Đối mặt với nhân vật như thế, trong lòng cổ bào lão giả tâm thần bất định, cổ hủy diệt kiếm ý trên người đối phương ẩn ẩn như có được một loại lực lượng có thể bằng vào sức một mình phá hủy sạch sẽ cả học phủ.
- Niếp sư huynh!
Nhạc Phong kinh hô một tiếng, vẻ mặt vui mừng, nhìn về phía kiếm tu áo lam trên đỉnh đầu kia.
Hắn vậy mà nhận ra ra nam tử trên hư không kia
Bá XÍU... UU!!
Một đạo hư ảnh hình kiếm xoẹt qua trên hư không, như thiểm điện rơi xuống bên cạnh Nhạc Phong, hiện ra thân ảnh kiếm tu áo lam.
Kiếm tu nam tử này tự nhiên chính là Nhiếp Hàn, Tinh Vẫn Kiếm Tông của Tinh Vũ Sơn nhất mạch ngày xưa.
- Nhạc sư đệ, ngươi quay lại Côn Vân Quốc lúc nào thế?
Nhiếp Hàn nhìn thấy Nhạc Phong, thần sắc hòa hoãn vài phần, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ.
Nhạc Phong vội vàng đáp:
- Ta và Từ sư đệ cùng nhau quay về từ Cửu thành Thần Hoang đã được hơn nửa năm rồi.
Hai người bắt đầu thấp giọng nói chuyện với nhau, trần thuật lại những gì đã trải qua.
Bên trong Phương Thiên học phủ, đám cường giả cổ bào lão giả đều thở phào một hơi, kiếm tu thần bí cường đại này cũng không phải đến từ Đông Phương gia, mà là người phe mình, vậy nên rất kinh hỉ.
- Từ sư đệ ở nơi nào? Kiếm ý của ta cảm ứng được khí tức của hắn.
Lời nói Nhiếp Hàn xoay chuyển, rồi đột nhiên hỏi.
- Từ sư đệ đang bế quan.
Nhạc Phong đáp, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng nói:
- Niếp sư huynh, ngươi quay lại thật đúng lúc, hiện giờ Bắc Phong trọng thành lọt vào công kích mãnh liệt của Đông Phương gia, thế cục tràn đầy nguy cơ, Trương gia và Phương Thiên học phủ đều phái người viện trợ, nhưng vẫn không địch lại.
Nói đến đây, trong mắt Nhạc Phong lóe lên chút chờ mong, nói như thế nào thì Nhiếp Hàn cũng là kỳ tích chi tinh duy nhất có thể cùng tranh phong với Từ Huyền ở Tinh Vũ Sơn.
Nhiếp Hàn nghe xong, lông mày lại hơi nhíu:
- Tồn vong của Bắc Phong trọng thành không có chút liên hệ nào với ta cả, ta chỉ cần giết tvào Côn Vân Quốc, tiêu diệt Đông Phương gia là được rồi!
Lời vừa nói ra, Nhạc Phong không khỏi khẽ giật mình.
Những Ngưng Đan khác đang âm thầm chú ý trong học phủ, mỗi người đều hít một hơi khí lạnh, tên này thật cuồng ngạo!
Dù sao thì nhìn tu vị Nhiếp Hàn cũng mới chỉ là Ngưng Đan trung kỳ thôi.
Đúng lúc này, thanh âm một nam tử từ lòng đất sâu trong học phủ truyền đến:
- Niếp sư huynh, giờ đã không như xưa nữa, Đông Phương gia ở Côn Vân tu giới một tay che trời, Nguyên Đan kỳ lão quái cũng không chỉ có một hai người. Sư đệ ta đang bế quan, còn chênh lệch mấy ngày nữa, ngươi tới vừa đúng lúc, giúp mọi người giải trừ nguy cơ của Bắc Phong trọng thành đi.
Người lên tiếng kia tự nhiên chính là Từ Huyền.
- Hừ! Hay cho Từ Huyền ngươi, từ lúc nào lại ra lệnh cho ta thế.
Nhiếp Hàn hừ lạnh một tiếng, trong mắt lệ mang chớp động.
Nhưng trong mật điện dưới lòng đất lại không có bất kỳ đáp lại.
Nhiếp Hàn cũng thấy mất mặt, trao đổi một lúc với Nhạc Phong, hiểu rõ thế cục Côn Vân Quốc hiện giờ.
Hai người không ở lâu, bay khỏi Phương Thiên trọng thành, chạy về phía Bắc Phong trọng thành.
- Nếu như người này là nhân vật ngang cấp với Từ Huyền, như vậy tất nhiên sẽ trở thành một thớt hắc mã trên chiến trường.
Cổ bào lão giả đưa mắt nhìn hai người Nhiếp Hàn rời đi, tong mắt lộ ra vài phần kỳ vọng.
...
Nhiếp Hàn miễn cưỡng nghe theo lời Từ Huyền, theo Nhạc Phong đồng loạt bay về phía Bắc Phong trọng thành.
