Tsukasa đã rời đi, để lại Dương Hằng với sắc mặt âm trầm. Selina lo lắng tới gần hỏi thăm.
“Sao vậy, Dương Hằng?”
“Kẻ địch lần này khó xơi hơn ta nghĩ.”
Khác với hai người bọn hắn, Tsukasa đã trực tiếp giao chiến với Nemesis. Anh ta cũng biết được rằng cô ta có tới hai năng lực, nhưng đó chỉ là thứ mà cô ta cố ý biểu hiện. Tsukasa suy đoán cô ta có thể có càng nhiều năng lực hơn.
Hai năng lực đã lộ ra là phân thành rất nhiều bản thể và sao chép lại hình dạng của đối phương. Các bản thể cỉa Nemesis đều có thể hoạt động độc lập hệt như một người bình thường, mỗi một bản thể đều nắm giữ sức mạnh không khác gì bản thể gốc.
Tất cả bọn chúng, đều có thể sử dụng năng lực sao chép lại hình dạng của người khác. Đồng nghĩa với việc bất cứ ai cũng có thể là Nemesis.
Trong trận đánh chặn đó, Tsukasa hầu như không nhận được bất cứ sự chống trả nào từ Nemesis, cô ta không muốn dây dưa với anh. Thế nên đã đánh bài chuồn. Tsukasa nhận ra lưu lại cô ta cũng vô dụng, bởi vì Nemesis sẽ lập tức tự sát như khi bị bao vây bởi Dương Hằng và Selina.
Trừ khi bắt được bản thể gốc, không thì năng lực của Nemesis cơ hồ là vô giải.
“Có thật không vậy?”
“Ừm.”
Nghe được tất cả những thông tin trên, sắc mặt của Selina cũng trở nên nghiêm trọng. Sự khó chơi của Nemesis vượt ngoài dự đoán của cô.
Minh đao dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Selina thà đối đầu với một đạo quân, cũng không muốn lúc nào cũng phải phòng kẻ đánh lén.
“Thôi, sau vụ vừa rồi thì Nemesis cũng không có dấu hiệu hoạt động gì nữa. Chúng ta ít nhất có thể yên ổn một thời gian.”
Selina gật đầu.
Cô gọi Lucy xuống, cả ba người bắt đầu bữa sáng. Chỗ thức ăn bị Tsukasa khoắm sạch đã được hắn nấu lại. Sinh hoạt với nhau ngày đầu tiên, Lucy vẫn còn có chút câu nệ. Nhưng nhờ có buổi đi chơi kia, Dương Hằng tin tưởng con bé sẽ sớm hòa nhập.
...
Một tuần trôi qua một cách bình tĩnh.
Tiệm cà phê đã hoàn tất phân đoạn tu chỉnh và đã mở cửa đón khách. Cậu thanh niên nhà báo Dante không biết từ đâu nghe tin, ngay lập tức chạy tới ủng hộ. Uống một bụng đầy cà phê rồi mới thỏa mãn đi về.
Để Lucy không ở ì ra một chỗ trong thời gian này, Dương Hằng đã thuyết phục cô bé quan sát các vị khách vào trong tiệm. Nếu muốn thì có thể thử nói chuyện với họ, tiện thể nâng cao khả năng giao tiếp của cô luôn.
Lucy ban đầu không quá nguyện ý do cô không thích người lạ. Nhưng càng quan sát, cô mới càng mở rộng tầm mắt.
Tiệm của Dương Hằng không có vẻ ngoài bắt mắt, thậm chí địa thế cũng định trước là kinh doanh sẽ đói khách, nếu không thì chủ cửa hàng đồ lưu niệm cũ ở đây cũng không phải bán tháo chỗ này đi.
Thành ra, tiệm vào được khách nào thì đó là ngẫu nhiên.
Lượng khách thì rất ít, nhưng mà mỗi người một vẻ. Thoải mái hay khốn khó, tốt hay xấu, ai cũng không giống ai.
Mặc dù đối với một đứa bé 7 tuổi, những thứ đại khái như là “trải nghiệm nhân sinh” này khá nặng nề. Chỉ là hắn buộc phải làm vậy, một ngày nào đó, hắn cùng Selina sẽ rời khỏi thế giới này.
Khi ấy, Lucy vẫn phải bước tiếp. Hắn hi vọng là trước khi rời đi, con bé có thể trở thành một người dám đối diện, hay ít nhất là có thể nhìn nhận mọi thứ một cách tương đối.
Chiều chuộng Lucy, nuôi nấng và bảo bọc cô như một bông hoa trong lồng kính không phải một điều nên làm. Sự dẫn dắt mới là điều nên làm.
Một tuần này, Dương Hằng cũng không chỉ nhàn rỗi pha cà phê, mỗi tối hắn đều ra ngoài thăm dò tình hình, đồng thời bố trí nhiều thứ. Thỉnh thoảng tiện tay đập ác nhân. Để tránh cho thảm kịch trước ở sở cảnh sát tái diễn, hắn giao tận tay tên ác nhân cho các anh hùng đến hiện trường rồi mới phủi đít quay đi.
