Mấy đại nhân vật cấp cự đầu gặp nhau ở một phủ đệ vô danh là chuẩn bị cho di thiên đại âm mưu gì?
Nhưng mà, theo một câu của Vô Song Điện Vương hào khí tốt đẹp trong tràng không còn sót lại chút gì, áp lực ngưng trệ tới cực điểm.
- Từ minh chủ lần này không mang theo Nhiếp Hàn đi, chẳng lẻ không sợ song phương chúng ta liên thủ lưu ngươi lại sao?
Vừa dứt lời, một cổ sát ý thuần túy tới cực điểm gắt gao tập trung vào Từ Huyền.
Cổ sát ý này, sâu tận xương tủy, xuyên thủng linh hồn, thuần túy không mang theo một tia tạp chất nào, vì giết mà giết, đăng phong tạo cực, có thể nói là Thiên Hạ Vô Song.
Đôi đồng tử như đêm tối của Vô Song Điện Vương một mảnh nước đọng, xuyên suốt từng tia u lãnh, yên lặng như một tòa điêu khắc.
Nhưng không người nào dám hoài nghi lúc hắn phát động công kích chính thức sẽ còn sóng gió êm sóng lặng như thế nữa
Từ Huyền chỉ cảm thấy thân thể, làn da, cốt cách, tạng phủ, thậm chí tâm linh, một mảnh băng hàn ngưng trệ.
Từ lúc đánh một trận với Đông Phương Quân, đây là lần đầu tiên cảm giác nguy cơ lại rõ ràng như vậy, thậm chí còn khiến Nguyệt Quang Bí Châu, ẩn ẩn cảnh báo nữa.
Một sát na khi Vô Song Điện Vương có động tác, Côn Vân đệ nhất nhân Đông Phương Quân cũng âm thầm súc tích, Đông Phương Quân âm thầm giật mình, lấy tạo nghệ thực lực hiện giờ của Từ Huyền, coi như mình cũng không nắm chắc thắng được, Vô Song Điện Vương này lại có ý đồ như thế, chẳng lẽ chỉ là thăm dò thôi sao.
Thái Hoàng trưởng lão và Côn Vân Quốc Quân, trong lòng bồi hồi, ở vào cục diện lưỡng nan.
Nếu như không ra tay, Từ Huyền nắm giữ cơ hội liên hôn với Tử Tiêu Quốc, một khi thành công, đến lúc đó cho dù Đông Phương gia và hoàng tộc liên thủ, cũng khó có thể địch nổi.
Thế nhưng một khi trợ giúp Đông Phương gia, diệt sát Từ Huyền, vậy thì ngày sau cũng sẽ gặp phải thế lực siêu cấp không thể chống lại là Đông Phương gia.
Bởi vì Nhiếp Hàn gần đây vẫn một mực bế quan đốn ngộ nên bên người Từ Huyền không có cường giả đủ cấp bậc, không ngờ lại kêu Sở Đông cùng đi.
Hiện giờ, lại không ngờ Vô Song Điện Vương đáng sợ kia lại đột nhiên làm khó dễ.
Có thể lường trước, nếu như Vô Song Điện Vương có được thực lực đồng cấp với Đông Phương Quân, vậy thì Từ Huyền quả thực có chút phiền phức.
Nếu như, Thái Hoàng trưởng lão tu vị cao nhất cũng hiệp trợ Đông Phương gia, như vậy thì Từ Huyền gặp phải chỉ sợ không chỉ đơn giản là phiền toái.
Giờ khắc này Sở Đông cũng siết chặt tâm thần, từ lúc đánh giá sai Vô Song Điện Vương sẽ đến phó ước thì hắn đã cảm thấy vài phần không ổn rồi.
Dù sao Vô Song Điện Vương, chính là người phát ngôn của người thần phí sáng lập ra Kim Điện Vương, phân lượng sẽ không hề nhẹ hơn so với Đông Phương Quân, có lẽ càng đáng sợ hơn nữa.
Khi hào khí áp lực ở đây đã sắp đến mức bộc phát thì...
Từ Huyền khôi phục bình thường, bình thản ung dung, Nguyệt Quang Bí Châu trong cơ thể sinh ra một luồng khí lưu mát lạnh nhân tâm.
- Không sợ.
Hắn từ từ phun ra hai chữ, ngữ khí âm vang tự tin, toàn bộ thân hình như một tòa núi lớn không thể xoay chuyển.
Chỉ hai chữ mang theo uy thế và tự tin như thế, đột nhiên khiến cổ sát ý ngưng tụ đến mức tận cùng kia như bị hóa giải hơn phân nửa.
Chợt, Từ Huyền hời hợt nhìn thoáng qua Vô Song Điện Vương:
- Nếu như Vô Song Điện Vương nguyện ý, có thể thử một lần. Nhưng nếu như thế, chúng ta cũng không cần thiết phải đàm phán nữa, Từ mỗ sắp bị bách phải lựa chọn hợp tác với Tử Tiêu Quốc rồi.
Nói xong lời cuối cùng, sắc mặt Thái Hoàng trưởng lão và Đông Phương Quân đều biến đổi.
