Dương Hằng mở mắt ra, là một căn phòng quen thuộc mà xa lạ. Chính là nơi mà hắn đã ăn ngủ suốt nhiều năm trước khi bị dịch chuyển đến thế giới kia.
Đã hai năm trôi qua, hắn không nhớ rõ hết các chi tiết ở đây, nhưng hắn có cảm giác là ngoại trừ chính mình là thứ duy nhất thay đổi ra, ở đây vẫn giữ nguyên hiện trạng khi mà hắn đi.
Dương Hằng nhìn chậu cây trên cyar sổ, nếu như thế giới này đã trải qua hai năm thì cây này hẳn là chết héo. Nhưng không, nó vẫn còn khá tươi tốt.
“Vô Hạn, dòng thời gian của thế giới này...”
“Nó vẫn trôi qua bình thường, nhưng sự sai lệch về các dòng chảy thời gian cộng thêm thao tác của hệ thống. Người lữ hành có thể hiểu là thời gian của ngươi bị đè ép đến gần như bằng không là được.”
Tưới nước cho chậu cây, Dương Hằng ăn nhẹ một chút, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Sống tại đây nhiều năm, dù Dương Hằng không phải loại người bày bừa nhưng quét dọn thì chưa làm lần nào, nên cả nhà vẫn rất bẩn và bụi bặm.
Loay hoay mấy tiếng đồng hồ, nhà cuối cùng cũng dọn xong, hắn dùng khăn lau đi lớp bụi trên di ảnh của cha và mẹ, khóe miệng cong lên một nụ cười mỉm.
“Vô Hạn, bao lâu có thể đến thế giới tiếp theo.”
“Chỉ cần người lữ hành đồng ý, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào. Nhưng mà tốt nhất không nên kéo dài quá lâu.”
“Vậy được rồi.”
Hắn xách hai cái túi rác to, mở cửa ra. Ánh nắng buổi trưa chiếu lên mặt khiến Dương Hằng nheo mắt, nhưng cũng chỉ vì chói chứ không phải như lúc trước là sợ bên ngoài nữa.
“Ồ, cậu kia là người mới chuyển đến sao?”
“Hình như không phải, cậu ta đi ra khỏi căn nhà kia. Nghe nói là của một học sinh bỏ học ru rú trong đó sống được một năm rồi.”
“Vậy à? Khó tin thế, người trông sáng sủa thế kia mà lại...”
“Chắc là nhầm thôi. Ru rú trong nhà phải nhợt nhạt thiếu sức sống chứ, nhìn tạng người của cậu ta kìa, nói là vận động viên tôi cũng tin...”
Những tiếng bàn tán vang lên không dứt, chúng có âm lượng rất nhỏ nhưng vẫn không thể thoát khỏi thính lực của Dương Hằng. Đối với những thứ đó, hắn chỉ có thể thở dài với quá khứ của mình.
Cũng may, tất cả đã qua đi.
Trải qua mấy ngày điều chỉnh tốt trạng thái, hắn cũng không vội đi đến thế giới mới. Dương Hằng phải nán lại một thời gian đã.
Hắn tìm đến gia đình “quyền lực” khi xưa, bọn họ vẫn không khác gì trong trí nhớ của hắn. Chỉ là những đứa trẻ lưu manh năm đó đã càng trở nên tồi tệ hơn.
Dương Hằng cũng không giết chóc hay hô hào báo thù. Hắn sử dụng khả năng của mình hiện có, bắt đầu thu thập các chứng cứ, thông tin để dần dần buộc tội, hạ bệ những người này.
“Vô Hạn, ta còn lại bao nhiêu điểm tích lũy?”
“842 điểm.”
“Vậy là ổn rồi.”
Không cần coi thường một người có điểm tích lũy trong tay. Dương Hằng dùng điểm tích lũy để mua vũ khí chiến đấu không nhiều lắm, nhưng những thứ linh tinh lại ngốn của hắn không ít. Có thể sử dụng gần như trong mọi lĩnh vực dù là với vật phẩm dạng khoa kĩ, ma thuật,...
Mất khoảng một tháng, những việc làm sai phạm, trái pháp luật của những gia đình có con là một trong những người gây ra vụ đắm tàu năm đó đều được hắn thu thập đủ để hạ bệ những người này. Nhưng để chắc chắn là không có lỗ hổng gì để chúng khai thác. Dương Hằng đăng tải nặc danh tràn lan lên khắp mạng internet.
Hiện tại, cũng không phải là mười năm về trước nữa. Công nghệ thông tin phát triển và biến hóa chóng mặt, mặt trái hay mặt tốt đều có. Mặt tốt ở đây là thứ quyền lực mà bọn chúng tự hào che không nổi những cái này, có xóa bao nhiêu cũng không đủ, chỉ cần có một bài còn tại, nó sẽ được re up lên liên tục.
Mà để luôn giữ độ hot và không cho nó chìm nghỉm. Hắn ban đầu chỉ đưa ra những lời cái buộc nặc danh, gây ra tranh cãi và thảo luận, sau đó mới từ từ đưa bằng chứng ra. Tiếp tục lặp đi lặp lại như thế.
Xã hội rung động, bắt đầu gây sức ép. Mà Dương Hằng cũng đưa lên lại vụ án đắm du thuyền nhiều năm về trước.
Nửa năm trôi qua, tình huống đã đảo chiều. Không chỉ là sức ép từ người dân và dư luận, chính những người cầm quyền cũng phải trừng trị những con sâu mọt này. Về việc xử lý như thế nào hắn không quan tâm.
