Tiên Hà Phong Bạo

Chương 572: Chương 572: Tứ Tượng chi chiến. (2)




Hắn khó có thể tưởng tượng, nếu như đối mặt với Thần Hỏa Kim Cương cường đại hơn, mình có thể chống đỡ mấy chiêu nữa.

Tu vị Thái Hoàng trưởng lão phóng mắt khắp Côn Vân tu giới, có thể nói là cao nhất, đạt tới Nguyên Đan sơ kỳ đỉnh phong. Dưới loại tình huống này, hắn lại bị một hậu bối áp chế, đây là biệt khuất bực nào chứ.

- Tiểu bối nhận lấy cái chết --

Một tiếng hét lớn âm lệ từ bên cạnh truyền đến, chỉ thấy Lục Bào lão ma kéo động khói đen lục diễm cuồn cuộn, xông thẳng Từ Huyền, Ma đạo uy áp bàng bạc như biển dẫn đầu trùng kích đến.

Từ Huyền lập tức thừa nhận một cổ áp lực lớn lao, đồng thời đối mặt hai Nguyên Đan, đó cũng không phải là dễ dàng. Ở Côn Vân tu giới, số lượng Nguyên Đan kỳ lão quái bản thân có thể đếm được trên đầu ngón tay, thực lực cũng không chênh lệch lớn lắm.

Cho nên, có lẽ một Nguyên Đan có thể thắng dễ dàng một người khác, nhưng là tuyệt đối không có có ai dám công bố, có thể một người đánh hai, mà lại có thể chiến thắng cả.

Gặp tình hình này, Từ Huyền mang theo một hồi duệ thứ, một chưởng bức lui Lục Bào lão ma đồng thời thân hình chuyển nghiêng sang mặt khác.

Bá!

Một khắc này Từ Huyền định lập, bên cạnh thân xuất hiện một cái con rối thằng hề, đỉnh đầu đội mũ dưa hấu, bộ mặt xấu xí, tay trái cầm một tấm chắn màu bạc như mặt gương bóng loáng, phải tay nắm lấy một cái xẻng pha tạp vết rỉ, sau lưng mang theo ba thanh phi lao lam, lục, tro, con rối như thế hiện thân trên chiến trường, vốn hẳn nên tạo ra một hồi cường vang mới phải.

Trên thực tế, không ít tu giả trên linh thành đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, khóe miệng không tự chủ cười lên.

Thế nhưng Lục Bào lão ma thân là đối thủ, thần sắc rồi đột nhiên biến đổi, lần trước ở trước Bắc Phong trọng thành, hắn đã từng nếm qua sự lợi hại của con rối tên hề này.

- Xèo... xèo! Lục mao lão quỷ, chúng ta lại gặp mặt, lần trước vậy mà không giết chết được ngươi, lần này Bổn đại nhân hảo hảo chơi với ngươi.

Trên người con rối tên hề, phát ra một hồi cười quái dị, hơi có chút trào phúng.

Từ Huyền để con rối tên hề nguyên tại chỗ, sau đó trực tiếp phóng về phía Thái Hoàng trưởng lão thực lực càng mạnh hơn.

Lục Bào lão ma vậy mà không dám vọng động, vẻ mặt tỉnh táo, mang theo vài tia kiêng kị, gắt gao nhìn chằm chằm vào con rối tên hề, tựa hồ muốn tìm ra sơ hở từ trên người nó.

- Xèo... xèo! Lục mao lão quỷ, chịu chết đi --

Con rối tên hề mạnh mẽ đạp vào hư không, tư thế cổ quái không tự nhiên, một chân hướng lên, một chân hướng xuống, nghiêng đầu chém xéo mắt, cái xẻng trong tay hung hăng chụp về phía Lục Bào lão ma.

BA~ băng!

Trong cái xẻng sắt kia ẩn chứa một cổ phấn toái chi lực cương liệt chí cường, trong hư không ẩn ẩn quanh quẩn tiếng vang đinh tai nhức óc, cổ uy năng kia, kinh tâm đáng sợ, coi như một tòa núi nhỏ cũng có thể bị đập nát.

Rất nhiều tu giả trên linh thành kinh hãi lạnh mình, khó có thể tưởng tượng, từ trên người khôi lỗi nhỏ bé này, lại có thể phát huy ra lực lượng kinh hãi như thế.

Lục Bào lão ma thúc dục ma đạo lực lượng hùng hồn, trong lục diễm hắc khí bắn ra ra âm quang kinh người, mặt ngoài còn toán loạn một tầng quang diễm âm lãnh trầm trọng thảm lục sắc, gào thét trầm thấp, dùng tốc độ đáng sợ lan tràn khuếch trương bao phủ về phía con rối.

Con rối tên hề oa oa gọi, trong tay xẻng sắt điên cuồng huy động, đánh nát Ma đạo bí thuật trùng trùng điệp điệp.

Đinh Đinh Đang --

Tấm chắn màu bạc sáng long lanh trong tay con rối tên hề khi thì thôi động, phản xạ một vài công kích lăng lệ ác liệt về.

