Tiên Hà Phong Bạo

Chương 379: Chương 379: Nghênh chiến Ngưng Đan. (2)




Cực nhanh!

Trong chớp mắt bay vọt kia, Viêm Long chi tâm trong cơ thể Từ Huyền cũng hung hăng co rúm lại, do đó ở trong thời gian ngắn, sinh ra tốc độ bộc phát đáng sợ.

Những nơi thân hình Từ Huyền đi qua, trong hư không hình thành một mảnh quang khí màu đỏ, giống như một tầng Viêm Hỏa Phong Bạo, hình thành một cổ đại thế, che đi phương viên vài chục trượng!

Mi tâm Thư Ngọc San nhảy dựng, Từ Huyền trong nháy mắt sinh ra tốc độ cùng thần thông công kích, làm cho nàng giật mình.

- Oanh!

Từ Huyền hét lớn một tiếng, như Lôi Đình lướt qua hư không, làm cho linh khí phụ cận sôi trào, đồng thời vô cùng đơn giản oanh tới một quyền.

Hô oanh... .

Không khí bốn phía phảng phất bị nhen nhóm, nắm đấm óng ánh ánh sáng màu đỏ kia, phun ra viêm khí giống như Hoàng Hà, như Hỏa Vân bộc phát, lực đạo chí cương chí dương oanh kích ở trong hư không, sinh ra hồi âm kinh tâm động phách.

Dưới áp lực thật lớn của Ngưng Đan cường giả, một quyền này bộc phát ra lực lượng mạnh nhất của Từ Huyền, đủ để diệt sát Luyện Thần cửu trọng.

Một khắc này, Từ Huyền cũng tâm huyết bành trướng, tin tưởng mười phần.

- Một quyền thật mạnh, hai người chúng ta liên thủ, đều chỉ có một con đường chết!

Lý gia song bá ở bên trong khe suối, lộ ra vẻ kinh ngạc, lúc trước khinh thường đối với thiếu niên kia, lập tức tan thành mây khói.

Ba oanh!

Một quyền của Từ Huyền đánh tới trước mặt Thư Ngọc San, hào quang trên người nàng tăng vọt, hình thành một xanh màn như thực chất, gợn sóng di động.

Một quyền kia lao tới, dẫn phát Hỏa Vân viêm khí, trùng kích ở phía trên, như đá ném vào biển rộng.

Từ Huyền có một loại ảo giác từ đỉnh núi ngã xuống Thâm Uyên.

Dưới tình huống nắm giữ pháp lực giống nhau, Ngưng Đan cường giả nắm giữ huyền ảo rất cao, phát huy ra thần thông làm cho Thoát phàm tam giai không cách nào tưởng tượng.

Hô oanh phanh… nắm đấm của Từ Huyền cũng cùng một chỗ đánh trúng màn sáng màu xanh kia, một hồi mãnh liệt, rốt cục bị xé mở một vết rách.

Lực lượng nguyên thủy của Viễn Cổ thể tu, há có thể đơn giản bị hóa giải như vậy?

- Công kích kia miễn cưỡng xé mở phòng ngự của Ngưng Đan kỳ.

- Cái gì!

Thư Ngọc San giật mình, thân thể mềm mại vội vàng rút lui, trong tay bấm pháp quyết, màn sáng màu xanh kia càng thêm ngưng thực.

Từ Huyền vừa mới chuẩn bị thừa cơ công kích, ở bên trong màn sáng màu xanh kia, đột nhiên kích xạ ra từng đạo ánh sáng màu xanh, giống như mưa to gió lớn đập nện mà đến.

Leng keng bang bang... .

Thân hình Từ Huyền bị bức phải rút lui liên tục, tầng ngân cương bên ngoài thân miễn cưỡng ngăn cản vài cái, đã bị đánh phá thành mảnh nhỏ.

Hắn kêu rên một tiếng, lưu lại rất nhiều vết thương, Từ Huyền rời khỏi phạm vi công kích của màn sáng, nhất thời hô hấp gấp gáp, sắc mặt nghiêm nghị, Thư Ngọc San này bị thương nặng, thực lực không bằng bảy thành, cũng đã cường hãn như vậy.

Nhưng biểu hiện lần này, rơi xuống trong mắt Lý gia song bá cùng cá nóc, trong lòng lại nhấc lên sóng to gió lớn, thiếu niên nhân loại kia cùng đan đạo cường giả, có nhất định chênh lệch, nhưng mà chiến đấu xuống như vậy, lại ẩn ẩn có thể chống lại.

Không đợi Thư Ngọc San ra tay, Từ Huyền quát to một tiếng, lại đánh tới lần nữa.

Bang bang rầm rầm… bàn tay trắng như ngọc của Thư Ngọc San búng ra, hình thành từng mảnh ánh sáng màu xanh, mang theo khí tức lạnh thấu xương, hóa giải tất cả công kích của Từ Huyền.

Bành!

