Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 2: Chương 2: Mời tráng sĩ làm chén máu chó này!




“Lần cuối Thẩm Viêm nhìn thấy Thiệu Khâm Hàn là ở bệnh viện. Cậu đứng ngoài hành lang, cách cửa sổ nhìn vào, phát hiện người đàn ông từng một tay che trời ở thành phố Z lúc này đang thu mình trong góc. Hắn không nhúc nhích, tay ôm lấy đầu gối.”

“Thiệu Khâm Hàn không chết cũng không ngốc, đơn giản là hắn điên rồi.”

“Từ nhiều năm trước hắn đã điên, sau này gặp được Thẩm Viêm thì điên hoàn toàn.”

“Thiệu Khâm Hàn không từ thủ đoạn, dù điều đó chỉ khiến Thẩm Viêm càng sợ hắn, trốn hắn, tránh hắn.”

“Thẩm Viêm ra về. Người đàn ông trong phòng bệnh dường như cảm nhận được gì đó nên ngẩng đầu lên, nhưng chỉ thấy được một bóng dáng đã đi xa. Trong mắt hắn điên khùng lại rối loạn, cuối cùng ánh lên một tia mê mang. Hắn cúi đầu, dùng ngón tay viết lên sàn nhà hết lần này đến lần khác.”

“Thẩm... Viêm...”

“Ban đầu, động tác của hắn rất vụng về nhưng từ từ liền trở nên thuần thục. Hắn không mỏi mệt viết từng nét lại từng nét.”

“Thẩm Viêm...”

—————

Thẩm Lương là một tác giả tuyến 18 nổi danh viết truyện cẩu huyết. Lúc này hắn ngậm một điếu thuốc lá, ngồi trước máy tính kết thúc truyện “Tình chóng tan, yêu chóng tàn”, đăng lên cái kết của vai ác Thiệu Khâm Hàn.

Chương mới đăng chưa được bao lâu Thẩm Lương liền bị mắng. Người đọc hận không thể bò theo đường internet đến bóp chết hắn cho rồi. Cẩu huyết! Thật sự quá cẩu huyết!

Tác giả khác viết văn để giúp người đọc tìm vui, tên khốn Thẩm Lương này hoàn toàn vì trả thù xã hội. Người đọc thích nhân vật nào hắn liền ngược nhân vật đấy, tạt hết xô máu này đến xô máu khác.

“Tình chóng tan, yêu chóng tàn” – nhìn tên liền biết là tác phẩm nồng mùi máu chó. Câu chuyện kể về cậu trai nghèo Thẩm Viêm nỗ lực phấn đấu ở thành phố lớn như thế nào, sau lại cùng cậu ấm du học sinh vừa về nước Tô Thanh Nghiên yêu đương a sao, giữa hai người phát sinh không biết bao nhiêu drama ngược luyến.

Tất nhiên, mấy thứ này không quan trọng. Quan trọng là Thẩm Lương quăng cho vai ác thâm tình nhưng lại có lượng fan đông đảo một quả BE!

Thiệu Khâm Hàn vừa có tiền có thế lại vừa đẹp trai lạnh lùng. Vì tổn thương thời thơ ấu mà tính cách của anh có một chút tối tăm, một chút cố chấp, cùng một chút biến thái, nhưng chúng chẳng hề cản trở tình yêu đọc giả dành cho anh.

Trong truyện, Thiệu Khâm Hàn là doanh nhân nổi tiếng, năm đó làm từ thiện giúp đỡ cậu trai nghèo Thẩm Viêm vào đại học. Ở chung một thời gian anh dần dần yêu Thẩm Viêm, rồi vì cầu mà không được làm ra một loại hành động điên cuồng.

Cầm tù, giam giữ,... Chỉ có người đọc không thể tưởng tượng chứ không có chuyện Thẩm Lương không thể viết ra. Vai ác thường không có kết cục tốt, cuối cùng Thiệu Khâm Hàn bởi vì tinh thần thất thường nên nhập viện. Vai chính Thẩm Viêm thay anh tiếp nhận công ty, nắm tay Tô Thanh Nghiên cùng HE.

Người đọc run lên, cốt truyện thế này mà do con người viết ra à? Có phải Thẩm Lương uống máu chó thay nước lã hay không?!!

