Tiên Hà Phong Bạo

Chương 815: Chương 815: Từ Huyền mời. (1)




Trận chiến này, Từ Huyền, Mông Thủy, tự nhiên đều sẽ không bỏ qua.

Thậm chí ngay cả Tà Ương vẫn xuất quỷ nhập thần cũng hiện thân.

Lần này giao phong, Vô Không Minh lấy được tiến bộ nhảy vọt, kiếm ý trở nên càng mờ mịt, lại có một loại hóa thân tự nhiên, siêu thoát phàm thế.

Leng keng xì. . .

Hai người chiến gần trăm hiệp, Hoa Huyền thanh thế như lôi, đao pháp đại khai đại hợp, so với dĩ vãng càng hung tàn hơn.

Vô Không Minh kiên trì đến bây giờ, chỉ là tình cờ rơi vào hạ phong.

- Vô Không Minh này tiến bộ thật nhanh, đã kéo gần lại khoảng cách cùng ta.

Trong lòng Hoa Huyền lẫm liệt, đột nhiên gầm lên một tiếng, đỉnh đầu xuất hiện một đầu Tử Long, hồn thể quanh quẩn một tầng hư ảnh Tử Long u ám, khí tức tăng vọt, trường đao vung ra, dựng lên một vòng long văn màu tím thẫm, toả ra Long khí bạo ngược. . .

- Cửu phẩm truyền thừa Bảo khí Tà Long quan !

Ở ngoài Thiên Vũ đài, có người kinh hô.

Tà Long quan, cửu phẩm truyền thừa Bảo khí, đồng cấp cùng Phượng Ma Dực của Từ Huyền.

Ngẫm lại sức mạnh Phượng Ma Dực của Từ Huyền, là có thể phỏng đoán Tà Long quan này đáng sợ.

Bành ca…

Vô Không Minh trong nháy mắt bại lui, phun ra một ngụm máu, tầng phòng ngự bị Long khí màu tím bạo ngược xé nát.

Căn bản khó có thể chống đối!

Hoa Huyền nắm giữ Tà Long quan, có niềm tin cùng Bất Hủ Kim đan so sánh hơn thua.

Những người quan chiến nhìn mà líu lưỡi.

- Sức mạnh Tà Long quan này, so với Phượng Ma Dực của ta, cũng không kém quá nhiều, Hoa Huyền này hoàn toàn có thể khiêu chiến Bất Hủ Kim đan, Vô Không Minh hoàn toàn không phải đối thủ.

Từ Huyền âm thầm líu lưỡi.

Nếu như mình cùng Hoa Huyền đánh, ưu thế của Phượng Ma Dực, cơ hồ bị trung hoà.

Không có sử dụng Tà Long quan, Vô Không Minh vẫn miễn cưỡng có thể chiến một trận cùng Hoa Huyền, nhiều nhất tình cờ rơi vào hạ phong.

Mà một khi sử dụng Tà Long quan, chênh lệch rõ ràng như vậy, bị bại thẳng thắn lưu loát.

- Vô Không Minh, ngươi cũng không phải là thua thực lực, chỉ là thua ở pháp bảo.

Từ Huyền cùng Mông Thủy, nâng Vô Không Minh trở lại.

Sauk hi chiến thắng Vô Không Minh, Hoa Huyền lạnh lùng nhìn bóng lưng Từ Huyền chằm chằm:

- Cái kế tiếp, đến phiên ngươi.

- Ha ha, các hạ đại chiến một hồi, nguyên khí hao tổn không ít, thật có nắm chặt sẽ cùng ta đánh một trận sao?

Từ Huyền cười nhạo một tiếng, cũng không quay đầu lại.

- Hừ, nắm giữ Tà Long quan, coi như ba người các ngươi cùng tiến lên, ta đều chắc chắn chiến một trận.

Hoa Huyền một mặt ngạo nghễ nói.

Dù sao, hắn chỉ là một đao, liền đánh bại Vô Không Minh, nhiều hơn một cái Từ Huyền cùng Mông Thủy nữa, gây trở ngại cũng không lớn lắm.

- Tiểu tử này, quá ngông cuồng. . .

Mông Thủy nghiến răng nghiến lợi.

Thế nhưng, hắn không có dũng khí chiến một trận.

Ngay cả Vô Không Minh đều bị Tà Long quan một đao đánh bại, hắn càng thêm chống đối không được một hai đao.

- Từ Huyền, đối mặt Hoa Huyền, ngươi đến cùng có nắm chắc hay không?

Mông Thủy nhìn Từ Huyền chằm chằm.

Dù sao tứ đại thiên tài ngoại giới, Vô Không Minh, Mông Thủy, Tà Ương, đều bại bởi Hoa Huyền.

Thậm chí thực lực đối lập Vô Không Minh, vẫn là lần thứ hai thua với Hoa Huyền.

Hiện tại, chỉ còn lại Từ Huyền, lưu lại duy nhất, hi vọng lại nhỏ bé nhất. . .

Giờ khắc này, ngay cả Vô Không Minh bị thương, đều bức thiết nhìn Từ Huyền.

Khi Hoa Huyền lấy Tà Long quan đánh bại hắn, Vô Không Minh tự biết, trong khoảng thời gian ngắn, tuyệt khó chống lại.

Mà trong tứ đại thiên tài ngoại giới, chỉ còn lại Từ Huyền, không cùng Hoa Huyền giao thủ.

