- Hắn chết rồi.
Lão giả áo cà sa tiến lên kiểm tra, không giấu nổi vẻ chấn động trên mặt.
- Quỷ Phong chết rồi?
Đông Phương Bá sắc mặt âm lạnh, nhìn thiếu niên trên đấu pháp đài, sát cơ lập lòe trong mắt. Nhưng, trước khi Quỷ Phong và Từ Huyền đánh cược, đã từng có hẹn ước sinh tử bất luận, trước mặt người làm chứng.
Lão giả pháp bào có chút chần chừ, ánh mắt quét qua chúng nhân, mặt không biểu tình tuyên bố nói:
- Người thắng cuộc, là vị Từ huynh đệ này.
Dưới ánh mắt pán hận phun lửa của Đông Phương Bá, Từ Huyền thản nhiên tiếp nhận bình tam linh lộc huyết kia.
- Tam linh lộc huyết!
Từ Huyền thần hình có chút kích động, giữ chặt hắc sắc ngọc bình trong tay, hô hấp dồn dập.
Hắn bất chấp mạo hiểm tham gia đánh cược, bây giờ có được vật này, coi như xứng đáng.
- Chúc mừng Từ huynh!
Trương Phong tiến lên chúc mừng, đồng thời mặt mang đề phòng nhìn chằm chằm Đông Phương Bá.
Đông Phương Bá thần sắc oán độc, mặt đầy bất cam, lần cá cược này, vốn muốn đẩy Từ Huyền vào chỗ chết, ai ngờ lại chính mình thiệt thân.
- Thiếu chủ, chúng ta đã mất đi cơ hội giết chết Từ Huyền, hắn lại khá thân thiết với Trương gia, chỉ cần có chút sơ hở, sẽ ảnh hưởng kế hoạch gia tộc..., việc không thể chậm trễ, mau đi thôi.
Khương sư huynh hạ thấp giọng, vẻ mặt bất an nói.
- Đi!
Đông Phương Bá sắc mặt vụt biến, đến một câu chào hỏi cũng không có, dẫn Khương sư huynh, phẩy tay bỏ đi.
Mắt thấy Đông Phương Bá đột nhiên bỏ đi vội vàng, mấy người còn lại, cũng một mặt cổ quái.
- Từ huynh, ngươu rốt cuộc đã đắc tội gì với Đông Phương Bá, mà hắn vừa gặp đã muốn giết ngươi.
Trương Phong băn khoăn nói.
Vụ cá cược này, Đông Phương Bá hoàn toàn là lấy lợi dụ dỗ, mục đích là muốn diệt trừ Từ Huyền nhưng không ngờ thực lực đối phương lại mạnh như vậy, giết chết Quỷ Phong thực lực cường đại. Từ Huyền ánh mắt lập lòe bất định, suy trước nghĩ sau, chỉ có thể liên tưởng đến Khương sư huynh.
Trước mắt xem ra, Đông Phương Bá căn bản không biết thù oán giữa mình và hắn. Năm xưa phụ thân trên đường đến Hoàng Long Thành, gặp Đông Phương Bá, tu vi cũng chỉ có luyện thể lục trọng, một nhân vật nhỏ như vậy, căn bản sẽ không ghi nhớ.
- Trương huynh, thanh niên họ Khương bên cạnh Đông Phương Bá, xuất hiện ở Hoàng Long Thành từ bao giờ?
Từ Huyền thần sắc ngưng trọng.
- Ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người này bên cạnh Đông Phương Bá.
Trương Phong trả lời.
- Người này chỉ là một đệ tử tiểu môn phái đột nhiên được Đông Phương gia tộc trọng dụng, thập phần kì quặc. Hơn nữa gần đây, Đông Phương gia tộc liên tiếp có dị động.
Trương Vũ Hàm nhíu đôi mày thanh tú.
- Không xong rồi!
Từ Huyền đột nhiên nghĩ ra điều gì, sắc mặt đại biến, thầm kêu không ổn.
Hắn cuối cùng hiểu ra, tại sao Đông Phương Bá sau khi biết thân phận của mình, lôi kéo không thành, lại sản sinh sát cơ.
- Từ huynh sao vậy?
Trương Phong ngạc nhiên nói, từ lúc gặp mặt đến giờ, đối phương luôn tỏ ra hết sức ổn trọng, chưa bao giờ thất thái như vậy.
- Gần đây Tinh Vũ Sơn hai phái, đang thiết pháp ổn định bí cảnh di lưu mấy trăm năm trước, thậm chí phái đệ tử vào trong thăm dò, chuyện này, Trương gia có biết hay không?
Từ Huyền nghiêm giọng hỏi.
- Có nghe qua.
Trương Vũ Hàm khẽ gật đầu:
- Khu vực Bình Hoa Trấn chính là nơi yếu nhất của thế lực Trương Thị gia tộc chúng ta, thường xuyên phải cùng Đông Phương gia tộc và mấy thế lực khác chung nhau nắm giữ, chuyện này Trương gia chúng ta không mấy coi trọng, cũng khó nhúng tay. Hơn nữa, loại không gian bí cảnh không thể ổn định như vậy, Trương gia cũng có một hai cái, điều kiện tiến nhập khó khăn, trong tu giới thực sự thiếu thốn chính là bí cảnh có thể trường kì ổn định.
