Ở bên trong một mảnh ồn ào, đệ tử Kiếm Tông Trọng Hồng cố lấy dũng khí, đem bó bạch liên này, đưa tới trước mặt Du Cầm, vẻ mặt chờ mong, Du Cầm e lệ bất an, vụng trộm liếc nhìn thiếu niên bên cạnh.
Trong hàng đệ tử hai phái, rất nhiều ánh mắt không tự chủ được chuyển hướng Từ Huyền, rất có bộ dạng ngồi xem kịch vui.
Bọn người Dương Tiểu Thiến, con mắt đều chăm chú nhìn Từ Huyền, tựa hồ muốn từ trên mặt hắn, bắt đến cảm xúc ba động gì đó.
Vẻ mặt Từ Huyền ngạc nhiên, cũng không có phản ứng đặc biệt gì.
Thẳng đến khi Du Cầm quăng đến ánh mắt trưng cầu, trong nội tâm Từ Huyền thầm than, Tiểu sư muội này vẫn là quá hướng nội, chuyện này sao lại nhìn mình chứ.
Hắn mỉm cười, đứng dậy đi về hướng Trọng Hồng, mới lên tiếng hoà giải nói:
- Sư muội, đây là một phần dụng tâm của Trọng sư huynh, nếu như ưa thích mà nói, sư huynh ta thay ngươi nhận lấy.
Dứt lời, Từ Huyền liền chuẩn bị đưa tay tiếp bạch liên trong tay Trọng Hồng, hắn khẽ giật mình, mặt mũi tràn đầy ngoài ý muốn, tiếp theo lộ ra vẻ cuồng hỉ.
- Ta. . . Ta không muốn.
Du Cầm buông đầu nhỏ xuống, con mắt hồng nhuận phơn phớt, ẩn hiện một tia đau xót.
Không muốn?
Kết quả này vượt quá bọn người Từ Huyền đoán trước.
Thân hình Trọng Hồng cứng đờ, hết sức khó coi, trong nội tâm vạn phần buồn bực, dựa theo lẽ thường, dùng tính cách của Du Cầm, dù cho không thích, hơn phân nửa cũng sẽ không cự tuyệt mới đúng.
- Sư muội đã không muốn, ta đây không thể thu.
Từ Huyền lắc đầu, thu tay về.
Sắc mặt Trọng Hồng âm trầm biến ảo, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, chắp tay nói:
- Sư muội không thích, sư huynh quyết không bắt buộc, nhưng Trọng mỗ ta sẽ không dễ dàng buông tha.
Thời khắc hắn quay người, Từ Huyền cảm nhận được ánh mắt người này lướt qua mình, trong đó chứa đầy địch ý cùng âm lãnh.
Từ Huyền không khỏi buồn bực, mình sao lại không hiểu đắc tội một kiếm tu cường đại này chứ? Chẳng lẽ không chiếm được niềm vui nữ hài, sẽ đem tất cả nguyên nhân, đều đỗ trên người mình chứ?
Chút sự việc xen giữa này, qua đi rất nhanh, mọi người cũng không có để ở trong lòng.
Đệ tử hai phái, ở phụ cận cửa vào Bí Cảnh, riêng phần mình tìm địa phương tĩnh dưỡng hoặc là tu luyện.
Thương thế Du Cầm khôi phục rất nhanh, nhưng có chút buồn rầu không vui, trong đôi mắt vốn như thủy tinh trong sáng, thủy chung có chút thất lạc cùng ưu thương nhàn nhạt.
Từ Huyền không là người hoàn toàn chất phác, suy đi nghĩ lại, liền có chút hiểu ra.
- Du sư muội, đêm nay ta ngủ trước một giấc.
Từ Huyền đột nhiên đề nghị nói.
Du Cầm nhẹ nhàng lên tiếng, đưa mắt nhìn hắn ở bên cạnh chìm vào giấc ngủ.
Giờ phút này tất cả mọi người ở phụ cận cửa vào Bí Cảnh, cũng không lo lắng ngoài ý muốn hay phong hiểm gì.
Không ngoài ý, Từ Huyền ở bên trong giấc ngủ, lần nữa tiến vào trí nhớ Tinh Hải.
Khu vực sáng ngời bên trong trí nhớ Tinh Hải, đã khuếch trương đến phương viên sáu bảy mươi dặm, thậm chí lại nhiều ra một khỏa tinh thần.
Từ Huyền tiến vào tra xét, ở bên trong ngôi sao này, ghi lại một đoạn kinh nghiệm cảm tình trọng yếu của kiếp trước, chủ yếu là cùng sư muội thanh nhã như tiên kiếp trước, cả hai yêu nhau rất thắm thiết.
- Kinh nghiệm cảm tình của kiếp trước, ngược lại rất phong phú, nhưng giả như nữ tử tiền thế kia bây giờ còn sống. . .
Từ Huyền nghĩ tới đây, đột nhiên rùng mình một cái.
Cho tới bây giờ, trí nhớ trước mười sáu tuổi của kiếp trước, cũng sắp đi tới cuối cùng. Từ Huyền giống như đồng thời đã trải qua hai đời thiếu niên, cảm ngộ rất nhiều, lại để cho tâm tính của hắn viễn siêu cùng tuổi.