#đời trước tui tạo nghiệt gì mà đời này rớt hố tác giả chó má này vậy?!#

Khu bình luận nổi lên một trận gió tanh mưa máu. Người đọc mắng chửi Thẩm Lương không phải con người, yêu cầu hắn sửa lại đoạn kết. Hắn chẳng hề để ý, tập mãi thành thói quen rồi.

Thẩm Lương dụi tắt thuốc, duỗi người trong làn khói chưa tan: Truyện cẩu huyết toàn như vậy, sửa kết cục thì còn gì là truyện cẩu huyết nữa.

Hắn tắt máy tính rồi lên giường. Gần đây Thẩm Lương thường xuyên thức đêm viết bản thảo, nhiều tháng liền không hề chợp mắt. Cuối cùng mới có thể thả lỏng, hắn vừa nằm xuống liền ngủ khì, ai ngờ lại mơ thấy một giấc mộng xuân.

Hắn mơ thấy mình ở trong một căn phòng hoa lệ, trên trần treo đèn chùm thủy tinh sáng ngời, nhìn lâu còn gây hoa mắt. Trên giường có một người đàn ông thần chí mơ hồ. Người đó thở dốc, chịu không nổi xé rách quần áo trên người, mặt anh đỏ gay một cách không bình thường.

Rất nhanh, quần áo rơi đầy đất. Anh chỉ còn khoác hờ một chiếc áo sơ mi trắng.

“......”

Thẩm Lương yên lặng đứng cạnh giường thấy hết cả quá trình. Cái loại mơ quái quỷ gì đây?

Hắn lùi bước muốn rời khỏi phòng, nhưng người đàn ông lảo đảo ngã xuống giường, yếu ớt nắm lấy cổ áo hắn.

Thẩm Lương buộc phải cúi người, đỡ được cơ thể của anh. Ngay lập tức hắn phát hiện nhiệt độ cơ thể của người này quá nóng.

Người đàn ông đã không còn tỉnh táo, đuôi mắt nhiễm một vệt hồng, làm tan đi khí tức lạnh băng trên người. Anh như một con cá sắp chết khát đang vội vàng tìm nguồn nước, dán cứng ngắt trên người Thẩm Lương.

Đôi môi ấm áp dán vào cổ áo của Thẩm Lương, dần dần dời đến yết hầu, mơ hồ nói mớ.

Thẩm Lương là gay, đâu chịu được loại kích thích cỡ này. Hắn cúi đầu nhìn người đàn ông trong lồng ngực đang vụng về hôn mình, phát hiện ngoại hình của anh không tệ lắm. Thầm nghĩ đây là một giấc mơ, dù chuyện gì xảy ra cũng không có ai bị hại, hắn dứt khoát bế người mang đến trên giường.

Trên trần ánh đèn lấp lánh chứng kiến một đêm phong tình.

Lâu lắm rồi Thẩm Lương không mơ một giấc mơ nào hoàn thiện đến thế, hoàn thiện đến nỗi hắn làm với người ta xong rồi còn dọn khăn trải giường, sau đó mới ngủ một giấc thật sâu. Đến khi mặt trời lên cao hắn vẫn chưa rời phòng.

“Xột xoạt ——”

Rốt cuộc, Thẩm Lương phát hiện có gì đó sai sai. Hắn trợn mắt, ngồi dậy thử cử động một chút, kết quả là đau không chịu nổi.

**, không phải nằm mơ. Đây là sự thật!

Vậy còn người hôm qua làm với hắn...

Thẩm Lương chầm chậm quay đầu, nhìn về người đàn ông đang nằm bên cạnh. Người đó vừa trải qua một đêm hoang đường, mệt đến độ ngủ say không tỉnh. Trên người anh tràn ngập dấu hôn, nơi đuôi mày có một vệt đỏ như bươm bướm cất cánh khiến ngũ quan của anh càng thêm tuấn mỹ.

Chân mày anh nhíu chặt, trong lúc ngủ mơ cũng không thả lỏng.

Được lắm! Người lạ, chưa từng thấy qua bao giờ!

Xong cmn đời! Trong đầu Thẩm Lương lặp đi lặp lại mấy chữ này. Hắn không biết mình có vừa ngủ với người đàng hoàng hay không nên liền lăn xuống giường, mặc quần áo vào chuẩn bị chạy.

