“A...”
Selina tỉnh dậy, thầm nghĩ mình thật bất cẩn. Đi bộ trên tuyết cả ngày dài, lại chẳng có gì vào bụng cả nên cô cảm thấy cực kì mệt. Ngồi xuống nghỉ một chút ai ngờ ngất luôn, khả năng cao sẽ bị cảm.
Chỉ là, cô nhanh chóng nhận ra mình không còn ở mặt tuyết nữa mà đang nằm ở bên trong một ngôi nhà gỗ nhỏ. Selina cũng không ở một mình, mà là cùng một người phụ nữ mặc đồ trắng. Trang phục này có phong cách khá xưa cũ, không giống người hiện đại cho lắm.
Selina đoán rằng có lẽ là do thời đại này, thứ gọi là hệ thống Vô Hạn kia đã ném cô sang một thế giới khác, nên tất cả mọi điều khác biệt so với thế giới của cô đều có thể giải thích.
“Cô ấy chắc là đã cứu mình.”
Selina thầm nghĩ. Ngay lúc đó, người phụ nữ mở miệng.
“Cô tỉnh rồi à? Uống đỡ một chút nước đi.”
“Cảm ơn cô, chắc hẳn là cô đã cứu tôi đi. Tôi là Selina.”
“Cứ gọi tôi là Kie, không phải do tôi cứu mà là con trai của tôi. Thằng bé đã phát hiện ra cô đang vùi mặt dưới tuyết, việc đó rất nguy hiểm.”
“Thì ra là vậy, chắc tôi phải cảm ơn cả cậu bé nữa rồi. Thế cậu ta đâu?”
“Thằng bé đã đi bán than rồi. Tôi đã cố cảnh báo nó về bão tuyết, nhưng nó vẫn nhất mực không nghe.”
Hai người cùng nói chuyện. Selina khẽ thở phào nhẹ nhõm, lần này cô thật đúng là may mắn, được gia đình tốt bụng này giúp đỡ. Nhưng mà đang nói dở thì bụng của cô đột nhiên kêu lên.
Selina ái ngại, Kie đi vào trong nhà rồi lấy thức ăn ra.
“A, cái này...”
“Cô đang đói phải không, cứ ăn đi.”
Selina cảm tạ, đánh chén sạch sẽ phần ăn này. Dù đồ ăn không ngon cho lắm, nhưng khi đói thì cái gì ăn cũng ngon. Selina vuốt mép vẻ thèm thuồng, cô vẫn chưa ăn đủ. Kie muốn lấy thêm cho cô, nhưng khi Selina nhìn thấy chỗ đồ ăn dự trự đó thì cô ngăn cơn đói của mình lại, cũng ngăn Kie lại.
“Không cần đâu, tôi no rồi.”
Dù những người trong nhà này có lòng tốt, nhưng gia cảnh của họ cũng chả khá giả gì mấy. Nếu không thì đứa lớn cũng chẳng phải đi bán than giữa trời gió tuyết như thế này, cô cũng không mặt dày đến độ ăn hết cơm nhà người ta.
Một lúc sau, hai đứa bé một trai một gái đi vào trong nhà, đây chắc hẳn là hai đứa con nữa. Không chỉ có hai đứa, còn có một thiếu nữ địu đứa bé sau lưng, một đứa nhỏ hơn mang củi đến sưởi ấm.
Một nhà sáu người con. Từ nhỏ đến lớn là Rokuta, Shigeru, Hanako, Takeo, Nezuko, và người con trai cả đã mang cô về đây, Tanjirou.
Takeo có vẻ không thích người ngoài cho lắm, Nezuko rất thân thiện, còn hai đứa Shigeru và Hanako thì khá ngây thơ, rất dễ quấn người. Không mất nhiều thời gian để Selina làm thân với cả hai.
Sau một hồi chơi đùa, Selina bắt đầu kể chuyện.
Không phải câu chuyện gì quá cao siêu, chỉ là mấy câu chuyện cổ tích xưa ơi là xưa hồi còn nhỏ mà bố của cô đã kể mỗi tối trước khi ngủ. Bây giờ cô kể lại còn cảm thấy nó hơi ấu trĩ, nhưng mà đối với những đứa trẻ chỉ có thể quanh năm suốt tháng quanh quẩn ở trên đây thì nó như mở ra một thế giới mới vậy. Không chỉ có hai đứa Shigeru và Hanako, ngay cả Takeo cũng bị cuốn vào, rồi Nezuko nữa. Cả bốn người đều nghe say sưa, còn Kie ngồi ở một bên mỉm cười.
Trời bắt đầu tối, Kie lo lắng nhìn ra ngoài cửa. Đã rất muộn rồi mà Tanjirou vẫn chưa về, Nezuko chỉ có thể an ủi mẹ mình.
“Có lẽ là anh ấy đã ngủ nhờ nhà người khác đó mẹ.”
“Chỉ mong là thằng bé không sao.”
Còn Selina, cô hiện tại đang nằm im ở một chỗ, trong đầy mặc niệm hệ thống. Cô suýt nữa quên mất là mình có thứ này.
“Người lữ hành số 563, ngươi đã được Vô Hạn tuyển chọn. Dưới đây là những đặc quyền mà số 563 có thể xem xét.”
Thế giới sơ lược.
Điểm tích lũy.
Cất chứa.
Cửa hàng.
Selina lựa chọn vào mục thế giới sơ lược. Một đoạn văn chương hiện ra, nó không quá dài, nhưng mà có một số mục cần phải chú ý.
