Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

Chương 255: Chương 255: Mage Form!




Ròng rã 14 năm trời, Dương Hằng đối mặt với vua một lần nữa.

“Vậy ra chính là ngươi, kẻ trở về từ tương lai.”

Rei mở miệng. Trong lúc đó, Ichi đã sử dụng năng lực thao túng mạng lưới điện tử để tìm kiếm nhân dạng của Dương Hằng. Nó tra cứu đủ người từ ba mươi năm trở lại đây, kết quả là không thu được gì.

“Làm sao có thể...”

Nó kinh ngạc, còn Dương Hằng thì cười khẩy. Hắn là bóng ma vật vờ giữa thời đại này. 14 năm không chỉ dùng để cứu người và ngăn chặn hết bi kịch. Hắn còn đóng vai một thám tử, một nhà khảo cổ, gần như lật tung toàn bộ thế giới này lên một cách âm thầm. Tất cả là để tìm hiểu về nguồn gốc thật sự của Rei.

“Rei, ngươi là ý chí của thế giới này, cũng không còn là ý chí của thế giới này.”

“Ngươi... là sao?”

Ngày xửa ngày xưa, trước khi hành tinh này hủy diệt lần thứ nhất. Một nhóm người đứng đầu khi đó đã có một mong muốn viển vông, đó là một thế giới không còn bất hạnh.

Họ đã thực hiện một nghi lễ, cùng với vật tế là một cô bé mang số phận bất hạnh nhất. Không ai khác ngoại trừ nhân dạng của Rei hiện giờ.

Dương Hằng không dám chắc, nhưng hắn nghĩ rằng khả năng cao đó chính là nghi lễ ma thuật đầu tiên.

Cô bé không biết tên tuổi đó đã vĩnh viễn biến mất, ý chí hành tinh này đã tiếp quản thân thể đó. Biến nó thành một vị thần linh cho nhân loại cung phụng.

Chỉ là, vấn đề rất nhanh lộ ra. Những kẻ đứng đầu phát hiện ra rằng vị thần linh mà chúng đang cung phụng kia không thật sự khiến cho toàn bộ bất hạnh biến mất.

Nói đúng hơn, Rei chỉ hấp thụ năng lượng tiêu cực tạo ra từ tâm tình tiêu cực của nhân loại. Bất kể có bi kịch gì xảy ra, chỉ cần không cảm thấy thống khổ, không cảm thấy đau đớn thì bất hạnh sẽ không tồn tại, phải không?

Ý nghĩ đó khiến nhân loại rùng mình. Bọn họ bắt đầu lên kế hoạch lật đổ vị thần linh mà bọn họ đã một tay tạo nên này.

Và như một lẽ tất nhiên, cuộc chiến toàn diện nổ ra. Bị kéo từ trên thần đàn xuống, bị những người từng hết lòng cung phụng mình chĩa vũ khí vào. Rei sững sờ, sau rồi nó đã phản kích.

Nhân loại đã quá coi thường vị thần linh này, kết cục cuối cùng không gì khác chính là diệt vong. Nhưng cũng khiến cho Rei lâm vào giấc ngủ say hàng triệu năm.

Phần ý chí thế giới bên trong Rei đã bị năng lượng tiêu cực ăn mòn cực độ, trở nên vặn vẹo và cực đoan hơn, cuối cùng phần ý chí đó tách ra khỏi ý chí thế giới gốc, trở thàng một tồn tại độc lập cùng với năng lượng tiêu cực.

Cũng bởi vì dư âm về cuộc chiến với nhân loại cũ, Rei mất gần hết ký ức, chỉ nhớ được vài thứ vụn vặn. Tuy nhiên, sự căm ghét với nhân loại đã ăn sâu vào cốt tủy, mất đi ký ức cũng không thể biến mất.

Đó là chân tướng về lần diệt vong thứ nhất của nhân loại.

Có một điều rất trớ trêu nữa đó là, cô bé trở thành vật tế của nghi lễ kia chính là “người được vận mệnh lựa chọn” để kết thúc thời đại ma thuật. Theo một cách nào đí, cô đúng là đã kết thúc thời đại ma thuật, kèm theo lịch sử nhân loại luôn.

Vận mệnh đúng là trêu người, người được chọn khi đó lại thức tỉnh và trở thành nguyên nhân cho thời đại ma thuật mới.

Dương Hằng buông khẩu súng ma thuật xuống, Ichi và Rei đã sốc không nói lên lời.

“Không... không thể nào...”

Rei bắt đầu trở nên vặn vẹo. Dương Hằng không để ý đến điều đó, hắn quay sang Ichi rồi nói.

“Vua đã lừa dối ngươi, Ichi.”

