Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 7: Chương 7: Máu chó làm lật xe




Bộ dáng lúc ngủ của Thiệu Khâm Hàn rất ngoan, chẳng tìm ra nửa phần hung ác nham hiểm, chỉ có dáng nằm cuộn tròn không được tự nhiên. Phân tích từ góc độ tâm lý học, đây là biểu hiện của cảm giác thiếu an toàn.

Anh gắt gao ôm lấy eo của Thẩm Lương, không giống ôm người mà lại giống như người chết đuối nắm được cọng rơm cứu mạng. Không chịu buông, cũng không thể buông.

Vài giờ trôi qua, Thẩm Lương cảm thấy eo hắn đã chết lặng. Hắn không ngủ được, di động lại bị ném xuống đất nên không thể bấm game, chỉ có thể chờ đến khi đối phương tỉnh lại.

Nhàn rỗi nhàm chán, hắn dùng đầu ngón tay khảy khảy hàng mi dày của Thiệu Khâm Hàn, sau đó chậm rãi di xuống, miết qua sườn mặt trơn bóng của anh, đến sóng mũi cao cao, rồi đôi môi nhạt màu...

Một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước rồi lập tức thu tay lại.

A di đà Phật.

Thẩm Lương nói với chính mình. Làm phiền người đang ngủ dễ bị trời đánh lắm.

Nhưng không được bao lâu, lông mi của Thiệu Khâm Hàn khẽ run, báo hiệu anh sắp tỉnh dậy. Anh không biết người mình đang ôm vào trong ngực là ai, chỉ cảm giác được hơi ấm mang theo vài phần mơ ngủ, liền theo bản năng cọ cọ hai cái. Mái tóc đen lơ đang cọ qua cằm của Thẩm Lương làm hắn thấy ngưa ngứa.

Vì động tác của anh mà trong nháy mắt cơ thể của Thẩm Lương cứng đờ. Xúc cảm trong lòng ngực mơ hồ mà mềm mại, khác hẳn với Thiệu Khâm Hàn của ngày thường.

Hắn giữ nguyên tư thế, yên lặng chờ anh tỉnh lại.

“......”

Qua vài giây, đại não của Thiệu Khâm Hàn dần dần thanh tỉnh. Khi thấy mình đang nằm trong lòng ngực Thẩm Lương, đồng tử của anh co rút, vòng tay quanh eo Thẩm Lương lại vô tình siết chặt hơn.

“Ui da......”

Thẩm Lương hít hà, ngay sau đó nhịn xuống. Hắn nhíu mày cúi đầu, lại thấy Thiệu Khâm Hàn mở to đôi mắt vừa tròn lại vừa sáng, tựa như chưa phục hồi tinh thần, cảm thấy thật vui vẻ. Hắn vươn tay, đầu ngón tay mang theo độ ấm vuốt nhẹ lấy cằm anh, có chút ngả ngớn: “Anh tỉnh rồi?”

Cả thanh âm lẫn ánh mắt đều mang theo ý cười.

Thẩm Lương thật ra rất nghe lời, hắn vẫn luôn ôm lấy Thiệu Khâm Hàn chưa từng buông tay. Hai người dán kín kẽ đến cây kim cũng chui không lọt. Thêm vài giây trôi qua, tiếng tim đập dần hòa chung một nhịp.

Hai người bọn họ ôm nhau.

Ngủ trên cùng một chiếc giường.

Làm người ta cảm thấy thật hoang đường.

“! ——”

Không hề có dấu hiệu báo trước, Thiệu Khâm Hàn từ trên giường bật dậy. Thẩm Lương hoảng sợ, lập tức ngồi thẳng người: “Sao vậy?”

Thiệu Khâm Hàn cũng không thể giải thích vì sao. Anh vô thức nắm chặt chăn, cảm thấy sự tình đã phát triển ngoài dự đoán, nhắm mắt: “...Không có gì.”

Anh xốc lên chăn xuống giường: “Không phải cậu nói sẽ dẫn tôi đi tìm Thẩm Viêm sao? Đi thôi.”

Anh vội đi đầu thai đấy à? Người cũng có trốn đâu.

Thẩm Lương nhìn đồng hồ, thấy đã đến bốn giờ chiều, cười một tiếng: “Anh ngủ say thật đấy.”

Thiệu Khâm Hàn liếc xéo hắn, ngữ khí không tốt: “Cậu đang chửi tôi là heo?”

Í da, không ngờ bị anh đoán trúng rồi.

Thẩm Lương đứng dậy, lười biếng mặc quần áo: “Là anh tự nói đó, không phải tôi nói đâu.”

