Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

Chương 242: Chương 242: Chấn động




Aya trực tiếp khuỵu hai đầu gối xuống đất. Trong lòng cô như có gì đó đang vỡ vụn. Vừa mới ít phút trước cô vẫn mơ tưởng đến một tương lai hạnh phúc, nhưng cái thế giới nghiệt ngã này nhanh chóng đập tan cái ảo tưởng viển vông của cô một cách tàn nhẫn.

“Em Asagiri, em có thể dọn dẹp.”

“Em Asagiri, em muốn đến tiệm cà phê ngồi một chút không? Cái này thầy mở, không mất tiền.”

“Đây là số điện thoại của thầy, nếu có gì khó khăn thì cứ gọi nhé.”

“Vậy... thầy đi đây.”

Những ký ức với Dương Hằng từ trước đến giờ bắt đầu lướt qua tâm trí của Aya. Nó thật đẹp, cũng thật sắc bén khi mà găm vào trái tim của cô.

Người thầy đã mạnh mẽ lên tiếng giúp cô thoát khỏi sự bắt nạt. Là người luôn đến lớp đầu tiên. Che chở học sinh của mình như một ngọn núi lớn. Khiến cho cô có cảm giác như dù trời có sập, cũng có hắn chống đằng trước.

Một người như vậy, cũng đã bị thế giới, hay đúng hơn là thứ “định mệnh” này quật ngã.

“Không!!!”

Aya sụp đổ, cô khóc rống lên. Tsuyuno nhìn chị gái mình mà đau lòng không dứt. Cô biết mối liên kết của Aya với Dương Hằng sâu sắc như thế này. Nói không ngoa rằng hắn chính là người đầu tiên cứu rỗi cô, bóng lưng của hắn đã trở thành dấu ấn không thể phai mờ.

Một người nữa là Kayo, cô cũng được Dương Hằng lôi kéo từ vực sâu lên giống như Aya.

Em gái bị giết hại dã man, cha vì trả thù mà phải đi tù chờ ngày tử hình, sức khỏe của mẹ suy giảm trông thấy, đi học thì bị bạo lực học đường, bị tẩy chay một cách khủng khiếp. Kayo đã sớm chết lặng, cô nghĩ rằng mình có thể tự tử nếu như không còn mẹ níu giữ. Chịu đựng tất cả mọi tiêu cực đổ vào mình ngày qua ngày.

Nhưng Dương Hằng đã đến, bước vào cái thế giới xám xịt của cô một cách rất tự nhiên. Hắn không dạy dỗ bằng lời nói nhiều, có chăng chỉ là vài câu nói như lời tâm sự vậy thôi, Dương Hằng chủ yếu dùng hành động để thể hiện.

Tất cả đã thắp lên trong tâm hồn cô một ngọn đuốc, nó không đủ để thắp sáng thế giới đen tối này, nhưng ít nhất nó giúp cô không còn lạc lối nữa.

Kayo luôn tự nhận mình là người rất lý trí, nhưng vào cái tối cô quyết định cùng Sasaki và Touko giả chết, cô đã khóc. Và đêm nay, khi mà người thầy mà cô yêu quý đã trở thành con rối của kẻ thù, cô rơi nước mắt một lần nữa.

Ichi vẫn đứng lặng đấy, dường như tiếng kêu khóc cùng sự đau khổ của các cô gái không thể làm cho hắn dao động mảy may. Hắn tiến lên trước một bước.

Phanh!

Bất chợt, một khối hộp vô hình xuất hiện úp lên Ichi, muốn vây hắn lại trong đấy. Người làm ra hành động đó là Nijimin, cô vừa bấm nút vừa hét lớn.

“Mau dịch chuyển tất cả mọi người! Nhanh lên!!!”

Tsuyuno cũng tỉnh hồn lại, mau chóng kêu gọi mọi người rút lui. Cô đau lòng về Aya, nhưng thời gian không cho phép cô an ủi. Cô buộc phải lôi kéo Aya vẫn còn trong trạng thái vô định kia.

Rắc!

Chỉ đơn giản là một cú đặt tay lên khối hộp, ví trí đó đã xuất hiện một vết nứt lớn. Ichi ấn nhẹ tay, toàn bộ khối hộp, thứ có thể ngăn chặn cả tác động vật lý lẫn ma thuật đã vỡ nát thàng mảnh nhỏ. Trước mặt hắn, thứ đó cùng vỏ trứng không khác là bao.

Hắn tiến lên thêm một bước nữa, ngay lập tức có một cú chém bay thẳng tới từ trước mặt. Ichi lách qua một bên, đằng sau hắn là một Sarina đang ngập tràn trong đau đớn và giận giữ.

“Tại sao, tại sao cơ chứ!!!”

Cô gào thét trong tâm trí của mình. Tại sao một kẻ cặn bã như cô lại vẫn còn sống, tại sao kẻ kinh tởm như Kaname vẫn còn sống, tại sao tên vũ phu như bố Aya vẫn còn sống? Tại sao... một người như Dương Hằng lại phải chết?

Khác với Aya, Sarina chuyển hóa tất cả thống khổ của mình đang phải chịu đựng thành cơn thịnh nộ. Yoyo ma thuật cắt ngang không khí. Nhưng cú cắt đó đã được Ichi tránh né bằng cách nhảy lên.

“Chưa hết đâu!”

