Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 4: Chương 4: Đứng xem kịch máu chó




Thẩm Lương kiếm tiền bằng con chữ, uốn lưỡi nói điêu cứu về được mạng chó của mình. Thiệu Khâm Hàn nghe xong mấy lời kia tuy không trả lời nhưng ít ra không đe dọa hắn nữa. Trong hai ngày kế tiếp, Thẩm Lương bị nhốt ở biệt thự không được ra ngoài.

Thẩm Lương không có ý kiến. Được ở biệt thự lại còn có đồ ăn ngon, so với bị người ta đòi đánh đòi giết tốt hơn nhiều ấy chứ.

Còn vấn đề cấm túc?

Ngại quá, hắn là một trạch nam. Hồi trước viết bản thảo có khi nửa năm không bước khỏi cửa, hai ngày có tính là gì.

Thẩm Lương vừa cắn hạt dưa vừa nghĩ xem cốt truyện đang phát triển đến đâu. Nếu tuyến thời gian không thay đổi, hôm nay Tô Thanh Nghiên sẽ chở Thẩm Viêm về nhà.

Lạy ông trời đừng có sửa tình tiết này đó.

Từ căn phòng này nhìn xuống là một vườn hoa lớn cạnh sân trống trước nhà. Tai Thẩm Lương thính, hắn nghe thấy tiếng động cơ ô tô vang lên từ đằng xa bèn đứng dậy đến bên cửa sổ. Hắn kéo rèm liền thấy một chiếc xe hơi màu xám bạc dừng ở đài phun nước ven hồ, có hai người đàn ông đang bước xuống xe.

Người trông ngây ngô văn nhược là vai chính Thẩm Viêm. Người còn lại mặc tây trang mang giày da, thoạt nhìn ấm áp ôn nhu, là Tô Thanh Nghiên.

Hiện Tô Thanh Nghiên chưa hiểu rõ về Thẩm Viêm. Anh chỉ biết cậu là sinh viên nghèo được tập đoàn họ Thiệu giúp đỡ, trừ việc này ra thì không biết thêm gì khác. Anh đóng cửa xe, không đưa Thẩm Viêm vào, duy trì khoảng cách hợp tình hợp lý.

“Đưa em tới đây thôi. Tư liệu viết luận văn nếu cần gì thì cứ tới tìm anh.”

Tô Thanh Nghiên là đàn anh cùng trường với Thẩm Viêm. Sự bao dung cùng thái độ dí dỏm của anh làm người từ nhỏ chịu khổ đủ đường như Thẩm Viêm cảm thấy ấm áp. Hạt giống tình yêu từ từ nảy mầm.

Thẩm Viêm gật đầu, thấp giọng nói: “Cảm ơn anh.”

Tô Thanh Nghiên cười cười, phất tay rồi lái xe đi. Thẩm Viêm đứng tại chỗ nhìn theo tới khi xe đã ra khỏi cổng rồi mới xoay người vào nhà.

Thẩm Lương ở trên lầu xem hết toàn bộ quá trình, trong đầu chỉ nghĩ...

Thật kích thích!!!

Thẩm Viêm vào nhà vừa vặn đụng ngay Thiệu Khâm Hàn. Cậu giật mình, lùi về sau một bước: “Thiệu tiên sinh?”

Trong giọng nói ẩn chứa lo lắng không muốn người ngoài phát hiện, cơ thể theo bản năng căng cứng.

Thiệu Khâm Hàn lẳng lặng đứng ở chỗ ngoặt trên cầu thang. Ánh đèn hắt xuống tạo cảm giác thân ảnh cao ngất của anh có chút biến dạng. Anh bỏ tay vào quần, ánh mắt dừng trên người Thẩm Viêm, hiển nhiên đã nhìn thấy những gì vừa diễn ra.

Người đàn ông này mang trên người hơi thở nguy hiểm làm người khác không dám tới gần.