Hắn nói xong, tầm mắt lơ đãng đảo qua cổ áo của Thiệu Khâm Hàn, nâng cầm nhắc nhở: “Mặc cho kín vào.”

Thiệu Khâm Hàn nhíu nhíu mày: “Cái gì?”

Thẩm Lương: “Cúc áo.”

Thiệu Khâm Hàn: “Cúc gì?”

Thẩm Lương nghĩ thầm sao lại như đứa ngốc thế này? Hắn đi đến trước mặt Thiệu Khâm Hàn, lấy tay sửa lại cổ áo đang mở rộng của anh, sau đó gài lại từng chiếc cúc, vừa gài vừa ẩn ý nói: “Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, ăn mặc như vậy dễ dụ lưu manh lắm đấy.”

Hắn cao hơn Thiệu Khâm Hàn một chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, bình thường khó mà nhận ra, đến gần mới có thể phát hiện. Ngón tay thon dài vô cùng linh hoạt, nhoáng một cái đã thắt xong dây thắt cổ áo nho nhỏ.

Vì mặt Thẩm Lương gần trong gang tấc, Thiệu Khâm Hàn mất tự nhiên nghiêng đầu tránh đi: “Không cần cậu lo.”

Ngữ khí kháng cự, thân thể lại không phản kháng đến thế.

Lớn lối nhỉ? Tôi mặc kệ anh thì anh có thể lớn đến chừng này à?

Thẩm Lương cười đểu: “Tôi mặc kệ thì ai lo cho anh?”

Nửa câu sau hắn không dám nói, chỉ dám chiếm tiện nghi ở trong lòng.

Thiệu Khâm Hàn: “Dù sao cũng không cần cậu lo.”

Thẩm Lương duỗi người, thấy di động của mình nằm lông lốc trên sàn, đi đến nhặt lên, quả nhiên chiếc điện thoại đã hy sinh anh dũng. Hắn bĩu môi: “Vậy thì anh cũng không thể ném điện thoại của tôi. Hỏng rồi này.”

Thiệu Khâm Hàn không quá để ý, di động có đáng bao nhiêu tiền đâu. Anh giương mắt, thấy bộ dạng như vô cùng đau lòng của Thẩm Lương, bèn dừng một chút, lấy ví da từ trong áo khoác, rút một chiếc thẻ ra đưa cho hắn, lời ít ý nhiều: “Cầm lấy.”

Đuôi lông mày của Thẩm Lương nhếch lên. Hắn có chút kinh ngạc, nghĩ thầm chẳng lẽ đây là thẻ đen VIP số dư vô hạn trong truyền thuyết?

Hắn chậm nửa nhịp mới nhận lấy: “Cho tôi?”

Thiệu Khâm Hàn lẳng lặng nhìn hắn: “Tôi nói rồi, Thẩm Viêm có gì, cậu sẽ có thứ đó.”

Thẩm Lương nhìn tấm thẻ trong tay, phúc lợi của lần xuyên này thật tốt. Con người Thiệu Khâm Hàn không tệ, nếu anh có thể buông bỏ chấp niệm với Thẩm Viêm, có lẽ kết quả sẽ không quá tồi.

Nghĩ đến đây, Thẩm Lương bỗng tới gần Thiệu Khâm Hàn, nhìn kỹ từng đường nét trên mặt anh, rồi nghiêm túc hỏi: “Anh nhất định phải thích Thẩm Viêm sao?”

Câu hỏi này khiến Thiệu Khâm Hàn nhíu mày, anh cho rằng Thẩm Lương lại chứng nào tật nấy: “Tôi nói rồi. Những thứ nên cho cậu tôi đã cho rất nhiều. Những thứ không thể cho, đừng có mà mơ tưởng.”

Ý là, yên ổn làm thế thân đi.

Thẩm Lương nghe liền hiểu anh hiểu lầm cái gì, trợn trắng mắt nhưng lại lười giải thích. Hắn vẫn nên nỗ lực tác hợp anh với Thẩm Viêm đi, simp chúa thì không cần cứu làm gì.

Ai ai cũng biết trong một bộ truyện hào môn cẩu huyết ngược tâm, quán bar là nơi 7749 loại drama bùng nổ. Vai chính nghèo khó thiện lương vì vấn đề học phí mà bất đắc dĩ phải tìm việc làm thêm. Họ không tới quán ăn,không tới siêu thị, mà nhất định chạy tới quán bar là nhân viên tạp vụ, sau đó gặp vai ác pháo hôi tới gây phiền phức, trở thành mỹ nhân gặp được anh hùng.

