Tiên Hà Phong Bạo

Chương 171: Chương 171: Linh phù hiển uy.




- Đại sư huynh, lão giả tóc trắng lúc nãy, huynh có biết hắn là ai không? Ngày trước trong môn, từng thấy hắn truyền đạo thụ học, các sư tổn trưởng lão, đều ngoảnh mặt làm ngơ chuyện này.

Lạc Phong đưa ra nghi hoặc của mình.

- Vị tiền bối này...có lẽ là nguyên sư tổ Tinh Vũ Môn.

Vân Viễn Hạng thần tình ngưng trọng nói.

Sư tổ!

Lời này nói ra, chúng nhân đều giật mình không nhỏ, bối phận của vị tiền bối ấy, không ngờ lại cao như vậy, chẳng lẽ đến Phong Vũ chưởng tôn và Tinh Hỏa Kiếm Vương, đều là hậu bối của hắn?

Trở về Bắc Nhai Tiểu Các, Từ Huyền điều tức tu dưỡng, nhớ lại trận đấu với Nhiếp Hàn, tổng kết kinh nghiệm tâm đắc.

Đêm đó, Từ Huyền vận chuyển nguyên lực tôi luyện, hấp thu chân hỏa trong chân hỏa lô, nhất cử đem tu vi nâng lên tới cấp độ luyện khí ngũ trọng!

Xem ra trận giao phong kinh hiểm sáng nay, đối với cảnh giới Từ Huyền, sản sinh kích phát và xúc tiến lớn lao.

- Luyện khí ngũ trọng! Tu vi mình bây giờ, đã đuổi kịp bọn Lạc Phong rồi, xem ra năm xưa lựa cọn cố thể bát cửu trọng trở lên, đúng là không tệ.

Từ Huyền tâm trạng kinh hỉ, từ sau khi mở cánh cửa viễn cổ thể tu, tu vi của hắn một ngày ngàn dặm.

Hai ngày tiếp theo, Từ Huyền bắt đầu tìm cách, chuẩn bị đi một chuyến "Hoàng Long Thành."

Trị khỏi vết thương của phụ thân, tìm thấy "Tam linh lộ huyết". Đây là nguyện vọng bực thiết trong lòng Từ Huyền.

Ngoài ra, vốn liếng trong tay Từ Huyền hùng hậu, đang cần đi "Hoàng Long Thành" làm một mớ viêm tính linh tài, thuận tiện mua một số nguyên liệu tu giới hữu dụng khác, để có thể sử dụng tu luyện trong thời gian dài.

Hai ngày thời gian, Từ Huyền vào môn mua một túi trữ vật, túi trữ vật do ngưng đan kì cường giả lưu lại, với cấp độ tu vi hiện tại của hắn, đương nhiên không xa xỉ sử dụng.

Túi trữ vật bình thường, thể tích bằng vạc nước, Từ Huyền cũng không hi vọng nó phát huy nhiều tác dụng, chỉ coi như một loại ngụy trang.

Trừ túi trữ vật, Từ Huyền còn kiếm vài món pháp khí, vài trăm thứ phẩm linh thạch, một ít vật phẩm tu giới thường dùng vân vân, tất cả cất vào trong túi trữ vật.

- Ừm, được rồi.

Hình ảnh Từ Huyền bây giờ, rất giống tu giả chân chính, cái gì cần có đều có.

Nhưng, Từ Huyền cứ cảm thấy, mình còn thiếu một món vũ khí cầm tay.

Pháp khí bình thường, hắn cầm trong tay, thực sự quá nhẹ, phát huy không ra uy lực gì, còn không lợi hại bằng nắm đấm.

Hỏi tàn hồn kiếp trước, Từ Huyền mới biết, thì ra thể tu sử dụng pháp bảo trọng hình là thích hợp nhất.

Pháp bảo trọng hình?

Từ Huyền hình như chưa từng nhìn thấy pháp bảo trọng hình chân chính. Một số pháp bảo trọng hình ghi chép trong cổ tịch, đều không phải kinh thế hãi tục, khai sơn liệt địa, khí thôn sơn hà.

- Sau này nhìn thấy pháp bảo, ngươi phải ưu tiên lựa chọn pháp bảo trọng hình, còn có pháp bảo phụ trợ thần thông, những thứ đó đều rất thực dụng với thể tu.

Tàn hồn kiếp trước nói.

Từ Huyền gật gật đầu, thể tu cường đại chân chính, bất cứ một bộ vị thân thể, đều là vũ khí cường đại có lực, cho dù không có pháp bảo, cũng có thể đứng vững trong bất cứ hoàn cảnh nào.

Sáng sớm ngày thứ hai, Từ Huyền một mình xuống núi, thực hiện một chuyến đi xa chân chính trên ý nghĩa.

Hoàng Long Thành, cách khu vực Bình Hoa Trấn, gần một ngàn dặm đường, đối với đê giai tu giả mà nói, đi một chuyến cũng không dễ dàng.

Chỉ có luyện khí tiên sĩ, mới có thể làm mọi thứ lơ lửng, bảo hắn tự bay đi, là chuyện không thể thực hiện. Trừ phi đạt đến cấp độ luyện thần kì, ngự vật phi hành chân chính, mới có thể di chuyển nhanh hơn.