Lúc này Thẩm Viêm đã mơ hồ cảm nhận được Thiệu Khâm Hàn đối xử với cậu không bình thường nên bắt đầu cố ý duy trì khoảng cách. Cậu giải thích: “Thiệu tiên sinh, tôi về đây lấy một ít quần áo. Lát nữa quay về trường.”

Thiệu Khâm Hàn nghe vậy lặng im không nói. Anh đi xuống cầu thang: “Người vừa đưa cậu về là ai?”

Bởi vì anh tới gần nên Thẩm Viêm cảm thấy khó thở. Cậu không chịu được uy áp vô hình trên người Thiệu Khâm Hàn, lùi về sau một bước: “Là bạn học.”

Thiệu Khâm Hàn khi nói chuyện với Thẩm Viêm khác hoàn toàn khi nói chuyện cùng Thẩm Lương. Anh nghe vậy không tỏ thái độ gì, chỉ khuyên nhủ: “Trời tối rồi, mai rồi lại về trường.”

Thẩm Viêm lắc đầu.

Thiệu Khâm Hàn do dự trong chớp mắt: “Tôi lái xe đưa em về.”

Thẩm Viêm vẫn lắc đầu.

“Dì Trương nấu cơm tối, em...”

Thiệu Khâm Hàn nói được nửa câu thì thấy Thẩm Viêm né tránh anh rồi vội chạy lên lầu. Anh mím môi, hầu kết giật giật, đem nửa câu sâu nuốt về, lúng túng đứng yên tại chỗ.

Thiệu Khâm Hàn ở một mình thành quen nên anh cũng không biết làm thế nào để kết thân cùng người khác. Thẩm Viêm chỉ biết sợ anh, trốn anh, tránh anh như tránh ôn dịch.

Thẩm Lương dựa vào cửa xem kịch, thấy thế lắc đầu: “Simp chúa, simp tới một xu cũng không còn.”

Dù tình tiết là do hắn viết.

Hệ thống nhịn không được nói móc: [Còn không phải tại anh viết truyện vừa cẩu huyết vừa nát bét sao?]

Thẩm Lương nhướn mày: “Nói cho mày biết, mày có thể sỉ nhục tao nhưng không được sỉ nhục tác phẩm của tao.”

Trong lúc bọn họ cãi nhau, Thiệu Khâm Hàn xoay người đi lên lầu, phát hiện Thẩm Lương đang hóng chuyện. Anh bước đến, giọng trầm xuống: “Mày có nhớ tao đã nói gì không?”

“Nhớ chứ, bước ra khỏi phòng một bước liền đánh gãy một chân.” Thẩm Lương cười vừa lưu manh vừa quyến rũ, lắc lắc chân, ý nói hắn không đi ra ngoài, “Nhìn cảnh đẹp xung quanh không vi phạm quy định đúng không?”

“Cảnh đẹp?” Thiệu Khâm Hàn nhìn thẳng hắn, chân mày nhăn lại, “Không phải mày muốn nhìn tao bị mất mặt?”

Đoán đúng rồi đó, tôi đang muốn nhìn anh mất mặt. Tôi thích nhất là hóng thị hít drama.

Thẩm Lương định nói mát thêm vài câu thì nghe hệ thống “Tinh!” một tiếng:

[Cảnh báo! Độ hắc hóa của phản diện đã đạt đến 25%. Nếu như đạt đến 100% xem như nhiệm vụ thất bại. Xin ký chủ chú ý!]

Thẩm Lương nghe xong liền đứng thẳng người. Độ hắc hóa? Cái đéo gì vậy? Hắn nuốt lời vàng ý ngọc sắp phun ra xuống, lắc đầu như trống bỏi, vội vàng trả lời Thiệu Khâm Hàn: “Không không không, không có không có!”

Nhìn không khác nào lạy ông tôi ở bụi này.

[Tinh! Độ hắc hóa của phản diện đạt đến 30%!]

Thẩm Lương choáng váng, ra sức vớt vát: “Không phải anh muốn Thẩm Viêm ở lại qua đêm sao? Để tôi nói chuyện với anh ấy. Tôi có thể thuyết phục ảnh ở lại.”