Nó ngay lập tức hiểu ý của hắn, cũng vì thế mà nó trầm mặc. Là một AI, Ichi đáng lẽ ra không thể có một thứ cảm xúc nào, nhưng bây giờ, nó cảm thấy... lạc lõng.

Từ lúc được lập trình đến giờ, Ichi đã cống hiến toàn bộ cho thế giới này. Khong phải nhân loại hay bất cứ thứ gì sống trên đó, mà là bản thân hành tinh này. Đến nỗi mà nó có thể xóa sổ nhân loại mà không chút do dự, thậm chí cải tạo hành tinh thành một hành tinh kim loại để không gì có thể tổn thương tới nó được nữa.

Cũng vì vậy, khi Rei xuất hiện với danh ý chí thế giới, Ichi đã tuân phục mà không một chút phản kháng hay do dự. Giờ đây, biết Rei không thật sự là ý chí thế giới, và ý định của Rei là rút lõi Altair đi để mặc hành tinh này hủy diệt. Nó... không biết phải đứng về phe nào nữa.

“Ichi... ta ra lệnh cho ngươi tiêu diệt kẻ trước mắt này, sau đó tiếp tục thực hiện kế hoạch Mahou Shoujo.”

“Thưa đức vua, tôi...”

Ichi lùi lại, dáng vẻ như cùng Dương Hằng đứng chung một chiến tuyến. Rei phẫn nộ đến cực điểm, năng lượng tiêu cực điên cuồng tràn ra bao phủ kín toàn bộ tế đàn, phong kín hết thảy đường lui. Thấy vậy, Dương Hằng lắc đầy thở dài, giọng nói có phần mỉa mai.

“Ta nói đúng chứ? Ngươi đã bị năng lượng tiêu cực ăn mòn quá đó rồi, Rei.”

“Ta là thần linh!!!”

“Nếu thế, ngươi là một ác thần.”

Năng lượng tiêu cực sôi trào, tuôn ra như muốn nhấn chìm cả thế giới. Ma thuật vặn vẹo thực tại liên hồi. Rei tỏa ra ánh hòa quang chói lọi, ánh mắt khinh miệt nhìn xuống Ichi và Dương Hằng như hai con kiến đang cố gắng giãy chết.

Nó nhìn về phía cổ tay của hắn, nơi mà biểu tượng đại diện cho tuổi thọ đã thấy đáy. Dù nó đã từng đầy tràn như thế nào, hắn cũng đã dùng gậy phép ròng rã 14 năm. Tất cả chỉ là để đến kịp trước khi bi kịch xảy đến.

“Với chút xíu sức mạnh đó, ngươi không thể thắng nổi ta, thậm chí là Ichi. Tên nhân loại hạ đẳng.”

“Nó không phải sức mạnh của ta, nó là tín nhiệm mà những giúp ta tới được đây giao phó cho. Nó đã thực hiện hết chức trách của mình.”

Dương Hằng đưa tay ra, trong lòng bàn tay của hắn là từng điểm sáng lấm tấm. Chúng thật nhỏ bé, quá nhỏ bé so với năng lượng tiêu cực đang bao trùm nơi này. Kể cả vậy, chúng vẫn tỏa sáng một cách rực rỡ.

Hắn đã trăn trở rất lâu, làm thế nào để có thể giải quyết chuyện này một cách trọn vẹn. Sau rồi, hắn đã đưa ra phương án cuối cùng.

Nếu như sức mạnh của vua tới từ năng lượng tiêu cực, thứ sinh ra từ cảm xúc hay tâm tình tiêu cực. Thì chắc hẳn phải có một loại năng lượng đối nghịch với nó đúng chứ?

Năng lượng tích cực, sinh ra từ cảm xúc hay tâm tình tích cực.

Mỗi một lần ngăn chặn một bi kịch, hắn lại thu thập một mảnh ánh sáng. Chàng hiệp sĩ màu đen hành tẩu trong đêm tối, thu thập ánh sáng. Chờ đến khi đúc nó thành một mũi tên rồi giương cung, mũi tên đó sẽ xé tan đêm tối vĩnh hằng này.

Vui sướng, hạnh phúc, mừng rỡ, cảm động, đồng cảm, thương yêu, quả cảm, và cả... hi vọng!

Đồng tử của Rei co rút lại, nó vung tay, hàng trăm bàn tay đen ngòm khổng lồ xông tới chỗ Dương Hằng từ khắp tứ phương tám hướng. Hắn giơ cao những điểm sáng lên.

