Mà trong tay Chu Ngọc có một miếng ngọc giản khác, cho dù không tinh tế nhưng cũng bao quát toàn bộ thần hoang đại lục.
- Thật tốt quá, hiện tại chúng ta không cần phải lo lắng lạc đường.
TỪ Huyền hơi lộ ra sắc mặt vui mừng, phục chế địa đò ngọc giản kia, cho Yên Mi một cái.
- Cái này là thần hoang...
Yên Mi rót thần thức vào trong, trên gương mặt đẹp tràn đầy chờ mong, cuối cùng nàng cũng đi tới vùng đất thần bí này.
Từ Huyền tiêu hủy toàn bộ tín vật lệnh bài hoặc những vật không biết tên
trong túi trữ vật của Chu Ngọc, sau đó mang theo Yên Mi hỏa tốc chạy đi.
- Đi nơi nào? Có phải là tiến vào Linh sơn môn trong cổ vực hay là trực tiếp đi đến Trung Thổ Thánh Vực giàu có nhất Phạm hoa?
Yên Mi vô cùng vui vẻ, mong đợi hỏi.
- Ở đâu cũng không thể đi, chúng ta phải tìm một vùng đất yên tĩnh ẩn náu một thời gian. Tiêu trừ khí tức từ bên ngoài đến, sau đó mới có thể
tiến nhập vào vùng đất dồi dào ưu việt của thần hoang.
Từ Huyền cũng không suy nghĩ nhiều, nói.
Đã có địa đồ Thần hoang đại địa và Cổ lâm địa đồ, Từ Huyền phi hành không chút do dự.
Bay một lần hơn nửa tháng, đi vào bên giới U ám cổ lâm, ẩn náu vào bên trong một toa đại hạp cốc.
Lúc này Từ Huyền mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, theo đủ loại dấu hiệu thì có thể khẳng định, Chu Ngọc bị hắn giết chết tuyệt đối không phải nhân vật bình thường, sau khi Cam thúc kia trở về thì tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ.
Tiến vào chỗ sâu trong hạp cốc, linh khí không tệ, thậm chí
còn có phần hơn Hoàng Long thành. Chém giết mấy yêu thú, bằng vào lực
lượng cường hoành, Từ Huyền trực tiếp mở ra một động phủ tạm thời bên
vách núi, đợi bên trong hết ẩm ướt thì khảm nạm mấy viên Dạ minh châu,
trải thảm mềm mại lên, liền bắt đầu tu luyện.
Trong động phủ lờ
mờ cùng thiếu niên không biết lai lịch này, lại là cô nam quả nữ, chung
sống một phòng khiến tâm hồn thiếu nữ nhạy cảm của Yên Mi cảm thấy bất
an, nhưng nghĩ đến những kinh nghiệm đồng cam cạm khổ với Từ Huyền, nàng cũng buông lỏng đi.
- Kề bên này có yêu thú cấp thấp.
Bàn tay trắng như ngọc của Yên Mi bấm niệm pháp quyết, hạ cấm chế cùng ảo
trận bên ngoài động phủ, sau đó trở lại bên cạnh Từ Huyền, nhắm mắt vận
chuyển pháp lực, điều tiết khí tức.
Kế tiếp, bên trong động phủ
chật hẹp, hai người ngồi trên đệm, lưng kề nhau, cơ hồ có thể cảm giác
được nhịp đập và nhiệt độ cơ thể của nhau.
Hai người đều là người tha hương ở dị địa, lại cũng không hỏi lai lịch đối phương một cách
thần kỳ, im im lặng lặng tu luyện, duy trì một loại vi diệu từ nửa tháng trước. Từ Huyền và Yên Mi đều cố gắng dung nhập khí tức bản thân vào
trong vùng đất thần hoang này, rất nhanh cũng được tám chín phần.
Kế tiếp, Yên Mi bắt đầu tiếp tục luyện hóa cùng tìm hiểu tranh sơn thủy
lấy được từ Thiên Cơ thành cổ, ngẫu nhiên lấy ra sách cổ, nghiên cứu học thức xa ngút ngàn dặm.
Đôi khi Từ Huyền dứt khoát nhắm mắt lại,
nằm ở một bên chìm vào giấc ngủ, tiến vào trí nhớ Tinh hải, hấp thu
những cảm ngộ của kiếp trước trong trí nhớ.
Mỗi khi hắn tỉnh lại, không còn là cường giả nghịch thiên kiếp trước mà là thiếu niên nằm
trong huyệt động lờ mờ, còn có thể ngửi được mùi thơm thanh nhã me hảo
của cơ thể giai nhân.
Một ngày này, Từ Huyền mở to mắt, phát hiện thiếu nữ tĩnh tọa nguyên tại chỗ, tranh sơn thủy phiêu phù ở trước mặt, một tầng sương mù lượn lờ lan tràn, bao phủ toàn bộ huyệt động..
