Tiên Hà Phong Bạo

Chương 153: Chương 153: Túi trữ vật cường đại. (2)




Nhiếp Hàn vô luận thực lực, tâm trí, đều là viễn siêu thường nhân, có thể làm cho bất luận tu luyện giả cùng tuổi nào thấy hắn cũng e ngại. Mà hôm nay, một thiếu niên chưa tới Luyện Khí kỳ, lại để cho hắn cảm thấy run sợ bất an!

- Có lẽ chỉ là một loại ảo giác, nhưng thành tựu sau này của hắn, tuyệt đối không thể đo lường.

Nhiếp Hàn trì hoãn khẩu khí, lại quả quyết nói.

Vũ Mặc lâm vào trầm tư, ánh mắt nhìn về phía Phong Vũ Môn Từ Huyền đang khoanh chân ngồi, cười ha hả nói chuyện cùng Du Cầm.

- Hơn nữa còn có một bí mật. . .

Nhiếp Hàn đột nhiên nói.

- Bí mật?

Vũ Mặc thu hồi ánh mắt.

- Ta đã có thể hoàn toàn xác định, ngày ấy chém giết đại thủ lĩnh Huyết Linh Đạo, không phải Nhạc Phong, mà là Từ Huyền!

Trong mắt Nhiếp Hàn lóe lên lệ quang, dứt khoát nói ra.

- Chém giết đại thủ lĩnh Huyết Linh Đạo. . . dĩ nhiên là hắn!

Tâm cảnh của Vũ Mặc vốn là thu thủy vô ngân, lúc này vậy mà nhấc lên sóng to gió lớn, thiếu chút nữa lên tiếng kinh hô.

. . .

. . .

Từ Huyền trở lại bên người Du Cầm, ngồi xếp bằng lẳng lặng tu luyện, khí huyết trong cơ thể cổ dưới lực lượng tinh thần huyền bí thay đổi, dùng phương thức không thể tưởng tượng nổi lưu chuyển trong người.

Trong mật điện giữa hồ, lần thứ nhất đột phá đạt tới đệ cửu biến đỉnh phong, một lần khác tạm thời đột phá, bước vào nửa bước thập trọng. Hai lần kỳ ngộ này, lại để cho Từ Huyền hoàn toàn nắm giữ pháp môn đột phá đệ thập trọng.

Đột phá thập trọng, chỉ là vấn đề thời gian!

Trong thời gian mấy ngày cuối cùng, tất cả mọi người đều nắm chặt thời gian tu luyện.

Có lẽ có linh dịch tuyền nhãn kia trợ giúp, thể chất Từ Huyền lột xác trên phạm vi lớn, cách đột phá thập trọng, cũng chỉ là nửa bước.

- Du sư muội, trái Xích Xà Quả kia đối với ta thập phần trọng yếu, sau khi trở về hy vọng có thể đạt được vật ấy, dù là bỏ qua yêu hóa ấu biên bức kia.

Từ Huyền nói với Du Cầm.

Hắn không muốn làm cho bí mật trí nhớ Tinh Hải bạo lộ đi ra, loại năng lực lăng không thu lấy vật thể ngoại giới này, không phải chuyện đùa, đây cũng là nguyên nhân khi đó hắn ở trong mật điện giữa hồ, chỉ có thể buông tha cho cổ kiếm.

- Sư huynh yên tâm, ta sẽ trợ giúp ngươi.

Du Cầm so sánh với mấy ngày trước buồn rầu không vui, hơi có chuyển biến tốt đẹp, trong mắt hơi lộ dáng tươi cười.

Mà nhưng vào lúc này, Từ Huyền mơ hồ nghe được thanh âm từ phía sau truyền đến:

- Khương sư huynh, ngươi đã nhận được một cái túi đựng đồ, có thể mở ra không?

Nhạc Phong thấp giọng thỉnh giáo nói.

Ở trong mật điện giữa hồ, mấy cổ hài cốt kia, đều là tồn tại Ngưng Đan kỳ đáng sợ.

Tổng cộng ba túi trữ vật, Khương sư huynh cùng Nhạc Phong đều đã nhận được một cái, một cái khác ở bên trong hỗn chiến, không biết tung tích.

- Ta cũng mở không ra, cấp độ Ngưng Đan kỳ, ở Hoàng Long Thành cơ hồ là truyền thuyết cực hạn. Túi trữ vật của tu luyện giả cường đại trong truyền thuyết sử dụng, vô luận chất liệu hay đẳng cấp, đều vượt qua pháp khí, linh khí, dùng pháp lực thấp kém của chúng ta, quả thực có chút khó khăn.

Khương sư huynh thản nhiên nói.

- Cũng đúng, cấp độ Ngưng Đan kỳ thật sự rất cao, chúng ta chỉ là Luyện Khí kỳ, chỉ có thể bắt đầu khống chế linh khí, làm sao có thể mở nó chứ. . .

Nhạc Phong thở dài một hơi, có một cảm giác bất đắc dĩ khi có bảo tàng mà không mở ra được.