Vụ án đắm tàu được lật lại, dựa theo những gì hắn cung cấp, vụ đắm tàu chuyển từ tai nạn sang vô ý giết người và hủy hoại tài sản. Hiện tại, Dương Hằng đang tham gia một phiên tòa, hắn ngồi đúng vị trí thân nhân người bị hại giống như mười năm về trước, còn những thiếu niên lưu manh năm đó giờ đây đã trở thành những kẻ tồi tệ. Ma túy, cá độ, đua xe trái phép, cáo buộc về hiếp dâm, xe đâm chết người,... rất nhiều tội trạng được đào ra. Mà bọn chúng giờ đây chỉ có thể đứng đó chịu trận, mấy ông bố của chúng hiện tại còn đang chật vật lo thân chưa xong, khả năng cao là vào cùng con mình luôn cũng nên.
Toàn bộ phiên tòa, hắn như một người ngoài cuộc từ đầu đến cuối, quan sát tất cả. Chỉ đến khi tiếng búa gõ vang lên, Dương Hằng đứng dậy, tiến đến chỗ các bị cáo.
“Chó rách! Mày...”
Một gã nắm lấy cổ áo Dương Hằng. Gã không biết, không biết tại sao gã lại phải chịu cảnh lao lí như thế này, rõ ràng mấy tháng trước gã vẫn còn là công tử ăn chơi tiêu xài. Còn về vụ đắm tàu nào đó gã cũng như mấy tên kia đã chả nhớ nổi nữa rồi, bở vì việc xấu quá nhiều. Gã cũng không nhớ Dương Hằng là ai, gã chỉ cần một đối tượng để trút giận.
Những người công an sắp tiến lên can thiệp thì Dương Hằng đưa tay ra hiệu không sao. Cái tay nắm lấy cổ áo hắn bị một sức mạnh khủng khiếp cầm vào, không có một chút sức chống cự nào mà gỡ ra.
“Đây là vì cha mẹ tôi.”
Để lại một câu, Dương Hằng bước ra khỏi phiên tòa, bỏ ngoài tai tình hình đã trở nên huyên náo phía sau.
Hắn ra về, tự thưởng cho mình một bữa tối thịnh soạn ở một quán cơm. Ăn no nê xong, Dương Hằng trở về nhà, pha một cốc cà phê.
Hương cà phê làm cho hắn có tinh thần hơn. Hắn bày hai vật phẩm trên bàn, một quyển nhật kí, một cái chìa khóa, nhìn ngắm chúng với một ánh mắt dịu dàng.
Đồ vật là bình thường, nhưng mối liên kết mà nó chứa đựng thì không.
“Vô Hạn, tiến vào thế giới mới.”
...
Trên một con đường đất rộng rãi, một chiếc xe ngựa đang chầm chậm đi qua. Không biết rằng tại phía trước, mặt đất đang nứt ra, giống như có một thứ gì đó sắp chui lên.
Oanh!!
Vết nứt mở toang, một con quái vật to lớn màu nâu đen xuất hiện.
“Whoa!!!”
“Đó... đó là một con địa long!!!”
Hai người điều khiển xe ngựa sợ hãi hét lớn. Con địa long gầm lên, cánh tay to lớn có móng vuốt của nó vồ xuống bao trùm cả con xe ngựa.
Xoẹt!
Tưởng chừng như cả người lẫn xe đều sẽ chết bẹp dưới đòn này thì không biết từ đâu ra, một lưỡi kiếm cắt qua không khí. Máu tươi từ khớp tay của địa long văng tung tóe. Phần bị cắt hất bay lên trời, sau đó rơi ở phía sau con địa long.
Mà nhảy ra đằng sau đó, là một cậu thiếu niên trẻ tuổi, người có con ngươi màu xanh lá với mái tóc nâu nhạt.
“Quái vật nguy hiểm cấp độ 1, địa long...”
“...quả là một đối thủ xứng tầm.”
Thiếu niên vừa nói, vừa ngước lên nhìn thân hình to lớn của địa long. Dáng vẻ vẫn rất thong dong và bình tĩnh.
Con địa long nhìn chi cụt của mình, nó thét lên trong giận dữ. Nó nhào xuống tấn công thiếu niên, cánh tay còn lại đánh xuống.
“Có vẻ mày đang tức giận nhỉ?”
Oanh!
Khói bụi bay mù mịt, thiếu niên đã xuất hiện trên không phía sau con địa long. Tốc độ của con quái vật này trong mắt cậu chỉ như mấy con trâu lù đù mà thôi
“Kết thúc thôi.”
Cậu xoay vòng trên không trung những đường kiếm liên tục cắt chéo với tốc độ rất nhanh. Khi thiếu niên chạm đất, con địa long đằng sau cậu đã đứng im tại chỗ, máu từ các vết cắt liên tục phun ra. Nó lảo đảo rồi gục ngã chết. Thân thể to lớn đập xuống khiến bụi bay tứ tung.
“Tuyệt quá đi!”
“Không ngờ cậu có thể đơn độc tiêu diệt một con quái vật nguy hiểm như thế!”
Thiếu niên quay mặt lại, không còn là vẻ ngầu lòi lúc nãy mà là một vẻ mặt ngả ngớn. Vỗ ngực tự luyến.
“Tất nhiên rồi.”
“Với tôi, con đó chả là cái đinh gì. Đáng bại nó dễ như ăn bánh ấy mà!”
Khuôn mặt của hai người lái xe cứng lại, vừa rồi có phải cùng một người không đấy?
“Nhân tiện, tôi là Tatsumi. Không bao lâu nữa, cái tên này sẽ nổi tiếng khắp thủ đô!”