Hiện nay, đối phương vừa ra Thánh cảnh, càng là một tiếng hót lên làm kinh người, một bước lên trời.
Lời nói, cũng chỉ có Kiều trưởng lão, trên đường mới dám chen vào:
- Mấy năm qua, ta từng chịu Thái Thượng trưởng lão giao phó, phái người đi Đông Hoang biên cảnh, nâng đỡ Tinh Phong quốc...
Bởi Từ Huyền ở trong Thánh cảnh biểu hiện kinh người, khi đó Thái Thượng trưởng lão liền có quyết định, phái cường giả đi nâng đỡ Tinh Phong quốc.
Tất cả những thứ này, đều là vì vãn hồi lạnh nhạt lúc trước đối với Từ Huyền.
- Đa tạ Thái Thượng trưởng lão chiếu cố.
Từ Huyền có chút dừng lại, tiếp tục nói:
- Lần này trước khi rời khỏi Thánh cảnh, ta từng đạt được Thánh chủ hứa hẹn. Từ nay về sau, Thánh cảnh cũng sẽ ra tay che chở Tinh Phong quốc, chỉ là không nhúng tay vào chiến tranh tu giới.
- Thánh cảnh che chở?
Âm thanh Thái Thượng trưởng lão run rẩy, khó có thể tin:
- Thánh cảnh luôn vượt khỏi trần gian, chưa bao giờ nhúng tay việc ngoại giới.
Đột nhiên, vẻ mặt hắn nhìn về phía Từ Huyền, càng phức tạp hơn.
Ở đây mấy vị cao tầng Thất Hiền Các, cũng không khó đoán được, Từ Huyền ở trong Thánh cảnh, khẳng định có địa vị nhất định, thậm chí đạt được chủ nhân Thánh cảnh ân sủng.
Từ Huyền cũng không muốn ở Thất Hiền Các lưu lại quá lâu.
Tiếp đó, hắn khai báo một chuyện.
Trong đó bao quát chuyện trải qua ở Thiên Lục Nguyên.
Biết được nguyên nhân cái chết của Tuyền Chu cùng Hoàng Phủ Lâm, mấy người ở đây đều bóp cổ tay thở dài.
- Nếu như không có đoán sai, chém giết cửa ải cuối cùng kia, người thắng là Từ trưởng lão?
Ánh mắt Thái Thượng trưởng lão lóe lên, suy đoán nói.
Hắn thầm nghĩ, nếu như Từ Huyền không có biểu hiện kinh người, cũng rất khó chiếm được Thánh chủ coi trọng.
- May mắn thắng lợi.
Từ Huyền không quan tâm hơn thua, cũng không khoa trương, cũng không thể thiên vị.
Mà lời vừa nói ra, mọi người trong đại điện, hít vào một ngụm khí lạnh, thực lực cùng biểu hiện của Từ Huyền này, quả thật là vượt qua Vô Không Minh không ai bằng kia.
Ngày đó.
Từ Huyền không có lưu lại, liền hướng Thái Thượng trưởng lão đưa ra cáo từ.
- Từ trưởng lão, ngươi vừa mới đến Thất Hiền sơn liền đi sao, không dự định lưu lại ôn chuyện?
Kiều trưởng lão nhiệt tình giữ lại.
Luận quan hệ, ở nơi này hắn cùng Từ Huyền đi rất gần.
Ngay cả Thái Thượng trưởng lão, cũng đang bí ẩn nháy mắt, ra hiệu Kiều trưởng lão, nhất định phải lưu lại Từ Huyền, làm khách mấy ngày.
Nhưng mà, Từ Huyền nỗi nhớ nhà tựa như biển, nào có tâm tư lưu lại.
- Đa tạ chư vị hảo ý, chỉ là Từ mỗ rời khỏi cố thổ, đã có rất nhiều năm, cấp thiết muốn trở lại.
Từ Huyền ôm quyền tạ lễ.
Gặp cảnh này, cao tầng Thất Hiền Các cũng không dễ cường lưu.
Bọn họ cũng mơ hồ có thể hiểu rõ tâm tình Từ Huyền, rời khỏi nhiều năm như vậy, hơi có chút ý vị áo gấm về nhà.
Cứ như vậy, một đám cao tầng Thất Hiền Các, đưa Từ Huyền ra khỏi Thất Hiền sơn, nhìn theo quang ảnh kim hồng cắt phá hư không kia.
- Từ Huyền người này, tiến triển thần tốc, thực lực kinh người, lại được Thánh cảnh coi trọng, thành tựu ngày sau, không thể đo đếm a...
Thái Thượng trưởng lão nhẹ nhàng thở dài.
Mấy người phía sau, sắc mặt đều rất phức tạp.
- Kiều trưởng lão.
Thái Thượng trưởng lão đột nhiên lên tiếng.
- Có vãn bối.
Kiều trưởng lão cung kính nói.
Thái Thượng trưởng lão phân phó nói:
- Từ sau ngày hôm nay, ngươi tự mình phụ trách nâng đỡ đối với Tinh Phong quốc. Phàm thế lực đối địch Tinh Phong quốc, đều phải hiệp trợ diệt trừ...