Cái này cũng là hy vọng cuối cùng của thiên tài ngoại giới.

- Ta cùng Hoa Huyền, sớm muộn gì cũng có một trận chiến, thời gian càng muộn, nắm chặt càng lớn.

Sắc mặt Từ Huyền bình tĩnh, ánh mắt có chút bay xa, tựa hồ thấy được tương lai một thời khắc nào đó.

Muốn kéo dài duyên phận kiếp trước, tất nhiên sẽ đối lập cùng Hoa Huyền, thậm chí đối lập cùng Vô Không Minh.

Trận chiến hôm nay của Hoa Huyền cùng Vô Không Minh, nhất nguyên to lớn nhất không phải thắng bại, mà là cộng đồng ái mộ tiên tử giới ngoại.

Dứt lời, Từ Huyền bỏ lại hai người, một mình trở về.

- Từ Huyền này, vẫn không trả lời vấn đề của ta.

Mông Thủy hơi cắn răng, trên mặt mang theo chút phẫn nộ.

Từ Huyền chỉ thản ngôn, sẽ cùng Hoa Huyền chiến một trận, thế nhưng nắm chặt thắng bại, như trước không có tiết lộ.

- Từ Huyền người này, làm việc luôn luôn ẩn nhẫn, không có nắm chắc, nhất định không ra tay. Bất quá, thực lực Hoa Huyền này, đủ để khiêu chiến Bất Hủ Kim đan, coi như là hắn, cũng rất khó có nắm chặt.

Ánh mắt Vô Không Minh lóe lên.

- Hừ, Từ Huyền nghĩ chiến thắng Hoa Huyền, độ khả thi rất nhỏ, bất quá phòng ngự thể phách của hắn, cường đại biến thái, có lẽ có cơ hội đánh ngang tay.

Mông Thủy hừ lạnh nói.

- Hoà nhau?

Con mắt Vô Không Minh hơi sáng ngời, cảm thấy nói có lý.

Mấy năm trước, ở kiểm tra cửa ải cuối cùng, Từ Huyền không cách nào chiến thắng Vô Không Minh, nhưng dựa vào phòng ngự biến thái, đứng ở thế bất bại, đoạt được đệ nhất.

Lăng Phương viên.

Từ Huyền vừa trở về, lập tức nói với Trầm Nguyệt Minh:

- Có một việc, cần ngươi đi một chuyến.

- Chủ nhân mời nói.

Trầm Nguyệt Minh cung kính hạ thấp người.

Sắc mặt Từ Huyền bình tĩnh:

- Mời giới ngoại Liễu Vũ Yên, tới Lăng Phương viên làm khách. Thời gian, trong ba ngày sau.

Nghe vậy, Trầm Nguyệt Minh đầy mặt kinh ngạc, khó có thể tin.

Dựa vào nàng biết, Liễu tiên tử kia thân phận siêu nhiên, ngay cả Thánh chủ cùng Chấp pháp trưởng lão. Đều đối với nàng vô cùng khách khí.

Mấy ngày nay, lấy Hoa Huyền cầm đầu thiên tài Thánh cảnh, muốn gặp Liễu Vũ Yên một lần cũng khó khăn ngàn vạn.

- Nàng chỉ cần đi báo tin.

Từ Huyền đứng chắp tay, khí định thần nhàn nói.

- Vâng.

Trầm Nguyệt Minh âm thầm líu lưỡi, vị chủ nhân này của mình, càng ngày càng thần bí, khó có thể đoán được.

Ngày đó…

Dựa theo Từ Huyền phân phó, Trầm Nguyệt Minh đi lâm viên phủ đệ của Liễu Vũ Yên, gõ cửa truyền tin.

Rất nhanh có quản gia lâm viên, đi ra ứng phó, thái độ lạnh nhạt.

Trên thực tế, hành vi của Trầm Nguyệt Minh, cũng được quản gia những lâm viên khác quan tâm.

Trong đó, lão quản gia lâm viên phủ đệ Mông Thủy, cười nhạo nói:

- Mời Liễu tiên tử? Thiên tài khác tự mình tới cửa bái kiến cũng vô cùng khó khăn.

Đúng như dự đoán, quản gia phủ đệ Liễu Vũ Yên, cười gằn từ chối:

- Tiên tử gần nhất không tiếp khách.

Trầm Nguyệt Minh lại cười nói:

- Ngươi chỉ cần đem tên gọi chủ nhân nhà ta, truyền đạt Liễu tiên tử, cũng báo cho nàng, đây là một ước định. Nếu như bằng không thì, sai lầm đại sự, ngươi một quản gia nho nhỏ, sẽ không gánh được.

Dứt lời, Trầm Nguyệt Minh xoay người rời đi, vô cùng thẳng thắn.

Quản gia phủ đệ Liễu Vũ Yên hơi kinh ngạc, tiện đà cười lạnh một tiếng, trở về phủ đệ.

Toàn bộ quá trình, bị một ít cơ sở ngầm cùng người Thánh cảnh nhìn thấy.

- Ha ha, ngoại giới thiên tài Từ Huyền kia. Dĩ nhiên vọng tưởng mời Liễu tiên tử?

- Hắn coi mình là ai? Phóng tầm mắt toàn bộ Thánh cảnh, ngoại trừ Thánh chủ cùng ba vị Chấp pháp trưởng lão, những người khác, đều không có tư cách này.

Không ít người lén lút chờ chế giễu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.