Huyệt động lờ mờ bỗng nhiên biến thành trời xanh mây trắng, hai người đột
nhiên đặt mình vào trong một gian cung điện ấm áp tinh xảo, đàn hương
thấm tâm.
Yên Mi mặc một thân pháp váy trắng noãn, thanh nhã
thoát tục, đôi mắt như nước, hai gò má có chút ửng hồng, một gương mặt
má lúm đồng tiền tuyệt me, chỉ cách Từ Huyền có nửa xích, mùi thơm xử nữ mê người kia nhập vào mũi, khiến Từ Huyền như có lửa nóng trong lòng,
không biết có phải vì Hỏa chi tâm kia dị động hay không.
- Từ đạo hữu, nơi này là Sơn hà cẩm tú, Bố trí ảo cảnh.
Trong mắt Yên Mi chớp động lên cảm tình không hiểu, thân thể mềm mại run rẩy, cặp đôi đỏ mọng chủ động áp vào miệng Từ Huyền.
Thân hình Từ Huyền chấn động, cảm nhận được hương vị ngọt ngào từ đôi môi đỏ mọng kia, toàn thân truyền đến một hồi me hảo kỳ dị, hắn lại cả kinh,
nói:
- Ngươi...
Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, một tuyệt sắc thiếu nữ thần bí ưu nhã như Yên Mi lại chủ động hôn mình.
- Yên Mi lẻ loi một mình, rời xa cố thổ, nhờ có Từ đạo hữu chiếu cố, ân cứu mạng này khó có thể báo đáp.
Trong con ngươi của thiếu nữ thanh me cao quý kia chớp động tí ti hơi nước,
ngoại trừ cảm kích ra còn có một loại tình cảm khó có thể che dấu.
Từ Huyền đối mặt với con ngươi lung linh hơi nước kia, triều mến không
hiểu. Mùi thơm ngát của xử nữ gần trong gang tấc, khuôn mặt tuyệt me,
thân thể ưu nhã mềm mại, hết thảy những cái này khiến cơ thể hắn khô
nóng, một ngọn lửa vô danh lan tràn, hắn vô thức ôm lấy eo thon của Yên
Mi, thân thể mềm mại của nàng liền mềm nhũn, nằm trong lòng hắn.
Ở phương diện này thì Từ Huyền căn bản không có kinh nghiệm gì, sau khi
xuyên qua khe hở, theo dục vọng bản năng thò tay khám phá thân thể mềm
mại bạch khiết như ngọc của nàng. Miệng rộng khẽ hôn đôi má tinh xảo
trắng như tuyết của thiếu nữ, cái cổ, bộ ngực, một tay chậm rãi kéo váy
lên, chạm tay vào ngọc nữ phong hồng nhuận phơn phớt no đủ kia.
Yên Mi ưm một tiếng, trên da thịt như ngọc của nàng nổi lên một tầng ửng
hồng, hai con ngươi khép hờ, mềm yếu vô lực, hơi thở như lan, tùy ý để
Từ Huyền tung hoành trên thân thể thần tiên của mình, thẳng đến khi ma
trảo của Từ Huyền tiến thẳng vào trong làn váy trắng noãn, đụng chạm vào nơi thần bí cỏ thơm mê người kia thì thân thể mềm mại của nàng run lên, nhẹ than:
- Đừng...
Nhưng dưới ngọn lửa tình thiêu đốt
hừng hực, Từ Huyền rất nhanh thăm dò vào, kéo pháp váy trắng noãn lên,
lộ ra ngọc thể cao quý. Hắn tách đôi chân ngọc ngà của nàng ra, hạ thể
cứng rắn ngang nhiên tiến vào, Yên Mi đau nhức liên tục, da thịt băng
khiết hiện hồng, rất nhanh liền mất phương hướng, không thể làm chủ được mình, tiến vào trong cơn phong tình kiều diễm kia.
Trong động
phủ tạm thời lờ mờ, tranh sơn thủy phun ra nuốt vào sương mù lượn lờ,
dần dần ảm đạm, bên trong là xuân sắc lưu chuyển mông lung, mây mưa bắt
đầu khởi động, phát ra khí tức kiều diễm mê người khiến khí huyết người
sôi trào, không thể kiềm chế.
Một đêm triền miên, nhiều lần nếm
thử tư vị cá nước thân mật kia, Từ Huyền ôm chặt lấy me nhân trong ngực, thể xác và tinh thần buông lỏng trước nay chưa từng có, dần dần tiến
vào mộng đẹp.
Trong mộng cảnh, Từ Huyền không hiểu hiển hiện đủ
loại trí nhớ trong kiếp trước, lúc mới tiến vào Tiên môn, cùng vị sư
muội thanh nhã như tiên lê kia lưỡng tình tương duyệt, yêu nhau say đắm, me hảo như mộng huyễn...
Những trí nhớ tình cảm này đột nhiên hiện lên trong mộng, so với bất luận dĩ vàng gì cũng đều mạnh mẽ hơn!