- Niếp sư huynh, tốc độ phi hành của ngươi nhanh, thế cục Bắc Phong trọng thành nguy cấp, không bằng ngươi đi trước một bước, ở chỗ ta có ngọc giản địa đồ này.
Nhạc Phong không muốn trì hoãn, cầm trong tay một quả ngọc giản địa đồ, giao cho Nhiếp Hàn.
- Tốt!
Nhiếp Hàn hít sâu một hơi, hắn cảm nhận được hi vọng trong mắt vị đồng môn sư đệ này.
Sau khi cáo từ Nhạc Phong, Nhiếp Hàn một mình một người phi hành, thân hình hóa thành một đạo quang ảnh kiếm hình, nhanh như tia chớp.
Không đến hai ngày, Nhiếp Hàn tiến vào khu vực Bắc Phong trọng thành, căn cứ vào lộ tuyến của địa đồ trong ngọc giản, rất nhanh tới gần một tòa trọng thành ở trên bình nguyên, quy mô không thua gì Phương Thiên thành.
Giờ phút này trên Bắc Phong trọng thành chúng cường giả ở trước tường thành, cùng chống chọi với đại quân Đông Phương gia.
Bốn phương tám hướng trọng thành cơ hồ bị Đông Phương gia vây quanh.
Chiến tranh lúc này quy mô hơn xa lúc ở Phương Thiên trọng thành, ngay cả tu giả Luyện Khí nhất trọng cũng đều tham dự vào.
Đại quân tu giả của Đông Phương gia chừng hơn vạn, phi hành pháp khí cỡ lớn chừng mấy trăm chiếc.
XÍU... UU! Vèo --
Đúng lúc này, một đạo hư quang kiếm hình hư từ phía sau xuyên thẳng đến.
- Người nào!
Ngưng Đan cao nhân của Đông Phương gia lập tức quát bảo ngưng lại.
Xùy~~ PHỐC PHỐC PHỐC...
Một đạo kiếm khí màu trắng lăng liệt lướt ngang hư không, thoáng cái trảm tên tu giả trên phi hành pháp khí kia thành phấn vụn.
- Ah!
Ngưng Đan cao nhân quát bảo dừng lại kia cổ họng đau xót, từ giã cõi đời.
- Người nào ngăn ta chết --
Hư quang kiếm hình kia dừng lại trên hư không, hiện ra một kiếm tu nam tử bá đạo lãnh khốc.
Phía sau trận doanh Đông Phương gia một mảnh hỗn loạn.
- Đằng sau có cường địch xâm lấn!
Rất nhanh có càng nhiều Ngưng Đan cao nhân chạy về phía Nhiếp Hàn.
- Một đám đám ô hợp!
Nhiếp Hàn cười lạnh một tiếng, vẻn vẹn chỉ dùng một thành phi kiếm cấp Linh Khí trong tay cách không chém ra, hình thành một đạo kiếm khí kinh thiên như sét đánh xông thẳng lên trời, chấn động toàn bộ chiến trường.
- Ah ah...
Liên tục mấy tên Ngưng Đan đều bị Nhiếp Hàn một kiếm diệt sát.
Kiếm tu bản thân là một loại phương thức tu hành rất cực đoan, tinh anh vương giả trong đó vượt cấp chém giết, một mực vẫn còn được ghi lại trong sử sách.
Ngày hôm nay, Nhiếp Hàn một mình một người giết vào trong quân địch, dưới kiếm khí tàn sát bừa bãi không người nào có thể địch nổi.
- Phái sau Đông Phương gia có người đánh tới, chẳng lẽ là viện quân?
Trên Bắc Phong trọng thành, có người chú ý tới tình huống bên kia.
Trên tường thành, trong số Trương gia đệ tử rất nhanh có người nhận ra thân phận người nọ, hoảng sợ nói:
- Là hắn! Là Nhiếp Hàn!
Mà vào lúc này, Nhiếp Hàn giết vào chỗ sâu trong trận doanh Đông Phương gia, rốt cục cũng gặp phải lực cản.
- Mao đầu tiểu tử ở đâu ra lại dám đến Đông Phương gia giương oai thế.
Một kim giáp nam tử đầu mang mặt nạ quát lạnh một tiếng, xông thẳng về phía Nhiếp Hàn, trên người phát ra một cổ khí thế ngập trời, hơn xa Ngưng Đan bình thường.
Leng keng phanh băng --
Linh kiếm trong tay Nhiếp Hàn liên tục huy động đều bị kim diện nam tử kia ngăn trở, kiện kim giáp trên người đối phương lực phòng ngự kinh người, trong tay còn nắm lấy một thanh kim tiên, múa đến uy vũ sinh phong, sức gió lăng lệ ác liệt sức đủ nát bấy tất cả sự vật trong phạm vi hơn mười trượng.
- Người nọ chính là Thiên La Kim Điện Vương trong Thất đại Kim Điện Vương, bài danh thứ tư!
Cường giả trên tường thành Bắc Phong thành thấp giọng hô nói.