Mà có rất nhiều lúc, hắn thấy được Dante đã hớt hải chạy đến hiện trường để đăng tin. Kể từ khi hợp tác với hắn, sự nghiệp của tay nhà báo trẻ tuổi này có thể nói là lên như diều gặp gió.
Rất nhiều bài đăng đứng đầu với lượng tương tác và ủng hộ khủng, khiến cho tiền chảy vào túi Dante ngày càng nhiều. Dương Hằng còn nhận ra cậu đã thay dụng cụ mới xin hơn. Bộ dạng cũng chỉnh chu hơn không ít.
Còn về Selina, cô lựa chọn trấn thủ ở tiệm cà phê. Đồng thời luyện tập thích nghi sức mạnh mới của mình.
Lucy đang ngồi xem ti vi, tại trong căn phòng riêng kế đó, Selina đang khống chế những tia sét màu trắng lượn quanh thân thể.
“Hô...”
Cô hít thở một hơi dài, toàn bộ sấm sét tán đi.
Đây cũng chính là nguồn sức mạnh mới được Selina bổ sung, mạch năng lượng thuộc tính lôi. Sau trận chiến kia, chém giết ba con quái nhân đặc biệt thu được 80 điểm mỗi con, cộng thêm một đống quái nhân bình thường nữa khiến cho tích lũy của cô tăng lên kha khá. Thế nên cô không ngần ngại mà mua luôn một cái mạch năng lượng nữa dùng để gia tăng thực lực.
Không phải ai cũng như Dương Hằng, không, phải nói hắn là một dị loại trong đám người lữ hành. Bởi vì hắn mua vật phẩm để tăng sức mạnh thì ít, mua đồ linh tinh thì nhiều.
Dương Hằng cũng có tiếc nuối của riêng mình. Bởi vì hệ thống tính toán thực lực, thế nên điểm tích lũy khi đánh giết một quái nhân quá nhỏ, thậm chí là không tính điểm. Hắn không “cày điểm” như Selina được.
Selina ổn định tâm thần, thân hình nhoáng một cái đã di chuyển đén một chỗ cách đó vài mét chỉ trong chớp mắt, lưu lại vài tia sét nhỏ bé trong không khí.
Mạch năng lượng thuộc tính lôi đã đền bù vào một trong những yếu hạng của cô, đó là tốc độ.
Thuộc tính kim tấn công ổn, kiên cố và chống chịu tốt, mỗi tội khiếm khuyết về tốc độ. Thuộc tính lôi không chỉ đền bù phương diện này, mà còn hỡ trợ thêm trong khoản bùng nổ sát thương và khống chế.
Selina nắm chặt tay, cảm nhận năng lượng hùng hậu lưu chuyển trong cơ thể. Lôi điện cường hóa thân thể của cô, đặc biệt là hệ thần kinh phản ứng.
Thực lực của cô đã tiến một bước dài. Nếu như lại cho cô quay trở lại đấu với bốn con quái nhân đặc biệt một lần nữa. Cô nắm chắc mình có thể tiêu diệt chúng chỉ trong một phút.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên. Selina mở màn hình, coi thấy được là một số điện thoại lạ hoắc chứ không phải của Dương Hằng.
Để tiện cho liên lạc, hắn đã mua ba cái điện thoại cho chính mình, Selina và Lucy. Cũng chỉ lưu số nội bộ của nhau.
Vậy thì cái số này từ đâu ra?
“Alo?”
Đắn đo một hồi, cô vẫn quyết định mở nghe. Bên kia vang lên một giọng nữ nghe khá quen.
“Cô Slayer, tôi có thể mời cô đến một bữa tiệc được không?”
“Golden Empress, là cô à?”
Lông mày của Selina giật giật, nghĩ đến một người kiêu kỳ như Golden Empress lại “hạ mình” mời cô thì nó cứ quái quái.
“Ừm, tôi muốn mời cô đến một bữa tiệc nhỏ. Của vài người trong ngành với nhau ấy mà. Cô dù không gia nhập liên hiệp anh hùng, nhưng mà cũng đã đóng góp công lớn. Không mời thì quá bất lịch sự rồi...”
“Thôi khỏi, cảm ơn. Với lại, đã mời tôi thì tại sao không mời thêm anh ấy?”
Selina nghi hoặc, Dương Hằng từ trước tới giờ không nhắc tới chuyện này, hiển nhiên là không biết. Trong khi cả hai người bọn cô đều đánh giết quái nhân.
Ở đầu dây bên kia, Golden Empress có giải thích là do Dương Hằng còn tiếp tục muốn giấu mặt nên họn họ không tiện mời. Còn Selina, cô đã lộ mặt một lần trên truyền hình bên cạnh Dương Hằng, đó là khi Unbreakable đến xin lỗi trước cổng bệnh viện.
Người hữu tâm đối chiếu một chút là biết, huống hồ một tổ chức khổng lồ như liên hiệp anh hùng.
“Thế á? Vậy tôi từ chối.”