Ngay vào lúc này, căn phòng vốn yên tĩnh bỗng nhiên vang lên:

[Tinh! Chúc mừng anh trói định “Hệ thống cứu vớt phản diện” thành công! Đang khởi động máy...]

[Khởi động máy thành công.]

Thanh âm vừa dứt, trước mặt Thẩm Lương liền xuất hiện một quầng sáng nửa trong suốt, phía trên chạy một chuỗi số liệu. Giọng nói máy móc như đang làm báo cáo nghiên cứu, đọc lên tất tần tật thông tin về Thẩm Lương:

[Họ tên tác giả: Thẩm Lương

Nguyên nhân chết: Đột quỵ trong lúc ngủ

Tác phẩm tiêu biểu: “Người vợ khế ước của tổng tài ngạo kiều”, “Bảo bối cục cưng mang bầu chạy”, “Vương gia bá đạo thật đáng ghét”, “Tình chóng tan, yêu chóng tàn”,...

Mục tiêu nhiệm vụ lần này: Cứu vớt phản diện của “Tình chóng tan, yêu chóng tàn” – Thiệu Khâm Hàn

Khen thưởng nếu nhiệm vụ thành công: Cơ hội được sống lại một lần]

Thẩm Lương nghe vậy đứng hình, ngẩng đầu nhìn dáo dát: Cái thứ gì đang nói vậy?

Dường như để trả lời hắn, một quả cầu ánh sáng lớn cỡ nắm tay xuất hiện giữa không trung. Quanh nó tỏa ánh quang rực rỡ có thể chói mù mắt.

Quả cầu phát ra giọng con người: [Ký chủ thân mến, chúc mừng anh trói định “Hệ thống cứu vớt phản diện” thành công. Được phục vụ anh là niềm vinh hạnh của tui.]

Thẩm Lương: “......?”

Một mặt nào xem như nhà văn là nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao. Trước giờ Thẩm Lương không hề nghĩ mình sẽ toi vì thức khuya quá nhiều.

Giờ đây hắn không chỉ toi đột ngột mà còn xuyên đến tác phẩm mình vừa viết xong. Đây gọi là gì? Pha một xô máu chó rồi phải tự uống hết?

Thẩm Lương nhìn chằm chằm quả cầu đáng ngờ kia, im lặng hồi lâu, có chút không tiếp thu được: “...Vì sao tao phải cứu vớt phản diện?”

Quả cầu nghiêm túc trả lời: [Vì tui là “Hệ thống cứu vớt phản diện“.]

Thẩm Lương không hiểu nổi: “Nhưng tại sao lại là tao cứu vớt?”

Quả cầu: [Anh là tác giả.]

Thẩm Lương liền cảm thấy không ổn. Hắn chỉ vào người đàn ông còn ngủ say trên giường, hỏi: “Người này là ai?”

Quả cầu: [A, Thiệu Khâm Hàn đó.]

Ầm ầm ầm ——!

Ba chữ vang lên như sét đánh ngang tai. Hai chân Thẩm Lương mềm nhũn thiếu chút nữa là quỳ xuống. Thiệu Khâm Hàn? Đó không phải là vai ác điên cuồng mà mình viết trong “Tình chóng tan, yêu chóng tàn” sao?

Thẩm Lương nhớ tới những gì mình làm cùng Thiệu Khâm Hàn tối qua, miễn cưỡng lắm mới đứng vững. Hắn bắt lấy tia hy vọng cuối cùng: “Đây là đâu? Tao là ai?”

Quả cầu không trả lời mà dùng giọng điệu vi diệu nhắc nhở hắn: [Truyện anh viết mà, anh cố nhớ lại xem.]

Thẩm Lương nhìn quanh, loáng thoáng nhớ ra một phân đoạn cẩu huyết trong truyện.

Thẩm Viêm xuất thân từ nông thôn, gia đình nghèo rớt mồng tơi, nhưng cậu lại có thành tích học tập xuất sắc, thi đậu trường đại học ở thủ đô, sau đó nhờ sự giúp đỡ của Thiệu Khâm Hàn trải qua ngày tháng cơm áo không lo.

Em trai của Thẩm Viêm ở nhà nghe tin liền da mặt dày lên thành phố nhờ anh trai giúp đỡ, cuối cùng thành công vào được nhà họ Thiệu.