Những kĩ thuật cô đã dày công khổ luyện giờ càng mạnh thêm một bước. Cái yoyo cứ ngỡ đã cắt xịt lại vòng lại lần nữa. Nó cuốn thành hình xoắn ốc dạng tháp, phong kín xung quanh Ichi. Đây chính là tuyệt chiêu đã cắt một Admin thành tám khúc.

Bất chợt, hành động tiếp theo của hắn vượt ngoài dự đoán của Sarina. Cô kinh hãi, khi mà Ichi đã đạp chân vào không khí thêm một lần nữa. Âm thanh trầm đục như tiếng kim loại va vào nhau phát ra. Hắn bật nhảy ra khỏi phạm vi tháp xoắn ốc bắt đầu thu vào, cứ như nơi trống không kia có một cái bệ đỡ vô hình vậy.

“Sao có thể...”

Thao tác vô lý này khiến cho Sarina nhất thời lơ đãng. Khi mà cô đã phản ứng kịp lại, Ichi đã tiếp cận cô rất gần. Đến mức mà cô có thể cảm nhận được nắm đấm xé gió kia sắp đập cô thành thịt nát.

Vút!

Ichi đánh hụt, toàn bộ sức mạnh phát ra đều rơi vào khoảng không. Nó quay đầu lại, nhìn thấy Asahi vừa cứu được Sarina khỏi cú đấm cận kề đó.

“Bình tĩnh nào!”

Asahi nói nhỏ, còn Sarina đã cúi gằm mặt xuống.

“Những người dưới hầm đã di chuyển xong hết rồi, chúng ta cũng rút thôi!”

Âm thanh của Kiyoharu vang lên trong đầu tất cả mọi người. Ý chí chiến đấu của phân nửa Mahou Shoujo tại đây đã tan vỡ, nếu như đánh thì đoàn diệt chính là kết cục cuối cùng.

Asahi nhanh chóng rút về. Còn Tsuyuno vừa mới chạy lên thì kích hoạt năng lực từ gậy phép của mình.

Đóng băng thời gian.

Tất cả các Mahou Shoujo vẫn có thể hoạt động bình thường khi mà toàn bộ thế giới xung quanh đã đứng im như tượng. Chỉ là, Ichi khẽ cử động, hắn dường như đang bị một thứ nào đó cản trở. Tsuyuno sợ hết hồn, đến cả đóng băng thời gian cũng không thể ngăn chặn hắn!

Cô nhanh chóng giơ khẩu súng ma thuật lên, dịch chuyển tất cả các Mahou Shoujo với một cú bắn. Trước cửa tiệm cà phê giờ chỉ còn lại mình Tsuyuno, vào cái thời khắc khi mà cô chuẩn bị dịch chuyển chính mình, cô đã nhìn thấy Ichi bước lên một bước thành công.

Rắc!

Âm thanh cứ như là thủy tinh vỡ phát ra, thế giới nơi thời gian không chảy băng liệt rồi sụp đổ. Bị đập nát thành vô vàn mảnh vụn, tan biến vào hư vô.

Tsuyuno bóp cò, làn khói trái tim bao trùm lấy cô và làm cho cô biến mất.

Bây giờ, chỉ còn mình Ichi tại đây.

Tiệm cà phê vừa mới phút trước còn đông đúc và ngập tràn sinh khí, nay đã trở nên trống vắng và lạnh lẽo lạ thường. Thứ duy nhất còn tại đây chỉ là một con quái vật rỗng tuếch.

Nó không đi thêm một bước nào nữa mà cứ đứng đấy. May mắn là vị trí của tiệm cà phê đặt gần một cây cầu chứ không phải khu dân cư, nên là không ai nghe thấy động tĩnh chiến đấu khi nãy. Nếu nghe thấy và mò đến đây xem thử, chắc hẳn những người đó sẽ bị bộ dáng của Ichi dọa chết khiếp.

Còn về phần dư chấn lúc hắn hạ xuống. Thì đây vốn là một quốc gia quen thuộc với mấy chuyện này rồi. Chấn động lướt qua như thế này là chuyện bình thường.

Sau cùng, Ichi quay đi, thân hình lẩn khuất vào trong bóng tối.

Ngoài vũ trụ, “đại bản doanh” của các Admin.

Phòng họp đã được sửa sang lại như mới. Tất cả các Admin còn xót lại đang ngồi yên vị tại ghế của mình.

Ichi lững thững bước tới. Các Admin ban đầu sợ chết khiếp, nhưng khi nhìn bộ dáng của hắn, bọn chúng ngay lập tức hiểu ra.

Thật trớ trêu, kẻ mà chúng sợ hãi nhất giờ phút này lại trở thành thủ lĩnh của chúng.

Ichi ngồi vào chủ vị, nhưng khi mà hắn chưa kịp lên tiếng, một cơ rung chấn kinh khủng xảy ra khiến tất thảy mọi thứ đều sốc lên, cả căn phòng họp cũng rung chuyển với một mức độ dao động khủng khiếp.

Nó kéo dài tới một phút đồng hồ mới ngừng. Khi đó, căn phòng họp mới trang hoàng lại đã trở về trạng thái nát tanh bành.

Không Admin nào để ý vấn đề này, chúng chỉ kinh ngạc nhìn về cùng một hướng, ichi cũng không ngoại lệ. Bởi vì lần đầu tiên, cánh cửa phía cuối căn phòng mở ra mà không phải do Ichi.

“Đó là... nơi ở của vua!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.