- Từ mỗ có chuyện quan trọng cần xử lý, xin phép cáo từ trước.
Từ Huyền nghe xong, trong lòng càng thêm lo lắng, vội vàng cáo từ, hỏa tốc rời khỏi Trương Thiên linh lâu.
- Phong Vũ Môn bí cảnh?
Trương Vũ Hàm khẽ chau đôi mày thanh tú, như đang suy nghĩ điều gì, dị quang lóe lên trong mắt, nói với Trương Phong:
- Muội phải quay về gia tộc gấp có chuyện quan trọng bẩm báo phụ thân. Huynh phái người bảo vệ Từ Huyền, sắp tới sẽ là cơ hội tốt nhất để lôi kéo hắn vào gia tộc mình...
- Vũ Hàm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trương Phong sắc mặt trịnh trọng nói.
Từ Huyền một khắc không dừng, rời khỏi Trương Thiên linh lâu, hỏa tốc đi ra khu vực ngoài thành Hoàng Long Thành.
Lúc đi ngang qua chợ tự do, trong não hải truyền đến giọng nói của tàn hồn kiếp trước:
- Ngươi không định tìm bảo bối ở đây à?
- Không có thời gian ta phải quay về Phong Vũ Môn gấp, hi vọng vẫn còn kịp.
Từ Huyền thần sắc lo lắng, đi thẳng đến lối vào Hoàng Long Thành.
- Sao lại vô duyên vô cớ phong tỏa thành môn?
Vừa ra đến lối vào thành môn, phát hiện nơi này hỗn loạn, một nhóm chấp pháp tiên sĩ, bịt chặt cổng thành nói:
- Đông Phương gia tộc có lệnh, đêm nay phong tỏa thành môn!
Một luyện khí cửu trọng võ tu, cao giọng quát:
- Linh Thành Phủ không hạ lệnh, Đông Phương gia tộc có tư cách gì phong tỏa thành môn?
- Hừ! Vị huynh đài này, không lẽ ngươi không biết, Đông Phương gia tộc ở Hoàng Long Thành một tay che cả bầu trời? Đến Linh Thành Phủ, cũng phải kiêng kị Đông Phương gia vài phần.
Chúng tu giả giận mà không dám nói.
Từ Huyền giật mình, không ngờ thế lực của Đông Phương gia tộc lớn đến mức dám công khai phong tỏa thành môn.
Dù sao trên danh nghĩ, cơ cấu thống trị cao nhất là "Linh Thành Phủ", những gia tộc khác, chỉ là một trong các thế lực trong thành.
Ánh mắt hắn quét bốn xung quanh, thành môn không thể thông qua, ở đây có một lượng lớn tiến sĩ trú thủ, thậm chí có luyện thần kì tiên sĩ tọa trấn.
Nhưng rất nhanh, hắn nhìn lên phía trên thành lâu, luyện khí kì tiên sư, không thể gây trở ngại trên không trung.
Chỉ là, với thực lực của mình, có thể xuyên qua đại trận kết giới xung quanh thành lâu hay không?
Trong lúc hắn đang âm thầm vận nguyên lực, chuẩn bị ra tay.
- Từ huynh đệ, lên đây.
Không trung trên đỉnh đầu, một lão giả pháp bào dẫm lên một món pháp khí phi hành lấp lánh lục quang.
Từ Huyền nhìn kĩ lại, đây không phải là vị luyện thần kì tiên sư ở Trương Thiên linh lâu sao, đối phương không những cùng mình giao dịch "Độc hỏa tam dương đan" mà còn là người làm chứng vụ cá cược.
Đằng!
Không chút do dự, hắn bay người nhảy sang bên cạnh lão giả pháp bào, dẫm lên pháp khí phi hành.
Sưu!
Pháp lực cường đại trên người lão giả pháp bào ngoại tiết, pháp khí phi hành dưới chân phóng ra một phiến lục quang lung linh, mang theo hai người xuyên qua tầng quang giới lam nhạt xung quanh Hoàng Long Thành.
- Từ huynh đệ, lão hủ hộ tống ngươi đến Phong Vũ Môn.
Lão giả pháp bào mỉm cười nói.
Từ Huyền còn không kịp cảm ơn, sau lưng đã vang lên một tiếng quát lớn:
- Đừng hòng chạy thoát!
Sưu!
Ngoài cổng thành, một võ tu hoàng y, mắt như lãnh điện, ngân quang bắn ra trên người, chân đạp hư không, đuổi sát sau lưng.
Võ tu đạt đến luyện thần kì, cho dù không dùng pháp khí phi hành, cũng có thể lăng không hư độ trong thời gian ngắn, lực bạo phát hơn hẳn ngự vật phi hành bình thường.