Thẩm Lương là truyền nhân đời thứ 18 của văn học cẩu huyết online, tất nhiên kế thừa truyền thống tốt đẹp của người đi trước. Trong nguyên tác, Thẩm Viêm đang làm phục vụ ở quán bar thì gặp phải một vị khách khó chơi, may mắn được Tô Thanh Nghiên giải vây mới có thể thoát nạn.

Đây là một bước ngoặt kéo gần quan hệ của hai người họ.

Tầm 5h chiều, trời dần mờ tối. Hoàng hôn buông xuống, cắn nuốt ánh nắng còn sót lại, thay thế vào đó là ánh dạ quang của bảng quảng cáo neon lập lòe.

“Vù ——”

Một chiếc xe hơi màu đen chạy băng băng trên đường, đường cong thân xe mềm mại, vừa nhìn liền biết là món đồ xa xỉ, giá cả không thể nào dưới 7 chữ số.

Lúc này Thẩm Lương đang ngồi ở ghế sau. Hắn một bên nhắm mắt cảm thụ việc ngồi trên xe thể thao số lượng có hạn, một bên lười nhác giải thích với Thiệu Khâm Hàn: “Anh tôi đang làm phục vụ trong một quá bar tên Thiên Sắc.”

Thiệu Khâm Hàn cảm thấy nhất định là mình điên rồi, chỉ vì một câu nói của Thẩm Lương mà không nói không rằng phóng xe đi, người bình thường ai lại làm thế. Anh nghe hắn nói không nhịn được nhíu mày: “Cậu ấy đến quán bar làm gì?”

Thẩm Lương: “Đi làm.”

Thiệu Khâm Hàn: “Sao lại phải đi làm?”

Thẩm Lương: “Kiếm tiền.”

Thiệu Khâm Hàn sắc mặt lạnh lùng: “Tôi cho cậu ấy tiền, vì sao cậu ấy còn muốn đi làm?”

Thẩm Lương đến mí mắt còn lười nhếch lên. Hắn bắt chéo chân, trả lời đúng chuẩn nội dung tiểu thuyết mạng: “Vì anh ấy tuy xuất thân nghèo khó nhưng lại có tinh thần tự lập tự cường, không tham vinh hoa phú quý cũng không ái mộ hư vinh, là một đóa sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Tuy anh đã cho anh ấy tiền, nhưng anh ấy vẫn muốn dựa vào sức mình để chi trả học phí. Hiểu chưa?”

Thiệu Khâm Hàn: “......”

Thiệu Khâm Hàn đen mặt không nói chuyện. Lỗ tai của tài xế ngồi đằng trước thì dỏng lên rõ cao, một bộ dáng hít drama. Ông cảm thấy lời của Thẩm Lương nghe còn hay hơn nghe hát.

Không bao lâu, xe dừng ở trước cửa một quán bar. Tài xế nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu, cẩn thận nói với Thiệu Khâm Hàn: “Thiệu tổng, tới rồi.”

Thẩm Lương lập tức kéo cửa xuống xe, quay đầu lại thấy Thiệu Khâm Hàn vẫn ngồi bất động liền trực tiếp vươn tay kéo anh ra: “Mình đi thôi. Anh thất thần làm gì?”

Loại chuyện này không vội không được. Chậm chân là chỉ có thể đứng xem Thẩm Viêm cùng Tô Thanh Nghiên tình chàng ý thiếp.

Trước giờ Thiệu Khâm Hàn chưa từng bị người ta lôi kéo. Anh nhấp môi, có chút không thích ứng được muốn rút tay ra, nhưng chưa kịp làm gì đã bị Thẩm Lương kéo vào quán bar.

Quán bar đều mở cửa khi chập tối, tuy mới vừa mở cửa nhưng bên trong đã có không ít người. Âm nhạc đinh tai nhức óc ngăn cản nơi này với thế giới bên ngoài, nam thanh nữ tú ở sàn nhảy lắc lư theo tiếng nhạc. Ánh đèn thác loạn, những khuôn mặt mập mờ chồng chéo, nhìn lâu sẽ khiến người cảm thấy như nhìn thấy yêu ma.

Dù nơi này do Thẩm Lương viết nên, đây là lần đầu tiên hắn đặt chân đến. Hắn sờ cằm, nhớ mang mang cốt truyện sẽ diễn ra ở lầu hai, nhìn trái nhìn phải xem thang máy ở đâu.

Đúng lúc này, một người mặc đồ nhân viên phục vụ tựa hồ phát hiện bọn họ, vội vàng đi tới. Mục tiêu không phải Thẩm Lương, mà là Thiệu Khâm Hàn.