Hắn không đề cập đến Thẩm Viêm còn đỡ, nhắc đến lại khiến người ta nghĩ hắn đang ám chỉ cái gì. Thiệu Khâm Hàn kéo Thẩm Lương vào phòng rồi đóng cửa cái rầm.

Thẩm Lương sửng sốt, không biết anh muốn làm gì, sau đó lời ít ý nhiều nhìn Thiệu Khâm Hàn: “Thiệu tiên sinh, anh muốn làm hả?”

Tối hôm đó, bọn họ lăn giường trong căn phòng này. Giờ nhớ lại, tiếng thở dốc tựa hồ vẫn còn bên tai.

Thiệu Khâm Hàn hiển nhiên cũng nghĩ đến chuyện đó, mặt anh nóng lên, giọng nói vẫn lạnh băng như cũ khiến người nghe sởn tóc gáy: “Kiểm soát cái miệng của mày, đừng có nói gì không nên nói. Nếu Thẩm Viêm biết chuyện giữa hai chúng ta...”

Anh chưa nói hết câu thì uy áp đã thay anh nói nốt phần còn lại.

Thẩm Lương giơ tay ra dấu “OK, tỏ vẻ “Tôi đã hiểu.” Hắn nhìn cánh tay đang bị Thiệu Khâm Hàn nắm, cười nhưng không cười nói: “Người ta nói một ngày ân ái cả đời làm ái ân. Thiệu tiên sinh trở mặt nhanh ghê.”

Thiệu Khâm Hàn buông hắn ra: “Là do mày chuốc thuốc, đừng trách tao trở mặt.”

Vì là tác giả nên Thẩm Lương có chút tò mò về những nhân vật mình tạo ra. Hắn sờ cằm, não không tự chủ được nghĩ về mấy thứ cẩu huyết, cười với Thiệu Khâm Hàn: “Ây da, tôi với Thẩm Viêm nhìn cũng từa tựa nhau mà. Nếu anh không thích tính cách của tôi, vậy có thể xem xét kiến thức trên giường của tôi.”

Thẩm Lương nói giỡn nhưng Thiệu Khâm Hàn lại cho là lời thật: “Mày với Thẩm Viêm không giống nhau.”

Giọng nói thể hiện rõ sự chán ghét dành cho Thẩm Lương.

Mi mắt Thẩm Lương giật giật. Có gì không giống? Đều có một cây hàng hai trái trứng đấy thôi. Hắn nhướn mày, hỏi một cách hứng thú: “Không giống chỗ nào?”

Trong nguyên tác, khác nhau giữa bọn họ rất rõ ràng. Thẩm Lương thích hư vinh, Thẩm Viêm lại tự lập tự cường. Tuy hiện tại Thẩm Lương đó đã bị một Thẩm Lương khác thay thế, nhưng đánh giá của Thiệu Khâm Hàn không thay đổi: “Mày là người tham lam.”

Giọng anh bình tĩnh: “Cái gì mày cũng muốn có.”

Lòng dạ Thẩm Lương hẹp hòi, từ nhỏ đã thích tranh giành với Thẩm Viêm. Quần áo mới, giày mới, cặp sách mới,... mọi thứ đều muốn giành lấy. Sau khi đến thành phố vẫn y như vậy, ở trước mặt Thiệu Khâm Hàn nói xấu Thẩm Viêm, còn lén xé thông báo trúng tuyển của Thẩm Viêm, lo sợ anh trai xuất sắc hơn mình. Tất cả chuyện này chỉ đơn giản là vì đố kỵ.

Tiền bạc, nhà cao cửa rộng, lối sống xa hoa, địa vị cao cao tại thượng,... Thẩm Lương muốn có hết những thứ này. Nhưng một trái tim chẳng có gì ngoài vật chất là một trái tim xấu xí.

Thiệu Khâm Hàn nhìn rất rõ điều này. Anh nói xong liền mở cửa rời đi, quay về phòng làm việc.

Thẩm Lương đứng tại chỗ nhún vai.