Lúc này hắn không cách nào mở ra túi trữ vật, sau khi về sơn môn, nhất định sẽ bị các trưởng bối sư môn cầm đi.

Túi trữ vật này, dùng tu vị Luyện Khí ngũ trọng, cũng mở không ra?

Từ Huyền hơi lộ vẻ kinh ngạc, kết quả này ngược lại là ngoài ý muốn.

Túi trữ vật lưu lại trên bộ hài cốt trong Hồ Tâm mật điện, có thể nói là giá trị cao nhất. Những bảo vật khác, đều là đơn lẻ một món hai món, không thể so sánh với túi trữ vật cấp cường giả truyền thuyết lưu lại.

Ai có thể ước tính, trong túi trữ vật này rốt cục chứa bao nhiêu bảo vật?

Lạc Phong rõ ràng có chút buồn bực và tiếc nuối, nếu lúc này không mở được túi trữ vật, đến lúc đó bị trưởng bối trong môn lấy đi, vậy cái gì cũng sẽ không có.

Khương sư huynh bên cạnh Lạc Phong thì ngược lại, biểu hiện bình tĩnh hơn, ánh mắt thâm thúy, thỉnh thoảng lại lóe lên một tia dị sắc, khiến người đối diện không sao đoán bắt được.

Từ Huyền cũng tò tò, bên trong túi trữ vật này rốt cục có bao nhiêu bảo vật, bao nhiêu vốn liếng mê người?

Nhưng đáng tiếc, tàn hồn kiếp trước hình như đã ngủ say trong đó, mượn hoàn cảnh ưu việt trong bí cảnh, hắn cũng muốn tranh thủ thời gian bổ sung nguyên khí.

Đúng lúc đó, Từ Huyền cảm thấy linh khí chấn động cường đại trên người thiếu nữ bên cạnh, thu hút sự chú ý của các đệ tử Phong Vũ Tiên Môn khác.

- Luyện khí tứ trọng!

- Du sư muội không hổ là người thượng phẩm linh căn, trước khi tiến vào bí cảnh tu vi vẫn còn chưa đến tam trọng, bây giờ lại đột phá đến tứ trọng.

Chúng đệ tử Phong Vũ Tiên Môn nhao nhao nghị luận, phần lớn là ngưỡng mộ thán phục.

Tiến độ như vậy, đủ khiến hào quang thiên tài tân tú của bọn Vân Viễn Hàng, Lạc Phong mờ đi rất nhiều.

- Nhanh hơn so với tưởng tượng, cho dù là thượng phẩm linh căn, cũng không nhanh như vậy.

Vân Viễn Hàng ánh mắt lập lòe bất định, trong lòng thầm nghĩ: Với tính cách Du sư muội, cho dù thiên phú cao hơn, cũng không ảnh hưởng đến địa vị của hắn.

Vân sư huynh và Vũ Mặc vốn dĩ tâm thần bị thương, may mắn trong tay Du Cầm có linh đan chữa trị vết thương tâm thần, kịp thời chữa trị, không có trở ngại gì lớn.

Đôi mắt long lanh động lòng người của Dương Tiểu Thiến, lúc này đã tối đi rõ rệt, có những việc dù thế nào cũng không thể ngưỡng mộ nổi.

Trong lòng nàng đang âm thầm phẫn nộ: Ông trời sao lại bất công như vậy, cùng là nữ tử, đối phương gặp may mắn như vậy, còn mình dựa vào sắc đẹp và cơ trí, khó khăn lắm mới giành được địa vị hôm nay, vậy mà vẫn không bằng đối phương cái gì cũng không làm.

- Chúc mừng Du sư muội, tấn thăng luyện khí tứ trọng.

Từ Huyền là người đầu tiên lên tiếng chúc mừng, lời chúc hoàn toàn xuất phát từ cảm xúc chân thật trong lòng.

Hắn hiểu rất rõ, luyện khí tứ trọng là ranh giới không nhỏ, dưới nó là đê giai tiên sĩ tiên tu, pháp lực thấp kém, khả năng nắm giữ pháp thuật, cũng cực kì có hạn.

Trên thực tế, Du Cầm có thể nhanh chóng tấn thăng luyện khí tứ trọng, không chỉ nhờ vào thiên phú ngộ tính của nàng, mà còn liên quan đến tuyền nhãn linh dịch ngày đó.

Ngày đó ở mật điện giữa hồ, để cứu Du Cầm, Từ Huyền gần như dùng tuyền nhãn linh dịch giội khắp người Du Cầm, hiệu quả cũng hết sức kinh nhân. Cho nên mấy ngày cuối cùng trong bí cảnh, Du Cầm mới có thể thuận lợi đột phá luyện khí tứ trọng.

- Cảm tạ sư huynh.

Du Cầm lộ ra hàm răng trắng muốt, đôi lúm đồng tiền cùng gò mà đỏ ửng như ánh bình minh, mặc dù không có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng nụ cười thuần khiết đó, đủ khiến tất cả diễm mỹ thất sắc. Khi nàng đứng dậy, trên người nàng còn vương vấn một tầng hào quang dịu dàng, nhàn nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.