Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

Chương 77: Chương 77: Đụng độ Night Raid




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tại một nơi khác trong dinh thự, một người đàn ông lớn tuổi có vẻ ngoài giàu có đang bị một cô gái kháp bóp cổ nhấc lên khỏi mặt đất. Người này không phải người bình thường, bằng chứng là phía sau cô mọc ra một thứ có lông nhìn giống như một cáu đuôi, và bàn tay đang bóp chặt cổ gã đàn ông này nhìn như tay động vật.

Nếu Tatsumi nhìn thấy người phụ nữ này, cậu chắc chắn sẽ cầm kiến nhào lên đuổi đánh. Ngoại trừ mấy đặc điểm khác người kia ra, đây chính là cô ả đã lừa cho cậu một vố đau đớn khi trước.

Dưới ánh trăng mờ ảo, ông ta khó thở kêu rên, cầu xin tha thứ.

“Cứu... cứu với...”

“Tôi còn một đứa con gái...”

“Bình tĩnh nào, ngươi sẽ gặp con gái của mình sớm thôi.”

Đáp lại ông ta là giọng nói bình thản. Ông ta sợ hãi trợn mắt, cảm nhận được tử vong đang tới gần.

“Các ngươi... các ngươi không còn chút nhân tính nào sao...”

“Nhân tính? Đó là cái gì thế.”

Rắc!

Cổ bị bóp gãy, xác chết của người đàn ông lớn tuổi ngã xuống sàn nhà.

...

“Mất dấu anh Dương Hằng rồi!”

Để tránh bị phát hiện, Tatsumi theo sau từ khoảng cách khá xa, không ngờ chỉ mới vào trong đây không bao lâu thôi mà đã hoàn toàn mất dấu Dương Hằng, cậu cũng không biết rằng là Dương Hằng đi nhanh như vậy.

Trong lúc đang đắn đo không biết làm gì tiếp, Tatsumi cảm nhận được sát khí, không những thế còn ở rất gần đây.

“Night Raid, băng sát thủ giết người vào ban đêm, chuyên nhắm vào những người giàu có và quan lại, chẳng lẽ là... không tốt!”

Tatsumi vội vàng chạy đến chỗ mà cậu cảm nhận được sát khí nồng nặc nhất, tại đó, cậu gặp một cảnh tượng khó quên.

Dưới ánh trăng ửng đỏ màu máu, một mạng dây mảnh khảnh và chói lóa được giăng trên không trung, đứng trên đó là năm người khác nhau. Ánh sáng không đủ để cậu nhìn rõ mặt những người này, nhưng môtn số đặc điểm nhận dạng của họ giống hệt trong tờ truy nã.

“Night Raid...”

Tatsumi ngơ ngác. Trong lúc đó, ba người lính từ trong dinh thự chạy ra, những người đó đều là người cậu biết.

“Mục tiêu của chúng ta là ba tên lính canh, Akame.”

“Chúng sẽ bị tiêu diệt.”

Cô gái tên Akame lạnh lùng để lại một câu. Với mái tóc đen dài lướt trên không khí, cô hạ xuống đất từ trên cao mấy chục mét mà không gặp bất kì khó khăn nào.

Đằng sau Akame cũng có một người nữa hạ xuống. Là một bóng người được bọc kín bằng bọc giáp màu xám bạc.

Akame ngẩng mặt lên, lộ ra đôi mắt có đồng tử màu đỏ giống như màu của mặt trăng lúc này vậy, thanh kiếm bên hông cô được tác ra khỏi vỏ, vang lên một tiếng “cách” nhẹ.

“Nghe này, tuyệt đối không được chạm vào thanh kiếm đó.”

Dù đã sợ hãi tột cùng, nhưng ba người lính vẫn phải động viên nhau xông lên tấn công.

“Aaaaa!!!”

Akame rút kiếm, nhanh đến mức chỉ thấy một tia sáng lóe lên, tên lính đầu tiên xông lên đã bị cắt cổ. Người mặc bọc giáp phía sau rút cái thương để sau lưng ra, một thương phi thẳng xuyên qua người tên lính này. Mạnh đến mức xác lính bay ngược ra đằng sau mấy chục mét.

“Cái kết xứng đáng... cho kẻ... đã mục rữa... hoàn toàn như tôi...”

“Mấy kẻ này là cái quái gì vậy!!”

“Đồ quái vật!!”

Một tên lính quay đầu bỏ chạy, sự sợ hãi đã hoàn toàn che đậy lý chí của gã, gã chỉ muốn chạy, chạy khỏi đám quái vật này.

Pằng!

Một phát súng từ bên trên nã xuống xuyên qua đỉnh đầu, lại thêm một cái xác nữa. Người bắn là một cô bé nhìn nhỏ con cột tóc hai bên.