Lúc nấu cơm tối, dì Trương cố ý nấu nhiều hơn, hẳn là Thiệu Khâm Hàn đã dặn trước. Chỉ tiếc Thẩm Viêm không cảm kích, không hề xuống lầu ăn cơm. Cuối cùng một bàn ăn to chỉ có hai người.

Thẩm Lương không những món chay món mặn gì cũng ăn, còn ăn đến vô cùng ngon miệng. Trong khi đó, Thiệu Khâm Hàn ngồi đối diện ngay cả đũa cũng chưa cầm lên.

Biệt thự này vừa lớn vừa xa hoa nhưng lại chẳng có hơi người, khi đêm xuống càng thêm yên ắng khiến lòng người lo lắng không thôi. Ánh đèn chùm rọi xuống những vệt sáng nhức mắt, khiến phòng ăn càng thêm lạnh lẽo.

Cuối cùng Thẩm Lương cũng ăn no. Hắn ngồi thẳng người, phát hiện Thiệu Khâm Hàn chưa ăn gì cả, tốt bụng nhắc nhở một câu: “Anh không ăn sao?”

Thiệu Khâm Hàn nhìn hắn, kéo ghế đứng dậy lên lầu. Trước khi đi nói một câu nhàn nhạt: “Trời tối đi đường nguy hiểm. Mày đi nói chuyện với Thẩm Viêm, kêu cậu ấy ở lại.”

Thẩm Viêm tránh Thiệu Khâm Hàn như tránh quái vật, nhưng cậu vẫn nghe lời khuyên của Thẩm Lương.

Ôi.

Thẩm Lương lấy khăn giấy lau miệng, nghĩ Thiệu Khâm Hàn đúng là nặng tình đến cảm động đất trời. Mà thôi, sao cũng được, hắn sẽ cố gắng cứu vớt Thiệu Khâm Hàn~

Cơm nước xong xuôi, Thẩm Lương ngồi ở nhà dưới chờ tiêu cơm, tự hỏi nên dùng lý do gì để giữ Thẩm Viêm lại, tiện tay tác hợp cậu và Thiệu Khâm Hàn. Kết quả chưa kịp nghĩ ra cách thì Thẩm Viêm đã xách vali xuống lầu.

Thẩm Lương lập tức đứng dậy đi đến: “Anh.”

Hắn trời sinh thuộc phái diễn xuất, kêu một tiếng “Anh” rất ngọt.

Thẩm Viêm là nhân vật thánh mẫu kinh điển của truyện cẩu huyết, thằng em Thẩm Lương có đối xử với cậu thế nào cậu cũng không hận: “A Lương, anh có việc phải về trường. Em phải ngoan nghe chưa? Đừng có chọc giận Thiệu tiên sinh.”

Ở ké nhờ nhà người ta, lại thêm Thiệu Khâm Hàn có tính cách như thế, Thẩm Viêm cảm thấy nên sống cúi mình một chút.

Thẩm Lương gật đầu, không biết có tiếp thu không: “Trời tối rồi, đây còn là ngoại thành. Anh tính bắt xe ở đâu?”

Thẩm Viêm nói lắp: “Bạn... Bạn học của anh ở gần đây. Anh có thể đi nhờ xe.”

Nói xong mặt có chút hồng.

Thẩm Lương ánh mắt nghi ngờ: “Là người mới nãy chở anh về?”

Cậu đỏ mặt làm gì? Ngoài Tô Thanh Nghiên thì còn ai?

Thẩm Viêm sửng sốt: “Em thấy?”

Thẩm Lương gật đầu. Hắn không mù, cốt truyện là hắn tự viết ra, không muốn thấy cũng không được.

Thẩm Viêm không giấu giếm: “Là anh ấy. Tô sư huynh là người tốt... Trong nhà có tiền nhưng không phải người kiêu căng, giúp anh học thêm được rất nhiều...”

Thẩm Lương: “Thiệu Khâm Hàn cũng có tiền, anh ấy cũng không kêu căng. Anh có thể nhờ anh ấy chở.”

