“Tình hình không ổn một chút nào!”
Kiyoharu theo dõi từng bước đi của cả nhóm, cảm thấy các trận chiến đang theo chiều hướng xấu.
Asahi đang bị thương do năng lực của Ni. Những cặp khác tuy rằng chiếm được một chút ưu thế trong giai đoạn đầu, nhưng cái ưu thế nhỏ nhoi đó nhanh chóng biến mất khi lũ Admin bộc lộ ra năng lực.
“Vậy để tớ đi hỗ trợ!”
Aya nói xong thì lo lắng đứng dậy. Kosame gật đầu, cô quyết định cũng đi theo. Việc chăm sóc Tsuyuno được giao cho Kiyoharu.
“Kiyo, nhờ cậu phát vị trí của cặp Sayuki cho tớ với.”
“Cứ giao cho tớ đi!”
Cậu vỗ ngực tỏ vẻ yên tâm đi, hai người không nói nhiều nữa.
Hai người nhanh chóng di chuyển theo chỉ dẫn. Nhìn hình bóng của Aya và Kosame khuất dần, Kiyoharu mới đưa một tay lên ôm đầu, tay còn lại chống lên bức tường không để cho mình ngã xuống.
Hiển nhiên, cậu cũng đã gần tới cực hạn.
Tsuyuno nhìn thấy dáng vẻ kiệt quệ của Kiyoharu, cười khổ.
“Xem ra chúng ta đều giống nhau.”
“Phải nhỉ? Đáng tiếc thật...”
“Ừ... đáng tiếc thật...”
Cả hai người đều cười, dù cho sinh mệnh của bọn họ đã sắp đi đến điểm kết thúc.
Aya đã nhìn thấy Sayuki đang đau khổ chống đỡ trước Ni.
Từng đường kiếm đều là đang liều mạng, cô nhắm đến tất cả những gì mình có thể nhắm tới. Dường như kiếm kỹ đã càng tiến bộ hơn, khả năng vận dụng ma kiếm nâng lên một tầng cao mới.
Chỉ là, cô đã dần hết sức rồi, số lượng vết thương trên người đang tích tụ lại càng lúc càng nhiều. Dù cho Asahi vẫn luôn nén đau để Sayuki có thể an toàn, nhưng chính Asahi còn đang bị thương, không thể thực hiện trọn vẹn như trước nữa.
Cả hai là Mahou Shoujo, cũng là người bình thường. Thể lực của họ có giới hạn. Còn tên Admin vẫn đang vô cùng sung sức, dù cho vài phần nữa trên người nó đã bị cắt đứt, nhưng có vẻ như không ảnh hưởng quá nhiều đến khả năng hành động của nó.
Hiện tại, chỗ chiến đấu của Sayuki và Ni đã đầy vết cắt và vết nứt. Lưỡi kiếm của Sayuki lướt qua cánh tay của Ni, cắt qua một phần của chiếc mặt nạ nó đang đeo. Bàn tay của nó định xuyên thủng phần hông của cô.
Vút!
Asahi lao tới kéo cô ra phía sau. Ni đâm hụt, nhưng cũng kịp phá tan một phần áo ngoài của cô.
“Thứ chấn động này thật phiền phức.”
Sayuki cắn răng. Cái áo ngoài chỉ mới tiếp xúc với bàn tay của gã Admin này mà đã bị xé rách. Tưởng tượng như để nó chọc trúng cơ thể thì sẽ khủng khiếp như thế nào.
Hơi thở của Asahi dần trở nên gấp gáp, cảm giác đầu choáng váng không ngừng.
“Nác ngươi sắp nết nồi!”
Ni đang định tiếp tục triển khai tấn công dồn dập thì bị một làn khói trái tim làm cho biến mất. Khiến cho Sayuki đang cầm kiếm phải giật mình kinh ngạc.
“Đâu rồi?”
“Là chúng mình, Sayuki!”
Aya cùng Kosame chạy lại. Sayuki khẽ thở ra một hơi, mệt mỏi chống kiếm xuống. Cô cũng không hỏi đối thủ của đám Aya sao rồi, bởi chắc hẳn kẻ đó đã bị “đưa tiễn” bằng năng lực khi nãy rồi.
Kosame đỡ Asahi xuống, bắt đầu cắt tay để cho cô uống máu chữa thương. Asahi không từ chối, bởi vì nếu tiếp tục duy trì như vậy thì cô khó có thể chiến đấu trong thời gian dài.
Aya nhìn thân thể đầy vết bầm tím của Sayuki, có chút lo lắng hỏi nhỏ.
“Cậu vào chữa đi.”
“Không sao, chúng ta phải tiết kiệm tất cả lực lượng, bao gồm cả chữa trị. Như thế này thì tớ vẫn chịu được.”
Cô ném cái áo rách đi, để lộ phần thân trên chỉ quấn băng trắng bao kín ngực. Không hổ là con gái nhà Yakuza.
“Tớ dịch chuyển hắn không xa lắm đâu, rất có thể hắn sẽ trở lại ngay đấy!”
“Không sao, tớ dự định cũng sẽ kết thúc luôn.”
Aya đem Kosame đang chữa trị cho Asahi hộ vệ ở đằng sau, ánh mắt cảnh giác liếc nhìn xung quanh. Còn Sayuki, cô đứng thẳng người, hít thở sâu một hơi rồi cầm kiếm lên.
Trong đầu cô hồi tưởng lại toàn bộ quá trình chiến đấu với Ni, cách nó di chuyển, cách nó ra đòn, cách nó tránh né hay thậm chí là cách nó dự đoán. Sự gấp gáp trong lòng cô dần được thay thế bởi sự tĩnh lặng. Cô lên tiếng với Aya gần đó.