Từ Huyền rời khỏi Thất Hiền sơn, một đường bay nhanh, mặc dù không có sử dụng Phượng Ma Dực cùng sức mạnh huyết mạch, tốc độ cũng không kém Nguyên Đan hậu kỳ.
Tính ra, hắn rời khỏi Tinh Phong quốc, đã có tám, chín năm.
Ngày đó, từ Tinh Phong quốc chạy tới vùng đất miền trung, dùng gần hai năm thời gian, sau đó ở Thất Hiền Các, chờ đợi mấy năm, mới đi Thiên Đô thánh cảnh.
Tình từ lúc rời khỏi Tinh Phong quốc, hôm nay đã gần mười năm.
Ly biệt gần mười năm, trong lòng Từ Huyền tự nhiên tưởng niệm cố thổ, tưởng niệm người thân, bằng hữu.
Bay ra mấy chục ngàn dặm, thân hình Từ Huyền đột nhiên dừng lại, nhớ tới một chuyện.
Rời khỏi thánh cảnh trước, Từ Huyền từng chịu Mông Thủy giao phó, đem túi đựng đồ kia, đưa đến ở tại gia tộc.
Tuy rằng Mông Thủy chất phác lạnh nhạt, thế nhưng sau khi tiến vào Thánh cảnh, như trước không quên gia tộc của mình.
Hắn liền dựa theo địa phương Mông Thủy chỉ bay đi.
Chuyện này, chỉ trì hoãn Từ Huyền mấy ngày thời gian.
Gia tộc của Mông Thủy ở vùng đất miền trung, trong một vương triều tu giới.
Quốc thổ vương triều này, vượt qua Tinh Phong quốc ngày xưa mấy chục lần. nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
Từ Huyền rất nhanh tìm đến một Mông gia không đáng chú ý.
Quy mô Mông gia, đại khái tương đương với Đông Phương đại tộc của Côn Vân quốc ngày xưa, bất quá đặt ở vương triều, chỉ có thể coi là gia tộc nhỏ.
Lấy tu vi Nguyên Đan trung kỳ của Từ Huyền, tiến vào Mông gia bái phỏng, rất dễ dàng thấy được Mông gia tộc trưởng.
Dựa theo Mông Thủy giao phó, Từ Huyền bí mật đem túi đựng đồ kia, giao cho Mông gia tộc trưởng.
Nhìn thấy túi đựng đồ này, Mông gia tộc trưởng Nguyên Đan hậu kỳ kia, không khỏi thở dài một hơi:
- Không nghĩ tới đứa nhỏ Mông Thủy này, còn nhớ rõ Mông gia nho nhỏ.
Chợt, trong mắt hắn lóe lên tinh quang:
- Xin hỏi các hạ, là như thế nào cùng Mông Thủy trong Thánh cảnh bắt được liên lạc?
Phải biết, Mông Thủy thân ở Thánh cảnh, người bình thường làm sao có khả năng liên hệ? Coi như là Bất Hủ Kim đan, cũng rất khó tự do tiến vào Thánh cảnh.
- Thiên cơ không thể tiết lộ.
Từ Huyền chậm rãi đứng dậy, mang theo một tia thần bí.
- Việc này, ngươi tốt nhất lặng thinh không đề cập tới, bằng không coi như là đại phái Tam Dương mười tông, cũng giữ không được Mông gia các ngươi.
Mông gia tộc trưởng kia, tâm thần run lên, trên mặt mang theo kính nể, nhìn theo Từ Huyền phá không mà đi.
Đợi Từ Huyền rời khỏi một lúc lâu, Mông gia tộc trường, hoả tốc mở túi chứa đồ ra, ở trong đông đảo vật phẩm, lấy ra một thẻ ngọc, sắc mặt hưng phấn nói:
- Quá tốt rồi, một bộ phận tâm pháp thiếu hụt của Âm Dương nghịch ma quyết này, cuối cùng tập hợp, Thánh chủ nhất định sẽ tầng tầng có thưởng! Chỉ tiếc Mông Thủy này, thiên phú kinh người, lại bị Thiên Đô thánh cảnh thu nạp, lúc này e rằng hắn còn không biết nhân vật mình đóng vai.
Ánh mắt chớp động, sắc mặt Mông gia tộc trưởng này âm hàn:
- Mông Thủy không thể lưu, phải nghĩ cách mưu hại. . . Còn có người vừa nãy kia, cũng phải nhổ cỏ tận gốc.
. . .
. . .
Từ Huyền rời khỏi Mông gia, liền lập tức hướng về Đông Hoang biên cảnh chạy đi.
Bất quá, trong lòng hắn cũng có một tia nghi hoặc:
- Mông gia tộc trưởng kia, rõ ràng có tu vi Nguyên Đan đỉnh cao, nhưng ẩn nấp ở Nguyên Đan trung kỳ. Tu vi cao như vậy, nhưng chỉ là một tộc trưởng gia tộc nhỏ.
Đương nhiên, những việc này hắn cũng không thèm để ý.
Bây giờ, Nguyên Đan đỉnh cao, Từ Huyền cũng không để vào mắt. xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Bay ra mấy chục ngàn dặm, phía trước xuất hiện một mảnh sa mạc hoang vu, linh khí thiếu thốn, người ở mỏng manh.
- Ồ!
Từ Huyền đột nhiên có cảm ứng, quay đầu nhìn lại phía sau.