Rất nhanh, ánh mắt của hắn ngược lại nhìn về phía chiến lợi phẩm bên trong Bí Cảnh.
Một khối Tử Hồn Ngọc, một tiểu đỉnh lô, một cái túi đựng đồ, một lọ đan dược.
Ba kiện vật phẩm này, đều là ở trong mật điện đoạt được.
Nếu nói giá trị đơn thuần, túi trữ vật kia có thể là lớn nhất, dù sao cũng là cường giả Ngưng Đan kỳ lưu lại.
Dùng độ cao của Ngưng Đan kỳ, trong tay hơn phân nửa có bảo khí, trong túi trữ vật càng có lưu hơn phân nửa vốn liếng hùng hậu của bản nhân, tuyệt không phải một hai kiện bảo vật bình thường có thể so sánh.
Đây cũng là vì sao, mục tiêu cuối cùng của Từ Huyền là chọn túi trữ vật này.
Nếu bàn về hữu dụng nhất đối với mình, chỉ sợ sẽ là Tử Hồn Ngọc, dù sao vật ấy có thể mở ra mênh mông Tinh Hải, bất kỳ một nơi nào, không hề có cực hạn cấp bậc.
Về phần tiểu đỉnh lô kia, trước mắt còn không cách nào suy đoán, hơn phân nửa không phải là phàm vật.
Cuối cùng là bình đan dược kia, bên trên ghi là Ngưng Thần Đan.
Ngưng Thần Đan?
Nếu như Từ Huyền nhớ không lầm, hẳn là linh đan mà Luyện Khí kỳ dùng để trùng kích Luyện Thần kỳ.
Có đan dược này hỗ trợ, trùng kích Luyện Thần kỳ, ít nhất có thể gia tăng hai ba thành cơ hội, giá trị của nó không thể đánh giá. Hơn nữa, cho dù là Luyện Thần kỳ, phục dụng đan dược này, cũng có thể tăng lên tu vị.
- Mấy thứ đồ vật này, giá trị xa xỉ, tốt nhất là đặt ở bên trong Tinh Hải, nếu không một khi trở lại trong tông phái, chỉ sợ sẽ bị những trưởng lão kia lấy đi.
Từ Huyền trầm ngâm một lát.
Hắn lại nghĩ tới ở bên trong động dơi lấy được khỏa tử sắc tinh châu kia, giá trị kinh người, liền để cho tàn hồn kiếp trước thu vật ấy vào trí nhớ Tinh Hải.
Kể từ đó, bảo vật trọng yếu trân quý nhất, toàn bộ đặt ở bên trong Tinh Hải, dù là trở lại tông môn, Từ Huyền cũng không hề cố kỵ.
Cuối cùng, ánh mắt của hắn vẫn định dạng ở bên trên Tử Hồn Ngọc, nghi hoặc nói:
- Vật ấy có thể sử dụng bây giờ hay không.
- Đừng nóng vội.
Tàn hồn kiếp trước lắc đầu nói:
- Đợi ngươi đột phá Luyện Thể thập trọng, chính thức bước vào hàng ngũ thể tu, đến lúc đó chắc chắn khuyết thiếu pháp môn tu hành có quan hệ thể tu. Mà có Tử Hồn Ngọc này, ta có thể giúp ngươi mở ra bảo tàng thể tu mà trí nhớ kiếp trước lưu lại.
Từ Huyền nghe vậy, không khỏi giật mình, cho tới bây giờ, ở bên trong trí nhớ Tinh Hải, không có pháp môn tu hành Viễn cổ thể tu.
- Pháp môn Viễn cổ thể tu chính thức, cũng là kiếp trước sau khi đi vào đỉnh phong mới lấy được, mà đoạn trí nhớ tương quan kia, ở vào lúc vài ngàn năm trước khi kiếp trước sắp vẫn lạc, phong ấn ở chỗ sâu trong Tinh Hải. Dựa theo tình huống bình thường, ngươi phải tu luyện mấy vạn năm, mới có thể mở ra những trí nhớ này, hiện tại ngươi có thể minh bạch tác dụng của Tử Hồn Ngọc này rồi chứ?
- Thì ra là thế, tác dụng của Tử Hồn Ngọc này đối với ta thật sự quá lớn, bảo vật khác không cách nào đánh đồng.
Từ Huyền liên tục gật đầu.
Hắn tu bổ trí nhớ của kiếp trước, căn bản là dựa theo thời gian trình tự tiến hành, từ Luyện Thể, Luyện Khí, lại đến Luyện Thần kỳ, trí nhớ trước mười sáu tuổi của kiếp trước, cũng đã sắp đến cuối cùng. Trước mắt pháp môn trong trí nhớ này, đều là tương đối thấp.
Trí nhớ trước mười sáu tuổi là thế, như vậy có thể tưởng tượng, kinh nghiệm trí nhớ của kiếp trước trước vẫn lạc ngàn năm, cái kia đích thị là đẳng cấp cực cao.