Thái Hoàng trưởng lão trên mặt đầy hồ nghi, Từ Huyền này thực sự tự tin như thế sao, dưới cục diện thế này cũng không sợ hãi chút nào cả?
- Ha ha, các ngươi không thèm để ý đến ta à?
Đột nhiên một thanh âm cười khẽ trào phúng phát ra từ trên người Sở Đông.
Vừa nói xong, một đồ án bát quái thần bí từ chân Sở Đông lan tràn xuống dưới, trong nháy bao khỏa trọn tiểu đình.
Ông ~
Chỉ một thoáng toàn bộ tiểu đình, bị trận độ rậm rạp chằng chịt rắc rối phức tạp bao quanh, vặn vẹo, khiến người ngất đầu hoa mắt.
Đám người ngồi trong tiểu đình, lão quái cấp Nguyên Đan mạnh như Thái Hoàng trưởng lão, Đông Phương Quân cũng có một loại ảo giác long trời lở đất, nhất thời ngồi đứng không vững.
Cái gì!
Mấy người ở đây đều quá sợ hãi.
Một sát na kia, Sở Đông như một vị đại trí giả, tay cầm quạt lông, chuyện trò vui vẻ, nhất cử nhất động, khống chế mạch đập trong thiên địa, lại càng nắm giữ mạch đập sinh linh.
Trong đồ văn rậm rạp chằng chịt kéo dài ra một mảnh đường cong dài hẹp trong suốt vô hình, dây dưa trói buộc mấy người bên trong.
Đặc biệt là Vô Song Điện Vương, bị tầng tầng trói buộc.
- Đây là tiên diễn thuật pháp gì? Chẳng lẻ tương lai không lâu, Côn Vân tu giới sẽ sinh ra một vị tiên diễn sư cấp Nguyên Đan sao?
Đông Phương Quân tâm thần chấn động.
Độ cao của tiên diễn sư, bản thân bất thường, nếu như đạt tới cấp độ rất cao thì có thể thông qua bàn tay lớn vô hình, cho dù có được thẻ đánh bạc nhỏ bé, cũng có thể thong dong lấy yếu thắng mạnh.
Mà ngay cả Từ Huyền cũng cảm thấy giật mình, cấp độ ý cảnh của Sở Đông vượt qua tưởng tượng, đặc biệt là sau khi đạt được cổ thư Độn Khứ Đích Nhất.
Bên dưới mấy người, bỗng dưng chảy xuôi ra một mảnh dòng sông dài hẹp, vừa gần vừa xa, kéo dài đến cuối cùng, trong đó tủa ra vô số chi nhánh.
- Vận mệnh Trường Hà, có rất nhiều rất nhiều chi nhánh, quyết định từ chi tiết đều sẽ trực tiếp sinh ra ảnh hưởng không thể do lường đối với tương lai. Không khéo chư vị, đang đứng ở trên chi nhánh này, nếu các ngươi làm ra quyết định sai lầm, dòng sông rất nhanh sẽ gián đoạn.
Sở Đông vung quạt lông trong tay lên.
Bá!
Dòng sông dưới chân mấy người càng trở nên rõ ràng chi tiết, cùng dây dưa một chỗ với đường cong trong suốt do Sở Đông thi triển bí thuật.
Trong nháy mắt kia, bọn người Đông Phương Quân cơ hồ có một loại ảo giác vận mệnh bị người khác nắm vào tay.
Nhưng rất nhanh, trận pháp rắc rối phức tạp dưới chân Sở Đông biến mất, mọi người lần nữa đưa thân vào vào trong lương đình của phủ đệ vô danh.
Đông Phương Quân và Thái Hoàng trưởng lão, vẻ mặt hồi hộp, Thái Hoàng dùng ánh mắt ngưng trọng dò xét vị tiên diễn kỳ tài trầm tĩnh thâm thúy ở bên cạnh Từ Huyền kia.
Đôi đồng tử như đêm tối của Vô Song Kim Điện Vương hồi phục bình tĩnh, không nói một lời nào, như một người ở ngoài đứng xem vậy.
- Không biết Từ minh chủ, triệu tập chúng ta tới có chuyện gì thương nghị?
Thái Hoàng trưởng lão mở miệng đặt câu hỏi.
Chút việc nhỏ qua đi, mấy đại cự đầu, rốt cục bắt đầu tiến vào chính đề.
Từ Huyền sắc mặt trấn định, không còn cố kỵ nữa, chậm rãi mở miệng. Cho dù đứng ở bên cạnh không phải Nhiếp Hàn, mà là Sở Đông nhìn như một văn thư nhu nhược, nhưng hắn lại sinh ra một loại cảm giác phòng thủ kiên cố, bao dung Thiên địa.
- Vận mệnh của Côn Vân tu giới, nắm giữ ở trong tay chúng ta, không cho phép ngoại nhân nhúng chàm...
Thanh âm bình tĩnh vang lên, nhưng dần dần trở nên phiêu hốt bất định. . . Thẳng đến khi rốt cục không nghe thấy nữa.