hướng phụ thân xin chỉ thị, đem nơi này cho Huyền ca mượn sử dụng một năm.
Từ Huyền nghe vậy thập phần kinh hỉ, Địa Linh Hỏa Huyệt kia đối với Tu Giả thể chất thiên hỏa như mình có phụ trợ tu luyện cực lớn.
Không đến ba ngày, Trương Vũ Hàm rất nhanh mang đến đáp án, cao tầng gia tộc trải qua một phen tranh luận, cuối cùng quyết định ngoại lệ đem Địa Linh Hỏa Huyệt lấy ra nữa, cung cấp cho Từ Huyền sử dụng một năm.
Dù sao bản thân Địa Linh Hỏa Huyệt này là tài nguyên cực kì hiếm thấy trong giới, Trương gia to như vậy, trưởng bối tu luyện tiên pháp hỏa thuộc tính cũng không phải ít, cho dù là những hạng người cao tầng này, muốn sử dụng hỏa huyệt cũng phải xếp hàng. Như Từ Huyền trực tiếp đi vào sử dụng một năm, xác thực không thể tưởng tượng.
Việc này không nên chậm trễ, ngay ngày thứ hai, Từ Huyền đi trước Địa Linh Hỏa Huyệt trong tộc. Trong lòng có vài phần chờ mong.
Địa Linh Hỏa Huyệt nằm ở phía đông bắc Trương phủ trong một khu rừng nhỏ, vừa mới tới gần, Từ Huyền liền cảm thụ được một cổ khí tức nóng rực. Khu rừng trước mắt này có chứa nhiều chứa nhiều linh mộc viêm thuộc tính xem như linh tài tương đối trân quý.
- Huyền ca, ở đây chính là Xích Mộc Lâm của bản tộc chiếm giữ ở trên Hỏa Linh Chi Địa, rất nhiều các loại linh mộc viêm thuộc tính, Địa Linh Hỏa Huyệt ngay ở sâu trong nơi này.
Trương Vũ Hàm vừa cười vừa giới thiệu, dẫn theo Từ Huyền đi vào Xích Mộc Lâm.
Bên ngoài khu rừng có một chút Tiên Sĩ tuần tra, sau khi bước vào bên trong rõ ràng cảm giác bốn phía nhiệt độ kéo lên, khiến người ta có cảm giác khô nóng bất an.
Thế nhưng ở trong cảm giác của Từ Huyền đã có một loại cảm giác thư thích ấm áp dào dạt. Tàn hồn kiếp trước nói đúng không sai, hắn thể chất thiên hỏa thuộc tính, bước trên con đường thể tu, trong huyết nhục diễn sinh ra nguyên lực cũng là viêm liệt kiên cường.
- Chậc chậc, Hỏa Linh Chi Địa, ở đây rất thích hợp cho ngươi tu luyện, trong một năm đột phá Luyện Thần Kỳ hẳn là không có vấn đề. Đến lúc đó, ngươi lại tìm kiếm một ít linh hồn trân bảo, mở ra ký ức thể tu hạch tâm chân chính của kiếp trước...
Trong đầu truyền đến thanh âm của tàn hồn kiếp trước.
Từ Huyền theo sát, giai nhân xinh đẹp tuyệt trần gần trong gang tấc, ở trong khu rừng xuyên qua, mùi thơm thanh nhã thấm tâm kia đủ để cho bất cứ nam tử nào động tâm thật lớn.
Trương Vũ Hàm đối với Từ Huyền không có phòng bị, ngôn hành cử chỉ thân thiết, ánh mắt xinh đẹp khi đối diện với Từ Huyền lưu ba chớp động, trong vui mừng cũng có vài phần ngượng ngùng của nữ nhi.
Thân thể hai người, thỉnh thoảng va chạm với nhau, Từ Huyền sắc mặt bình thường, không có phản ứng đặc biệt; hai gò má Trương Vũ Hàm ửng đỏ, phương tâm đập nhanh hơn, trong lòng âm thầm xấu hổ, Từ Huyền này lẽ nào chính là loại người ngốc ngếch không có tình cảm?