“Thật thảm hại, bỏ chạy khi đối diện với kẻ thù.”

“Có ai mà không chạy trong hoàn cảnh này không chứ.”

Cậu trai bên cạnh cười khổ, sau đó nói vọng ra phía dưới.

“Akame, vẫn còn con bé tiểu thư và một tên lính nữa ở hướng kia kìa.”

“Tôi biết rồi.”

Akame tra kiếm vào bao sau khi vẩy hết máu, người mặc bọc giáo cũng lôi cây thương của mình ra khỏi lồng ngực tên lính vừa nãy.

Tất cả diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức Tatsumi không kịp cứu viện. Chân cậu đang run lên bần bật đây này, từ trước đến giờ cậu chỉ có vung kiếm vào quái vật bình thường thôi, không phải loại “quái vật” này.

Mà nghe giọng điệu của người kia, con bé tiểu thư chính là Aria rồi, và bọn họ cũng định giết chết cả Aria nữa sao?

“Không được!”

“Mình không thể lui bước.”

“Mình phải bảo vệ Aria!”

Lòng quyết tâm đè ép sự sợ hãi, Tatsumi lao ra. Cậu cũng không dám xông lên tấn công mà rút kiếm ra thủ thế.

Những thành viên Night Raid nhìn Tatsumi, trên mặt vẽ đầy dấu hỏi chấm.

Tay này là ai?

“Là người ở đây à?”

“Trông không giống lắm, nhìn quần áo kia biết là bình dân rồi.”

“Không phải mục tiêu.”

Akame chỉ liếc Tatsumi một cái rồi không tiếp tục để ý nữa. Chỉ có một cô gái tóc vàng đang đứng trên dây, người có cái đuôi và đôi tay giống động vật, chính là cô nàng đã lừa tiền Tatsumi nhìn cậu.

“Không ngờ lại gặp nhóc ngây thơ ở đây, không biết nên nói là mình xui xẻo hay là cậu ta xui xẻo đây.”

Tatsumi tay cầm kiếm đã có rung lên, cậu hét lớn về phía trước.

“Đến đây đi! Tôi sẽ bảo vệ tiểu thư Aria!!”

Lời nói của Tatsumi cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Akame, cô ngoảnh mặt ra, giọng nói pha lẫn chút khó hiểu.

“Cậu không phải mục tiêu. Không cần phải giết cậu.”

“Nhưng cô muốn giết những người ở đây, phải không?!!”

“Ừm.”

Akame nhìn thẳng vào Tatsumi, lời nói vẫn đều đều không có một tia dao động.

“Nếu như cậu ngăn cản tôi, tôi buộc phải giết cậu.”

“Tôi sẽ không bỏ chạy!!”

“Được thôi, vậy tôi sẽ giết cậu.”

Lưỡi kiếm sắt bén của cô khiến Tatsumi tuôn ra mồ hôi lạnh, cậu cũng không dám chỉ đứng đực ra đó thủ nữa mà đồng thời cùng Akame lao lên giao chiến.

Choang! Choang! Choang! Choang! Choang!

Liên tục là những đường kiếm giao hòa nhau, âm thanh của kim loại va chạm và ma sát tóe ra tia lửa điện liên tục. Càng đánh, Tatsumi càng bị ép về thế thủ, chỉ có thể bị động đón đỡ.

“Nhanh... nhanh quá!!!”

Choang!

Kiếm trong tay Tatsumi bị đánh bay, mũi kiếm của Akame đâm thẳng vào ngực chả cậu.

“Ặc!!”

Tatsumi ngã ngửa ra đằng sau, rõ ràng chỉ là một cú đâm nhìn rất nhẹ, nhưng nó gần như bóp nghẹt cậu ta.

Akame không tiếp tục tiến lên truy kích mà vẫn giữ tư thế giơ kiếm. Tatsumi ngồi dậy, lấy ra từ trong người một bức tượng kì cục bằng gỗ, chính là món quà của trưởng làng.

“Mọi người trong làng đã bảo vệ tôi.”

Cậu chưa từng cảm thụ được cái chết gần mình như thế, cũng may là chúc phúc của mọi người đã bảo vệ cho cậu.

“Có thể sống sót sau nhát đâm của Akame, nhóc đó cũng khá đấy.”

Cô gái tóc vàng thầm nghĩ, sau đó nhảy xuống định can thiệp vào cuộc đấu không cần thiết này. Coi như cô trả nợ cho nhóc ấy.

“Chán quá, có cần tôi cho tên kia một phát súng không?”

“Đừng như vậy, Akame đang đánh mà.”

“Chậc.”

