Trong mắt Đổng Băng Vân lộ ra khuất nhục phẫn hận thật sâu, nàng là kỳ tài tiên tu trăm năm khó gặp của Phương Thiên học phủ, càng là nữ Ngưng Đan cao nhân hiếm thấy, ai ở trước mặt nàng mà không tự ti mặc cảm, nàng chưa từng bị người khác khống chế tánh mạng, vũ nhục cười nhạo như vậy bao giờ cả.
Thế nhưng mà thân thể mềm mại của nàng vẫn không thể khống chế nổi run rẩy, đây vốn là sự sợ hãi của sinh linh đời sau đối với Viễn Cổ cường giả.
Từ Huyền là tu giả đời sau, nhưng thông qua tu luyện Thể Tu Chú Thể và Thông Mạch Pháp Môn, dần dần đảo ngược, tiếp cận với sinh linh cổ xưa thái cổ bổn nguyên.
Bàn tay lớn kia đặt ở trên người Đổng Băng Vân, nàng chỉ cảm thấy như trên đầu vai có một tòa núi lớn vậy, tất cả dũng khí và lực lượng, đều yếu ớt như tờ giấy.
Mà ở trong mắt những tu giả khác, Đổng Băng Vân ngày xưa không gì không làm được thân thể lại lộ ra vẻ yếu ớt như thế, phảng phất một trận gió cũng có thể thổi bay vậy.
Giờ khắc này, ý nghĩ của Từ Huyền lập tức có thể nắm giữ sinh tử của Đổng Băng Vân.
Trong Phương Thiên học phủ, rất nhiều tu giả đều câm như hến.
Nhưng đột nhiên, Từ Huyền biến sắc, có cảm ứng nhìn về phương hướng phía sau núi.
Cơ hồ đồng thời, một thanh âm già nua ôn hòa quanh quẩn vang lên:
- Từ tiểu hữu thỉnh thu tay lại! Sở Đông đứa bé kia nói không sai, không có người trước vận mệnh, tất cả đều có thể nghịch chuyển. Có lẽ bởi vì ngươi đến, Phương Thiên trọng thành mới có thể tránh được một kiếp, ít nhất có thể tiếp tục càng lâu hơn cũng nên.
Thời khắc thanh âm này vang lên, vô số tu giả trong học phủ đều lộ ra thần sắc kính ngưỡng từ đáy lòng, càng có nhiều người lộ ra vài phần thành kính và sùng bái.
- Lão viện trưởng!
Đổng Băng Vân và Hứa Chấn đều lộ ra thần sắc chấn động.
- Nguyên lai là lão viện trưởng, khi tiến vào học viên, Từ mỗ đã mơ hồ cảm ứng được sự tồn tại của Nguyên Đan kỳ.
Từ Huyền lập tức thu tay lại, có chút mỉm cười, cũng cúi người hành lễ:
- Từ Huyền bất tài, bái kiến lão viện trưởng, cảm tạ ngày xưa tương trợ.
Lời vừa nói ra, Đổng Băng Vân và Hứa Chấn đều động dung, kinh hãi trong lòng lại lần nữa kéo lên cực điểm.
Từ Huyền kia có thể cảm nhận được khí tức của Nguyên Đan kỳ lão quái, còn dám hung hăng càng quấy như thế, có phải hắn đã điên rồi không? Hoặc là, hắn biết rõ lão viện trưởng người bị thương nặng, mới dám làm càn như thế?
Bằng vào tu vị Ngưng Đan trung kỳ dám ở nơi hạch tâm của một phương trọng thành, chuyện này thực vượt qua tưởng tượng của thường nhân.
Nhưng vào thời khắc này, Từ Huyền ở trong mắt mọi người càng lộ ra thâm bất khả trắc.
Liền Nhạc Phong cũng thất kinh không nhỏ, bất quá khi hắn nghĩ đến Từ sư đệ ngày đó lúc ở Liễu Sâm Linh Thành, cơ hồ bằng vào một tay diệt đi một gia tộc thì giật mình cũng giảm nhỏ vài phần, còn nghĩ đến ngày ấy lúc ở Bát Hoang Sa Mạc, nữ tử tuyệt mỹ nắm giữ thần uy kinh thiên động địa kia nữa, mà đó chỉ là một nữ bộc của Từ sư đệ, hắn không còn nửa điểm ngạc nhiên nữa.
Ai có thể đoán trước, trong tay Từ sư đệ còn có bao nhiêu át chủ bài và đòn sát thủ nữa chứ.
Mà trên thực tế, nếu như không chút nắm chắc đối phó với Nguyên Đan kỳ lão quái, Từ Huyền sao lại có thể quay lại Côn Vân Quốc để báo thù chứ?
- Sở Đông cái đứa bé kia không hổ là tiên diễn kỳ tài ngàn năm khó gặp, có thể nhận thấy người siêu phàm như ngươi, bất quá lão hủ còn đang bế quan điều dưỡng, không tiện xuất quan, lần sau nhất định sẽ đích nhân tiếp đón tiểu hữu.