Lục Bào lão ma căn bản chiếm không được tiện nghi, con rối tên hề này công kích cường đại, còn có thể phản xạ công kích, thật sự khó chơi cực kỳ.

Hắn chỉ có thể chậm rãi tiêu hao không ngừng du đấu, mong ngóng linh nguyên lực của con rối tên hề nhanh chóng bị tiêu hao hết.

Thế nhưng Thái Hoàng trưởng lão ở một bên khác lại đang phiền muộn không thôi, trong thời gian ngắn mặc dù không bị thua, nhưng là bị Từ Huyền đánh cho chật vật không thôi, mới qua một lát trên người đã lưu lại vài vết tích.

Từ Huyền càng đánh càng mạnh, thân thể ánh lóe lên hồng mang, gào thét chấn minh, thân hình huyễn động, thế công như Lôi Đình, gắt gao áp chế Thái Hoàng trưởng lão.

Thái Hoàng trưởng lão âm thầm lo lắng, nếu như Từ Huyền thi triển Thần Hỏa Kim Cương càng đáng sợ hơn kia thì mình nguy rồi.

Đồng thời, ở một phương khác của Tứ Tượng thành, chiến đấu giữa Nhiếp Hàn và Đông Phương Quân càng kinh thiên động địa, kiếm khí đâm rách Thiên địa, tiếng nổ vang không ngớt không dứt, cảm giác Thiên địa đều như đang lắc lư vậy.

Khu vực hai người chiến đấu, trong phạm vi mười dặm, tu giả khác cũng không dám tới gần, hoàn toàn trở thành một khối Cấm khu.

Liên tục thúc dục công kích cường lực, Nhiếp Hàn càng ngày càng cố sức, bởi vì sức chiến đấu của Đông Phương Quân theo huyết mạch lực lượng từng bước kéo lên, thế công bá đạo cương liệt.

Chỉ qua một lát, Nhiếp Hàn đã chịu một ít tổn thương.

Đông Phương Quân chiếm cứ ưu thế trong nội tâm cũng không thoải mái, cảm giác người này hoàn toàn là loại càng đánh càng mạnh, mỗi lần gặp nguy cơ, đều bộc phát ra tiềm lực không thể tưởng tượng được.

Khiến lòng hắn giá lạnh nhất chính là dưới liên tục va chạm giao kích, trên ám tử trường đao trong tay hắn đã để lại mấy chỗ lổ hổng thật nhỏ.

- Tại sao có thể như vậy! Tử Tiêu Thiên Nhận chính là Bảo khí tổ truyền của Đông Phương gia ta, có thể phát huy lực lượng huyết mạch của Đông Phương gia trên diện rộng, phóng mắt khắp Côn Vân tu giới, chưa bao giờ bị khắc chế. Trường kiếm hình bọ cạp trong tay tiểu tử kia rốt cuộc là pháp bảo gì, không ngờ đáng sợ như vậy...

Đông Phương Quân cũng không biết, vũ khí hắn đối mặt chính là Di Lạc Côi Bảo mạnh nhất Cửu thành Thần Hoang, mặc dù chỉ là nửa kiện.

Nếu như tu vị Nhiếp Hàn cùng gia với hắn, vậy thì chỉ sợ không đơn giản như vậy thôi đâu.

Dưới loại cục diện này, Đông Phương Quân âm thầm cắn răng, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, nếu không thì tổ truyền Bảo Khí của mình có thể gặp nguy hiểm.

Trong mắt hắn lập tức ngưng tụ ra một đạo huyết điểm nhìn thấy mà giật mình, trong tử hắc sát quang ở làn da và quanh thân càng nổi lên huyết sắc quang khí, sát khí lẫm lẫm, khí tức nhảy lên cao một đoạn, dung hội thành ma sát Huyết Sát càng mạnh hơn nữa...

Nhiếp Hàn trực giác thân thể phát lạnh, không hiểu run rẩy thoáng một phát, một cổ cảm giác nguy cơ đánh úp lại.

Hô oanh --

Nhưng vào lúc này, ở một phương khác Tứ Tượng thành, trong thiên địa kinh vang lên vô số tiếng nổ vang viêm bạo cương liệt, phảng phất như có vố số núi lửa vô hình liên tiếp bắn ra

Ngay sau đó, một thân ảnh cao tới gần hai trượng, đỏ bừng hiện kim hiện thân trong vùng trung tâm Viêm Hỏa cuồng bạo.

Thân ảnh kia như một Đại La Kim Cương, ngạo lập Thiên hư, phát ra uy năng lực lượng vô cùng, đúng là Từ Huyền đã hóa lớn.

- Không tốt! Thần Hỏa Kim Cương...

Thái Hoàng trưởng lão trong cơn kinh hãi, trong tay vận khởi một mặt tấm chắn cổ đồng, dung hội thành thuẫn ảnh dày đặc như tường đồng vách sắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.