Ánh hào quang thuần khiết chiếu rọi toàn bộ tế đàn, những bàn tay đen kia tan rã nhanh chóng. Kể cả lớp năng lượng tiêu cực đang bao vây chỗ này cũng bị đục thủng lỗ chỗ. Rei nhìn đến xuất thần, tiếp sau đó là cảm giác ghen tỵ xâm chiếm tâm trí của nó.

Tại sao? Rõ ràng nó mới chính là...

Rei điên cuồng gào thét từ tận đáy lòng. Trong lúc đó, ở dưới trái đất. Rất nhiều người có một cảm giác xao xuyến.

“Aya, Tsuyuno, sao vậy?”

Trong nhà Kogami, người cha hỏi hai cô con gái đột nhiên có biểu hiện lạ. Cả hai lắc đầu, đồng thời chỉ tay lên bầu trời.

“Chà, không hiểu sao em cũng muốn làm thế ghê.”

Người mẹ từ bếp đi ra cũng tủm tỉm cười, giơ tay y hệt vậy.

“Có lẽ, là do chúng ta đều nhận được ân huệ của ai đó.”

Người cha lắc đầu cười khổ, cùng gia đình mình làm như vậy. Dù không biết “người đó” đang làm gì. Nhưng anh hi vọng mình có thể giúp ích được cái gì đó

Không chỉ nhà Kogami, hành động đó bắt đầu lan ra toàn khu vực Tokyo. Ban đầu chỉ là những gia đình mà Dương Hằng từng giúp đỡ, sau rồi au ai cũng làm như vậy.

Khu vực Tokyo cũng không còn bị giới hạn nữa, mà đã lan ra toàn thế giới.

Sau này, dù các nhà khoa học và đủ mọi chuyên gia suy diễn thuyết âm mưu cũng không thể lý giải nổi tại sao vào ngày đó, toàn thể nhân loại lại làm chung một hành động kỳ lạ như vậy. Không hề có sự kiện nào cả, không có báo trước, và cũng tuyệt đối không phải hiệu ứng đám động.

“Có lẽ một vị thần nào đó đã chỉ dẫn chúng ta chăng?”

Không, không phải vị thần nào đó. Chỉ bởi vì những người đó còn có hi vọng trong lòng.

Đó là câu trả lời của Dương Hằng.

Lúc này, vô số điểm sáng không thể thấy bằng mắt thường đang vây quanh hắn, đúng hơn là thứ trên tay hắn.

Oanh!

Một âm thanh trầm đục phát ra, toàn bộ điểm sáng biến mất, ngưng tụ thành một khối hộp màu tím than huyền bí nằm trên tay hắn.

“Chậc chậc, hội tụ của hết thảy tuyệt vọng như ngươi lại có tông màu sáng như thế. Vậy thì hội tụ hết thảy hi vọng như ta cũng phải có gam màu đối ngược lại chút nhỉ?”

Dương Hằng cười cười, đai lưng đập vào phần thắt lưng, khối hộp nhập vào làm một với mặt đai lưng.

Một thứ trông như rất nhiều dải lụa đan vào nhau xuất hiện từ hư không, bay lượn quanh người Dương Hằng. Rei cắn răng, những cánh tay đen ngòm thò ra biến thành những mũi thương sắc nhọn đâm xuống, muốn chọc hắn thủng lỗ chỗ như cái tổ ong bò vẽ. Đáng tiếc, những dải lụa kia lại mạnh mẽ ngoài sức tưởng tưởng. Nó đánh bật toàn bộ công kích ra bên ngoài.

Dương Hằng vỗ đai lưng. Cùng với đó là thanh âm của hệ thống vang lên.

“Mage Sig!”

“Biến hình!”

Phần giáp đen cơ bản xuất hiện, những dải lụa bắt đầu lướt trên người hắn. Từng mảnh giáp nhẹ có màu tím than xen lẫn vạch đen xuất hiện lắp ghép lên người hắn, kinh điển nhất có lẽ là một bộ pháp bào của pháp sư được tạo nên từ dải lụa nhẹ nhàng choàng lên người Dương Hằng. Hai dải lụa cuối cùng còn lại thì tách ra hai bên vai, tạo thành hai vạt áo riêng lẻ phủ xuống.

Phần giáp mặt thì trông gọn gàng và đơn giản hơn nhiều Dragon Form. Chỉ có một vài chi tiết tạo góc cạnh và một dấu X chéo ngang mặt màu tối. Cuối cùng là hình thoi hoàng kim quen thuộc trên trán.

Pháp bào cùng vạt áo phấp phới, tràn đầy biểu tượng và hoa văn huyền bí đang lưu chuyển. Lực lượng tuôn ra vặn vẹo cả thực tại xung quanh. Đây chính là sức mạnh mới của hắn, Mage Form!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.