Chỉ là một cái hô hấp, tầng ngân cương bên ngoài thân Từ Huyền bị đánh nát, trên người lưu lại rất nhiều vết thương máu chảy đầm đìa, cũng may không sâu.

Vù vù... .

Từ Huyền hô hấp dồn dập, trên trán mồ hôi nhỏ giọt, đã sâu sắc cảm nhận được thực lực của Ngưng Đan kỳ cường giả, chợt ngưng tụ Nguyên lực, lại đánh tới lần nữa.

Cho dù minh bạch thực lực lẫn nhau cách xa, chiến ý của Từ Huyền vẫn dạt dào đánh tới như trước.

Thư Ngọc San động dung, mơ hồ cảm thấy vài phần khó giải quyết, ở dĩ vãng, Luyện Thần bát trọng như thế này, nàng phất tay là có thể diệt sát.

Mà Từ Huyền thân là Viễn Cổ thể tu, bước vào Ngũ Hành chủ hỏa thông mạch chi lộ, công kích, phòng ngự, thần thông, đều vô cùng cường hoành, dựa vào là lực lượng bản thân.

- Tên kia quá cường hãn, Ngưng Đan cường giả cũng thu thập không được hắn, hắn thực cũng là thể tu sao?

Lý gia song bá quan sát trận chiến này, chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Từ Huyền biểu hiện kinh người, lại để cho bọn hắn càng phát ra hưng phấn.

Thể tu, ở trong chiến tranh tu giới biến thành pháo hôi, một phương thức tu hành không được thế nhân coi được, vay mà có thể có được thực lực đáng sợ như thế.

- Nên chấm dứt...

Trong mắt Thư Ngọc San lóe ra hàn quang, trên ngọc thủ hiển hiện một thanh Bảo khí!

XIU....XIU... XÍU...UU! Bảo khí kia phá không mà ra, nhanh chóng biến lớn, lướt trên mấy chục đạo quang ngấn biến ảo bất định, mỗi một đạo quang ngấn ít nhất dài đến bảy tám trượng, khí thế như cầu vồng, ánh sáng chói lọi, nhanh như thiểm điện gào thét mà đến!

Từ Huyền cảm nhận được một cổ áp lực làm mình hít thở không thông, khí huyết ngưng trệ, cơ thể phát lạnh, lại đột nhiên quát lên một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh trọng, hoa văn trên cán di động, một kích bổ ra, khí phách kinh người, hình thành một đạo quang nhận chói mắt bay thẳng tới hư không, ngang nhiên cùng Bảo khí kia dẫn phát thần thông cầu vồng va chạm.

Ở thời khắc nguy cơ buông xuống, Từ Huyền y nguyên huy động Phương Thiên Họa Kích, chém ra một kích kinh người, hung hăng đối chiến Bảo khí của Ngưng Đan kỳ công kích.

Phanh băng oanh...

Quang nhận kim sắc, cùng lăng ảnh do Bảo khí tạo ta kia lập tức phát ra từng đợt nổ vang như núi đổ, làm cho người ta khí huyết sôi trào, tâm thần muốn nứt.

Cỗ khí diễm kinh thế hãi tục kia, hóa thành một trận phong bạo, hoành hành bốn phía, đảo qua phương viên hơn 100 trượng.

Lý gia song bá ở bên trong khe suối, một hồi khó chịu, kiệt lực khống chế khí huyết, vẻ mặt hoảng sợ.

Ở trong gió lốc kia, một bóng người hét lớn một tiếng, Phương Thiên Họa Kích trong tay liên tục huy động vài cái, phát ra tiếng nổ kim loại keng keng keng, cơ hồ có thể đánh rách màng tai.

Mặt khác một bóng hình cung trang xinh đẹp, vốn là từ từ phiêu thối, cuối cùng quát một tiếng, Bảo khí tràn đầy ánh sáng màu xanh, bắn ra hào quang trùng thiên, như một đạo sóng lớn, ngăn cách một thân ảnh khác.

Sưu sưu!

Chợt, hai đạo thân ảnh ở trong hư không tách ra, xa xa giằng co.

Từ Huyền tay cầm Phương Thiên Họa Kích, lồng ngực phập phồng bất định, tóc bay múa, khí khái hào hùng, dũng mãnh phi thường, bốn phía gào thét lên một cổ khí tức màu hồng.

Tầng ngân cương của hắn sớm đã bị đánh nát, trên người lưu lại vài vết thương nhìn thấy mà giật mình.

Một trận chiến này, hiển nhiên làm cho Từ Huyền bị thương không nhẹ, nhưng chiến ý trong mắt hắn, như trước mãnh liệt.

Mà đổi thành một bên kia, trong đôi mắt đẹp dịu dàng của Thư Ngọc San lộ ra vô cùng kinh ngạc, nhẹ nhàng thở gấp, sợi tóc mất trật tự, váy bị phá mấy chỗ, lộ ra mấy vết thương.

- Bà nương này thật là lợi hại, Phương Thiên Họa Kích của ta so sánh với Bảo khí, còn hơi có chỗ thua kém.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.