Một mình xuống sơn môn, lúc đi qua một phiến sơn lâm dưới chân Tinh Vũ Sơn, thân hình Từ Huyền bỗng dưng cứng đờ.

Cả quãng đường, hắn cứ có cảm giác bị theo dõi, luồng nguy cơ vô hình đó, giống như tình cảnh năm xưa trong núi, bị Từ Đại Hổ đánh lén.

Từ Huyền suy nghĩ thật nhanh, tinh thần tập trung cao độ, thầm nghĩ, mình rốt cuộc đã đắc tội ai?

Trên Tinh Vũ Sơn, Vạn Phúc Sơn - kẻ thù trực tiếp nhất, đã chết trong không gian bí cảnh, lại nói với thực lực hắn, căn bản không cần để ý.

Trừ lần đó ra, mấy ngày gần đây người có quan hệ ích lợi, hoặc có mâu thuẫn xung đột với hắn, cũng chỉ có hai ba người.

Rất nhanh, Từ Huyền xác định được một người, trong mắt hắn một phiến lạnh lùng: Kẻ nào phạm đến ta, kẻ đó tất chết!

Từ Huyền giả như không biết, đi nhanh xuống núi.

Trên Tinh Vũ Sơn, kẻ đi theo, thập phần cẩn trọng, sát cơ cũng hoàn toàn thu liễm, tựa hồ kiêng kị điều gì, không xuất thủ.

Cho đến khi xuống núi, bước vào một phiến rừng rậm hoang dã, Từ Huyền đột nhiên cảm nhận được một tia sát cơ, rõ ràng kẻ đi theo kia, đã không thể kiên nhẫn được nữa.

- Ha ha, bọn chuột nhắt phương nào, đi theo Từ mỗ đến tận đây, còn không hiện thân?

Từ Huyền đột nhiên quay người, mỉm cười nói, trong mắt một phiến coi thường và trào phúng.

Hắn sẽ không cho đối phương cơ hội đánh lén.

Lời vừa nói ra, kẻ âm thầm đi theo, thầm giật mình, căm tức cực độ.

Vụt!

Một đường thân ảnh hồng sắc từ trên tán cây đại thụ cách đó hơn mười trượng nhảy xuống.

Người đến, là môtj vị lão giả bốn năm mươi tuổi, thân khoác pháp bào màu hồng nhạt, sắc mặt âm trầm tức giận, trong mắt lập lòe sát cơ nồng đậm, giữa những hơi thở, còn kèm theo một luồng linh áp cường đại, rừng cây xung quanh cũng bị luồng áp lực đó làm cho khô nóng.

Chính là Trịnh chưởng sự trong tông môn!

- Tiểu bối vô tri, chắc ngươi không biết, người theo dõi ngươi chính là bản chưởng sự?

Trong mắt Trịnh chưởng sự lộ ra một tia trêu tức và chế giễu, tư thái nhìn xuống như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

Với luyện khí cửu trọng, sắp tiếp cận ngưng thần kì tu vi của hắn, muốn giết chết một luyện khí tứ ngũ trọng tu vi, còn sợ không đủ sức?

- Ha ha, Từ mỗ sớm đã đoán ra ngươi.

Từ Huyền nở một nụ cười thần bí khó đoán, đối diện với luyện khí cửu trọng đáng sợ, hắn không hề tỏ ra bối rối.

- Ha ha ha...Biết là lão phu, ngươi còn dám ứng chiến, xem ra ngươi đúng là không biết sống chết!

Trịnh chưởng sự ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, lệ quang lóe lên trong mắt, pháp lực trên người bắt đầu khởi động, bấm tay điểm lên túi trữ vật, trong tay xuất hiện một chiếc hỏa phiến màu đỏ, nhìn phẩm cấp khí tức, là thượng giai pháp khí, so với phong hỏa phiến của Lạc Phong, còn cao hơn một bậc.

Hô!

Pháp lực tuôn ra trong tay Trịnh chưởng sự, xích sắc hỏa phiến gặp gió nở to, hóa thành vầng sáng xích viêm dài rộng nhiều trượng, cháy hừng hực, ngọn cây lập tức bị làm cho cháy đen, theo gió rồi biến mất.

Luồng linh áp cường đại và khí lãng nỏng bỏng đó, khiến cho lồng ngực Từ Huyền khó chịu vô cùng.

Nếu chỉ dùng tay chống đỡ, với luyện khí ngũ trọng tu vi của hắn, đương nhiên không dám khiêu chiến với luyện khí cửu trọng tiên sĩ.

Nhưng, Từ Huyền sở hữu, không chỉ là tu vi, mà còn có vốn liếng hùng hậu.

Lòng bàn tay hắn, xuất hiện một tấm linh phù màu lam nhạt, dùng nguyên lực thôi động, nhất thời một màn hào quang thủy lam sắc, đem Từ Huyền thủ hộ trong đó.

Nhìn thấy tình hình này, Trịnh chưởng sự thoáng giật mình:

- Nhị phẩm linh phù, thủy linh tráo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.