Trong thanh âm của lão viện trưởng lộ ra vài phần vui mừng, rồi sau đó lại thần thức truyền âm, phân phó hai người Đổng Băng Vân và Hứa Chấn:
- Từ Huyền là khách quý của Phương Thiên học phủ, các ngươi phải tiếp đãi cận thận, tận lực đáp ứng mọi yêu cầu của hắn.
- Vâng.
Đổng Băng Vân vạn bất đắc dĩ, cũng chỉ thể đáp ứng.
Ngàu xưa khi nàng đuổi giết Từ Huyền, chỉ sợ nàng tuyệt đối không ngờ tới, một ngày thiếu niên sẽ đạt đến tình trạng có thể ngồi ngang hàng với lão viện trưởng thế này.
Lão viện trưởng là nhân vật ra sao? Cho dù phóng mắt khắp Côn Vân Quốc to như vậy, Tứ đại trọng thành, hơn hai mươi linh thành, cũng là thuộc về nhân vật không thể xúc phạm, thân phận cao thượng, cho dù đương kim "Côn Vân Quốc chủ" đích thân tới, cũng phải dùng lễ đãi ba phần.
Kế tiếp, hai người Đổng Băng Vân và Hứa Chấn trên mặt mang theo vẻ phức tạp, tiếp đón Từ Huyền và Nhạc Phong vào một tòa đại điện.
- Từ đạo hữu thỉnh.
Hứa Chấn cố gắng tươi cười, nghênh tiếp Từ Huyền đến thượng tọa, Đổng Băng Vân bên cạnh trong đôi mắt đẹp dịu dàng vẫn cò thấy vẻ khuất nhục, thần sắc so với trước kia phải ảm đạm rất nhiều.
Đối mặt với Từ Huyền ở trên thượng tọa, hai người đều phải giữ vững tinh thần ứng phó, biết gì đều trả lời, cực kỳ biết điều.
Từ Huyền cười mỉm nhìn về phía Đổng Băng Vân:
- Đổng tiên tử, vẫn là vấn đề lúc trước, Từ mỗ không lặp lại lần nữa đâu!
Đổng Băng Vân không khỏi khẽ giật mình, trong lòng thầm hận, Từ Huyền này hết lần này tới lần khác hỏi mình, hắn là muốn cố ý làm khó dễ mình sao?
Nhạc Phong vội vàng nhắc nhở:
- Đổng tiên tử, vấn đề vừa rồi của Từ sư đệ là có có quan hệ đến nơi hạ lạc của Sở Đông và người Trương gia.
Đổng Băng Vân cắn cắn môi, cúi đầu nói nhỏ:
- Trong trận chiến Hoàng Long mười mấy năm trước, bởi vì cường giả Đông Phương bổn tộc Đông Phương Quân ra tay, một lần hành động thay đổi tình hình chiến đấu. Sau khi chiến bại, Trương gia liền bị xóa tên khỏi Hoàng Long Linh Thành, đệ tử hạch tâm liền ẩn nấp vào núi rừng, cũng có bộ phận đầu nhập vào thân thích ở ‘ Bắc Phong trọng thành ’ dần dần nhạt khỏi tầm mắt của tu giới. Sau đó trong gần mười năm, thế lực Đông Phương gia khuếch trương, một lần hành động quét ngang bốn linh thành chung quanh, hiện nay, ngoại trừ Phương Thiên trọng thành ra, năm thành còn lại đều đã nằm trong sự khống chế của Đông Phương gia cả rồi.
- Về Sở Đông, bởi vì năm đó từng trợ giúp Trương gia đối kháng Đông Phương gia, khiến Phương Thiên học phủ lọt vào uy hiếp của Đông Phương bổn tộc, Đông Phương bổn tộc hiện giờ ở Côn Vân Quốc cơ hồ là một tay che trời. Vì để không dao động đến Phương Thiên trọng thành, nên Sơ Động rơi vào đường cùng, phản bội Phương Thiên học phủ, mấy năm trước liền gia nhập vào Côn Vân hoàng tộc, trở thành phụ tá quân sư, kiềm chế sự ngấp nghé của Đông Phương bổn tộc đối với hoàng quyền. . .
Hai người Từ Huyền nghe xong thật lâu, mới dần dần minh bạch Côn Vân Quốc hiện giờ, thậm chí là thế cục của cả Phương Thiên trọng thành, cung xác định được nơi hạ lạc của Sở Đông, mà tin tức Trương gia cũng có được manh mối đại khái rồi.
Côn Vân Quốc là một tu giới tiểu quốc ở biên cảnh phía đông Tam Dương Cảnh, ngoại trừ Hoàng Đô, còn có Tứ đại trọng thành, Phương Thiên trọng thành chính là một trong Tứ đại trọng thành. Mỗi tòa trọng thành tổng cộng quản hạt mấy cái linh thành.
Thế nhưng ngày nay, Phương Thiên lục thành, ngoại trừ Phương Thiên trọng thành ra, năm thành còn lại đều đã do Đông Phương gia nắm giữ.