Hắn ăn ngay nói thật lại làm Thẩm Viêm lo lắng, sợ em trai đơn thuần bị người ta lừa gạt: “Em đừng có đến gần Thiệu tiên sinh.”

Thẩm Lương: “Vì sao?”

Thẩm Viêm cảm thấy Thiệu Khâm Hàn đang muốn chia rẽ tình anh em, không nói quá rõ ràng: “Nói chung em cẩn thận, đừng đến gần ngài ấy.”

Đã nói đến nước này, Thẩm Lương cũng không thuyết phục nữa. Hắn nghiêng người nhường đường, tùy tiện nghĩ ra một cái cớ: “Tuần sau anh về hai ngày được không? Em ở nhà một mình chán quá.”

Thẩm Viêm do dự chút rồi đáp ứng: “Ok.”

Thẩm Lương nhìn theo bóng lưng của Thẩm Viêm, sau đó xoay người lên lầu ngủ. Không biết vì sao Thiệu Khâm Hàn không ra khỏi phòng làm việc, cửa phòng đóng chặt vô cùng yên ắng.

Nửa đêm, Thẩm Lương đói bụng nên xuống lầu kiếm đồ ăn, ai ngờ vừa ra khỏi cửa thấy thì phòng khách sáng đèn. Thiệu Khâm Hàn đang ngồi ở đó. Trên bàn trà có một ly nước và vài bình thuốc màu trắng.

Thiệu Khâm Hàn đang uống thuốc. Anh rũ mắt, động tác rất chậm, uống một viên thuốc lại uống một ngụm nước, cứ như không có cảm giác đau. Từ đầu đến cuối không biểu hiện cảm xúc gì trên mặt.

Thẩm Lương đứng ở tầng trên, nhìn xuống phát hiện người này thích ngồi ở chỗ tối, cả người như bị bóng đêm vô hạn nuốt chửng.

Hắn định về phòng, nhưng chưa kịp xoay người đã thấy người đàn ông trên ghế thu mình lại, ngồi ở tư thế đó thật lâu không hề cử động. Hắn hoảng sợ, bước nhanh xuống lầu.

“Anh bị sao vậy?”

Thẩm Lương ngồi xổm trước mặt Thiệu Khâm Hàn, thấy sắc mặt anh tái nhợt, trên trán có một tầng mồ hôi lạnh. Anh cắn chặt răng không nói lời nào.

Thẩm Lương nhìn về 7-8 bình thuốc trên bàn, phát hiện vài loại dùng để ức chế cảm xúc, còn có một lọ chuyên trị đau dạ dày.

Thiệu Khâm Hàn có bóng ma tâm lý từ nhỏ khiến cảm xúc không ổn định. Anh vẫn luôn dùng thuốc an thần. Hơn nữa truyện tổng tài thường hay có chi tiết bệnh đau bao tử, Thẩm Lương liền kế thừa truyền thống tốt đẹp ấy, viết rằng Thiệu Khâm Hàn bị đau bao tử nặng.

Hiện giờ đã rõ ràng. Thiệu Khâm Hàn không ăn cơm tối, tự làm mình đau bụng.

Thẩm Lương sờ cái ly trên bàn trà thấy nó nguội ngắt thì lắc đầu, đi đến phòng bếp lấy một ly nước ấm, còn lấy thêm hai viên kẹo trái cây.

Hắn trở lại sô pha đỡ Thiệu Khâm Hàn dậy, kề ly nước lên môi anh: “Anh uống một chút đi.”

Thiệu Khâm Hàn nghe thế trợn mắt. Lông mi bị mồ hôi dính chặt khiến tầm nhìn của anh không được rõ ràng. Trong một thoáng, anh nhìn nhầm người đối diện thành Thẩm Viêm, giọng khàn khàn không xác định: “Thẩm... Viêm?”

Viêm mẹ anh.

Thẩm Lương hạn hán lời giơ ngón giữa. Anh mù à? Nhãi con bạch kiểm Thẩm Viêm kia sao đẹp trai bằng bố?

Hắn híp mắt, cố gắng bình tình lại, sau đó...

“Đúng rồi, em đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.