“Thiệu tiên sinh, không ngờ ngài lại đến đây. Trên lầu vẫn luôn giữ sẵn phòng riêng cho ngài, ngày nào cũng quét dọn.”

Người này cười tươi như hoa, cúi người 45 độ trước mặt Thiệu Khâm Hàn. Thẩm Lương liếc thấy bảng tên trên ngực anh ta đề hai chữ “'giám đốc“.

Ấy, lãnh đạo còn trẻ tuổi ghê.

Kẻ có tiền đến mấy chỗ ăn chơi xa hoa thường có chỗ ngồi cố định, phí hội viên một năm lên tới trên trời dù có khi vài năm họ chẳng ghé đến được một lần.

Thiệu Khâm Hàn hiển nhiên là loại người này, anh nhíu mày, căn bản không nhớ mình đã từng tới đây, đang muốn tiếp chuyện lại nghe Thẩm Lương hỏi: “Trên lầu hai còn chỗ không?”

Giám đốc vội vàng nói: “Có có có, xin mời theo tôi.”

Lúc này đừng nói là lầu hai, có muốn tới văn phòng thì anh ta cũng sẽ tung ta tung tăng dẫn đường.

Thiệu Khâm Hàn không thích hoàn cảnh nơi đây, quá náo động ồn ào, cũng ầm ĩ quá mức, mùi thuốc mùi rượu dính cứng lên vạt áo chẳng chịu bay đi. Anh giơ tay che lại miệng và mũi, không chút che giấu sự chán chán ghét của mình: “Tôi không thích chờ ở đây.”

Thẩm Lương chưa từng đến quán bar nhưng hắn có năng lực thích ứng cực mạnh. Hắn liếc Thiệu Khâm Hàn: “Đừng trách tôi không nhắc nhở anh. Giờ mà đi là không gặp được anh tôi đâu đấy.”

Thiệu Khâm Hàn ngữ khí nguy hiểm: “Cậu đang dùng cậu ấy uy hiếp tôi?”

Tôi chỉ là muốn tốt cho anh, dễ gì có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân chứ?

Thẩm Lương nhún vai, nhìn Thiệu Khâm Hàn kiểu tôi-hiểu-anh-cũng-hiểu: “Anh không lỗ đâu. Ở đây chờ một lát, đảm bảo anh tôi sẽ yêu anh.”

Thiệu Khâm Hàn cười lạnh một tiếng, hiển nhiên không tin mấy lời nhảm nhí của hắn.

Tại lầu hai, giám đốc tìm một chỗ sang trọng rồi mời Thiệu Khâm Hàn như mời tổ tông nhà mình, sau đó kêu người pha một ít đồ uống rồi mới rời đi.

Ánh mắt Thẩm Lương sắc bén, phát hiện trên dĩa trái cây trên bàn có hạt dưa. Hóa ra chỗ cao cấp như này lại có đồ ăn vặt bình dân. Hắn lấy một ít, cắn hết hạt này đến hạt khác kêu răng rắc.

Thiệu Khâm Hàn lạnh mặt ngồi ở bên cạnh, độ nhẫn nại nhanh chóng đến cực hạn: “Cậu gọi tôi đến đấy để ngồi xem cậu cắn hạt dưa đấy à?”

Thẩm Lương vốn đang rủ mắt, nghe vậy ngẩng mặt lên, nghĩ thầm rồi anh muốn sao, tôi hát “Đến chết vẫn muốn yêu” cho anh nghe nhé.

“Anh gấp cái gì?”

Không phải đang chờ cốt truyện xảy ra sao?

Thiệu Khâm Hàn không nói lời nào nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt áp bách cực độ.

Thấy vậy Thẩm Lương dọn vỏ dưa rồi đứng lên: “Ok ok, tôi đi gọi Thẩm Viêm cho anh.”

Hắn dứt lời liền kéo cửa ra khỏi phòng, âm thanh ồn áo náo động bên ngoài tràn vào như thủy triều, sau đó bị ngăn lại một lần nữa, vô cùng an tĩnh.

Đèn trong quán bar mờ mờ, không gian trong phòng lại kín, chỉ có ánh sáng từ máy karaoke chớp tắt chớp tắt. Thiệu Khâm Hàn ngồi trên sô pha, nhắm mắt nhíu mày, đầu ngón tay vô ý thức nắm chặt đầu gối, dùng lực có chút mạnh: “...”

Anh như cũ không thể quen với bóng đêm khi ở một mình.

—————

“Đến chết vẫn muốn yêu” 死了都要爱 là một bài nhạc Hàn được viết lại lời Trung. Mọi người search youtube là ra nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.