Đã biết nguyên nhân, Akame không cần thiết phải ngừng lại nữa, kiếm đã lần nữa vào thế nhắm thẳng dênd Tatsumi.

“Tiêu diệt.”

“Khoan đã!! Mấy người không phải cần tiền sao? Chỉ cần...”

Cậu giật mình, sợ đến mức suýt són ra quần. Akame phi thân lên, đột nhiên cô phanh người lại, lưỡi kiếm cắt chéo phá hủy một hòn đá vụn đã bay đến với tốc độ cực nhanh.

Tất cả đều nhận thấy có người can thiệp vào trận chiến này. Đằng sau vang lên tiếng bước chân, Tatsumi quay đầu lại thì thấy đó chính là Dương Hằng.

“Tôi nghĩ, chúng ta không cần tiếp tục cuộc đấu vô nghĩa này nữa.”

Dương Hằng nói, giơ hai tay trống không tỏ vẻ mình không có ác ý gì. Đằng sau, cô gái tóc vàng kia tiến đến kéo áo Akame lại.

“Đúng đúng, không cần đánh giết nữa. Akame, nể mặt tôi chút đi, dù sao tôi cũng nợ cậu ta... ít tiền.”

“Này, con mụ ngực bự kia! Trả tiền cho tôi!”

Tatsumi nhất thời quên đi hoàn cảnh hiện tại, bật dậy chỉ vào cô gái tóc vàng mà mắng, cô cũng không yếu thế bật lại.

“Nhóc trật tự, không thấy chị đang cứu mạng nhóc à.”

“Cô....”

Lung ta lung tung một phút sau mới ổn định lại, Dương Hằng trả lại kiếm cho Tatsumi, sau đó hướng về phía mấy người Night Raid nói.

“Người tôi đã trói rồi, nếu mục tiêu của mấy người là cái đó, vậy thì đi đi.”

Akame gật đầu, sau đó cùng cô gái tóc vàng kia rời đi. Tatsumi hoang mang, run rẩy hỏi Dương Hằng.

“Anh Dương Hằng, người đã trói là sao? Chẳng lẽ anh... anh....”

Hắn nhìn thẳng vào mắt Tatsumi, thanh âm bình tĩnh.

“Tatsumi, cậu có tin tưởng anh không?”

“Em... em tin... nhưng mà...”

“Bây giờ anh cho cậu hai lựa chọn. Một là đi về tiệm ngủ, coi tất cả những chuyện đêm này là một giấc mơ. Hai là, cậu sẽ chứng kiến sự tàn khốc chân thật của thế giới này.”

“Em... em... em sẽ chứng kiến, anh Dương Hằng.”

Tatsumi quyết tâm, còn Dương Hằng chỉ thở dài. Chỉ hi vọng cậu ta sẽ không bị sốc tâm lý quá nặng.

“Vậy thì đi thôi.”

Cả hai đi theo phương hướng mà Akame và cô gái tóc vàng đã rời đi, nhanh chóng bắt kịp hai người. Cả bốn đến được một cái nhà kho lớn. Nhà kho vẫn còn đóng cửa, cô tiểu thư Aria và một tên lính bị trói tay ngồi dưới đất.

“Tatsumi! Cứu tôi với!”

Aria hét lên, còn cậu cũng không còn như trước nữa, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía cô ta, trở nên chần chờ.

Aria cuống lên, nhưng giờ phút này ả ta hoàn toàn bất lực không thể làm gì cả, hàm răng cắn vào môi đến mức bật cả máu.

Tatsumi nhìn vết đạn trải dài dưới mặt đất và khẩu súng đã văng sang một bên, có chút khó tin hỏi hắn.

“Anh Dương Hằng, anh biết chiến đấu hả?!!”

“Ai quy định chủ tiệm cà phê là không biết chiến đấu?”

Ban đầu, Dương Hằng nhắm đến Night Raid, nhưng khi đi tới gần đây, hắn phát hiện ra thứ còn nghiêm trọng hơn nhiều. Vì thế nên hắn mới quyết định bắt lại cô tiểu thư và tên lính này.

Cánh cửa nhà kho mở ra, con ngươi của Tatsumi cô rút lại, cậu bàng hoàng nhìn vào bên trong, thần sắc không thể tin được.

Chất đống bên trong không phải là đồ đạc, mà là hàng đống xác người chết dưới đủ mọi loại tra tấn, thậm chí đã thối rữa. Tatsumi nhìn vết máu khô đến mức in thành màu đen trên sàn và vách tường là biết được thứ này đã tồn tại từ lâu rồi, không phải là thứ được dựng lên.

“Cái... cái... cái... quái gì... thế này...”

Cô gái tóc vàng đi lên bên cạnh cậu, bình tĩnh nói ra.

“Đây chính là bóng tối ở thủ đô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.