Người em trai này cũng là vai ác. Hắn ở nhà họ Thiệu một khoảng thời gian thấy được sự phồn hoa của thành phố lớn, cũng thấy được sự thiên vị của Thiệu Khâm Hàn dành cho Thẩm Viêm, trong lòng ghen ghét muôn phần. Thừa dịp Thẩm Viêm ở trọ trong trường, hắn bỏ thuốc Thiệu Khâm Hàn, muốn XXOO gạo nấu thành cơm.

Trong nguyên tác, kế hoạch của hắn không những không thành công còn chọc giận Thiệu Khâm Hàn, cuối cùng bị tra tấn đến muốn sống không được muốn chết không xong.

Thẩm Lương nhớ đến đây liền trầm mặc. Nói tới nói lui vẫn là vì đêm qua hắn không nhịn được.

Quả cầu hỏi Thẩm Lương: [Anh biết mình là ai chưa?]

“Biết,“ Thẩm Lương nói. “Tao là thằng em...”

Không biết có phải tự tạo nghiệp hay không, hồi đó lúc đang viết hắn lười nghĩ tên nên liền lấy tên mình đặt cho thằng em, cả hai đều là “Thẩm Lương“. Ngôn Tình Hài

Giờ hắn hối hận rồi.

Quả cầu an ủi hắn: [Ký chủ, cố lên. Cứu vớt phản diện đi.]

Thẩm Lương nghĩ thầm tao cứu vai ác rồi ai cứu tao: “Thiệu Khâm Hàn là phản diện thì tao là gì?”

Quả cầu ăn ngay nói thật: [Anh là pháo hôi.]

Thẩm Lương chửi thề trong lòng: “Nếu tao không cứu được thì sao”

Quả cầu: [Thì anh tèo luôn.]

Vì thức đêm quá nhiều mà Thẩm Lương bị đột quỵ. Nếu giờ trở về thế giới cũ hắn chỉ có thể vô hòm.

Trong khoảng thời gian bọn họ nói chuyện, mặt trời đã lên cao, bất tri bất giác trời đã sáng lên. Người đàn ông ở trên giường khẽ run, cổ họng phát ra tiếng, báo hiệu anh sắp tỉnh lại.

Thẩm Lương vốn tưởng có thể cùng hệ thống cãi tay đôi liền hoảng hốt, lập tức xoay người bỏ chạy, lưu loát liền mạch mở cửa xuống lầu.

Quả cầu bay theo: [Sao anh lại chạy?]

Không chạy thì ở lại chờ chết à?! Nếu ông trời cho hắn thêm một cơ hội, đánh chết hắn cũng không viết cốt truyện cẩu huyết ghê tởm nữa!

Cứu vớt Thiệu Khâm Hàn? Có thể, nhưng điều kiện là hắn còn mạng cái đã!

Thẩm Lương đi chưa được bao lâu Thiệu Khâm Hàn liền tỉnh lại. Anh chậm rãi mở mắt, cảm thấy đầu đau muốn nứt ra. Anh cố nhịn ngồi dậy, kết quả phát hiện quần áo rơi đầy đất, cơ thể liền cứng đờ.

Trên vai có dấu hôn chưa kịp phai, khăn trải giường rối tung, còn có chỗ riêng tư nào đó đau ê ẩm,... Đâu đâu cũng là dấu hiệu nhắc nhở anh tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Ký ức ùa về, sắc mặt của Thiệu Khâm Hàn xanh trắng đến vô cùng khó coi. Anh nhớ hôm qua uống một chén nước do Thẩm Lương đưa thì thần chí liền trở nên không rõ. Ánh mắt Thiệu Khâm Hàn trầm xuống. Anh quét một cái, những vật trang trí bằng pha lê rơi vỡ khắp phòng.

“Thẩm! Lương——!”

Giọng anh buốt giá như một thanh đao làm từ băng lại ẩn chứa phẫn nộ, cắt xuống liền đến tận xương, máu me tung tóe khiến người người run sợ.

—————

Về truyện “Tình chóng tan, yêu chóng tàn” của công, tên gốc là 薄情错爱 – bạc tình thác ái.

– “bạc” là mỏng/yếu, giống trong “bạc mệnh”

– “thác” là sai lầm/hư hỏng

Có thể hiểu là “Mối tình mong manh, tình yêu trao nhầm chỗ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.