“Aya.”
“Gì vậy?”
“Khi tên Admin xuất hiện, hãy dịch chuyển nó đến trước mặt tớ.”
“Hể???”
Aya kinh hãi, cô không thể hiểu nổi yêu cầu này là như thế nào. Nhưng khi nhìn ánh mắt cương quyết của Sayuki, cô cũng khó mà mở miệng phản đối.
Sayuki cũng nhìn ra sự khó xử của Aya, cô mỉm cười rồi tra kiếm vào bao. Một lần nữa trở về tư thế chuẩn bị rút kiếm.
“Cứ tin tớ.”
“Được... được thôi.”
Đúng lúc này, tiếng va đập lớn phát ra từ cách đó không xa. Ni lao nhanh như một cơn gió vào trong. Nếu như Ni có ánh mắt, chắc hẳn lúc này nó đang trợn trừng mắt về phía các Mahou Shoujo.
Bang!
Aya bóp cò, Ni bị dịch chuyển ngay lập tức. Nó kinh ngạc khi phát hiện ra mình vậy mà lại đang đứng trước mặt Sayuki, tự hỏi chẳng lẽ đây là sai lầm?
Đồng tử của Sayuki sáng lên, biểu tượng ma thuật xuất hiện. Ma kiếm tỏa sáng rực rỡ, cô rút kiếm với tốc độ tối đa. Ánh kiếm xẹt qua cắt đứt một cánh tay của Ni, sau rồi nó lượn vòng cắt thêm một chân nữa của nó. Cô xoay vòng, đường kiếm biến ảo chém đứt cánh tay còn lại của Ni. Từ những chỗ bị chém, những phần bị hóa đá đông cứng xuất hiện, khiến cho nó trì độn hơn bao giờ hết.
“Phá!”
Sayuki hét lớn, vòng một vòng rồi vung kiếm từ dưới lên.
Ánh kiếm vặn xoắn, chém rụng cơ thể của tên Admin này thành nhiều mảnh.
“Nác ngươi sẽ nải nả giá...”
“Xuống địa ngục đi.”
Để lại câu nói cuối cùng, Sayuki đâm kiếm vào cái đầu bị cắt đôi của Ni. Khiến cho nó hóa đá rồi tan nát. Xong xuôi, cô mệt mỏi gục xuống thì được Aya chạy tới đỡ lấy.
“Mình không sao... chỉ cần... hít thở một chút thôi...”
Aya đặt Sayuki dựa lưng vào bờ tường. Cô mỉm cười nói.
“Hãy đi hỗ trợ... mấy người kia trước đi. Mình sẽ đến sau.”
Aya và Kosame nhìn nhau, sau đó gật đầu. Cả hai tạm biệt Sayuki và Asahi, chạy đến nơi giao chiến tiếp theo.
Chính là đại sảnh, nơi mà Rina, Nijimin đang vận lộn cùng Admin Jyuugo.
Aya không nói một lời, dịch chuyển cả hai đến ngay chỗ mình, kéo họ ra khỏi chỗ mấy sợi dây phát sáng đang ép tới.
“Cảm ơn nha, Aya.”
Rina cùng Nijimin lau mồ hôi trên trán, kể từ khi gậy phép Nijimin sử dụng bị khắc chế, tình cảnh của cả hai trở nên cực kì bị động. Gần như không thể tấn công được mà chỉ có thể né tránh.
Aya nhất thời cũng cảm thấy khó giải. Hay là lại dùng ma thuật “đưa tiễn” nó đi?
Chỉ là chưa kịp để cả bọn nghĩ ra giải pháp, âm thanh rap xuất hiện từ bên ngoài cửa. Đồng tử của Aya co rút lại, đây chẳng phải là tên Admin cô đã dịch chuyển đi sao?
Sao nó có thể trở lại nhanh như vậy?
“Mọi người! Cẩn thận, là một tên Admin khác!”
“Chết tiệt, đúng là chó cắn áo rách!”
Đột nhiên, trong đầu cô xuất hiện giọng nói gấp gáp của Kiyoharu, nói rằng tình hình bên trên sân thượng đang rất nguy cấp. Mikari đã rơi đài, hiện tại chỉ còn Sarina là đang đau khổ chống đỡ.
Tên Admin to con đâm nát cửa kính dẫn vào bệnh viện. Nó lao lên trước cả Jyuugo, trong miệng mấp máy.
“Everybody say...”
“Boommm!!!”
Các Mahou Shoujo cảm giác như màng nhĩ của chính mình bị nổ tung. Không chỉ thế, máu từ tai và mũi đuên cuồng phun ra vì bị tổn thương. Nijimin hoảng sợ bấm nút trên tay, quả nhiên khối hộp xuất hiện đã ngăn cách bọn cô với tiếng hét kinh dị đó. Nhưng chưa kịp vội mừng thì Jyuugo đã ném ra mấy sợi dây phát sáng, phá vỡ chiếc hộp.
“Không...”
“Boommm!!!”
Âm thanh từ tên Admin Jyuu khiến cả bốn người bị hất văng ra xa. Chảy máu càng trầm trọng. Ngay cả âm thanh sốt ruột của Kiyoharu trong đầu cũng trở nên mơ hồ không rõ.
Trên tầng thượng, Mikari đã bị ong chích làm cho khắp người đều đầy nốt đỏ, cô run rẩy toàn thân vì đau buốt, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng vì không được cấp cứu kịp thời. Còn Sarina, cô đang liên tục bại lui trước Shi.
“Mẹ... mẹ kiếp!”
Sarina gào thét, người càng lúc càng muốn lịm đi vì đau. Độc tính của con ong bắp cày đã càng lúc càng trở nên trầm trọng.