Quỷ, trong một dòng miêu tả thì Selina không biết nó tròn méo ra sao. Nhưng nghe vào thấy cực kì nguy hiểm. Bởi vì cái “huyết quỷ thuật” và khả năng hồi phục nghe chừng rất bá đạo. May mà lũ quỷ vẫn có một điểm yếu, đó là ánh sáng mặt trời.
Nhật luân kiếm, những vũ khí được rèn đúc bởi loại kim loại đặc biệt có đặc tính giống mặt trời. Thứ có thể giết chết lũ quỷ.
Sát quỷ đoàn, tổ chức tập hợp và đào tạo những kiếm sĩ diệt quỷ.
Sau đó chính là bảng giá điểm thưởng.
Quỷ thông thường: 4 điểm tích lũy.
Quỷ thông thường (Huyết quỷ thuật): 7 điểm tích lũy.
Hạ Huyền: 10 ~ 20 điểm tích lũy.
Thượng Huyền: 50 ~ 60 điểm tích lũy.
Chúa quỷ: 100 điểm tích lũy.
Xem xong tất cả, Selina cũng chưa có cảm tưởng gì nhiều. Cô hiện tại chỉ muốn yên ổn một chút đã rồi tính tiếp.
“Aaaa!!!”
Tiếng hét của Nezuko làm tất cả mọi người giật mình. Selina vội vàng chạy ra, đồng tử của cô co rút lại khi thấy Nezuko trên mình đầy máu đang lết về đây. Cô một tay đỡ lấy Nezuko, một tay ôm Rokuta đi vào trong nhà.
“Nezuko, có chuyện gì vậy?!”
Nezuko mơ hồ không mở miệng được, nhưng mà không cần cô trả lời, đáp án đã xuất hiện ngay trước cửa nhà Kamado. Một người đàn ông nhìn có vẻ trẻ tuổi, mặc một bộ tây trang nhìn khá gọn gàng. Nhưng mà đôi đồng tử của kẻ này lại đỏ rực như máu vậy. Và cái khí thế mà gã tạo ra khiến cho Selina rợn hết cả tóc gáy.
Gã này là ai, tại sao gã lại tấn công Nezuko?
Trong đầu của Selina bỗng dưng nảy ra một từ, quỷ.
Tuy rằng trong sơ lược thế giới khôbg có nói quỷ trông như thế nào, vậy nên cũng không ngoại trừ khả năng nó giống con người. Tương tự như dracula trong truyền thuyết tại thế giới của cô vậy.
Suy đoán này khiến Selina run lên. Còn Kie, bản năng của người mẹ khiến cho cô đưa các con ra phía sau để che chở. Tất cả đều bị sự rùng rợn của con quỷ trước mắt làm cho cứng người.
“Không... không...”
Selina không thể tưởng tuọnge mình vậy mà sẽ phải chết nhanh như vậy. Không chỉ có cô, mà cả gia đình lương thiện này cũng phải chết.
Cô muốn chống lại, muốn phản kháng, nhưng cô cảm giác mình quá mức nhỏ bé. Nhỏ bé giống như một con kiến hôi, tùy tiện bị sinh vật đáng sợ trước mặt nghiền nát.
Con quỷ bắt đầu động, thân hình của gã ta biến mất với một tốc độ vượt qua cả mắt thường, xông đến chỗ Kie. Trong khoảng cách đó, Selina đột nhiên cử động, đẩy Kie ra và thay đổi mục tiêu của quỷ bằng chính cô.
Selina không biết tại sao mình lại như thế này, sao cô lại có thể vượt trước chuyển động của quỷ. Cô chỉ biết rằng mình phải cứu người này, không hơn không kém.
Phanh!
Khung cảnh máu tanh khi cô bị xé xác không xuất hiện. Selina mở to mắt, bởi vì cô thấy được ở ngay phía trước mình có một bóng lưng đang dần ngưng tụ lại. Một vị kị sĩ màu trắng xuất hiện, vị kị sĩ trong giấc mơ của cô.
Kị sĩ hơi quay đầu lại, giọng nói từ đó phát ra.
“Chạy đi, và đừng quay lại.”
Không để cô kịp trả lời, vị kị sĩ chầm chậm bước ra bên ngoài. Nơi con quỷ vừa bị đẩy lùi trên nền tuyết. Một cánh tay của nó đã biến mất, máu thịt tuôn ra khiến cánh tay hồi phục lại ngay lập tức. Đứng ỷuocs khung cảnh kinh tởm đó, kị sĩ vẫn thong dong vô cùng.
Đầu của Selina đang xoay vòng không ngừng. Vô vàn câu hỏi mà cô muốn lời giải thích được tuôn ra, nhưng đã bị chính cô kiềm chế lại. Hiện tại không phải lúc.
“Kie, chúng ta phải chạy đi!”
Tiếng nói của Selina khiến cho Kie tỉnh hồn lại, cô vội vàng thúc dục hai đứa Shigeru và Hanako chạy thông qua cánh cửa sau nhà, Takeo lấy theo một cây rìu, Kie thì bế Rokuta. Selina cõng Nezuko, bắt đầu toàn viên di chuyển.
Vị kị sĩ màu trắng quay đầu nhìn Selina rời đi, mãi sau khi xác nhận cô đã đi khuất mới quay lại nhìn con quỷ.
Gã vẫn giữ tư thế đứng im tại chỗ đó, động cũng không dám động. Gã không thể tin được, mình đường đường là một chúa quỷ thế mà lại đụng phải thể loại quái vật còn kinh khủng hơn thế. Không chỉ một lần mà những hai lần!
Kẻ kì lạ trước mắt gã tuy rằng quay đầu đi, nhưng chúa quỷ cảm giác rõ ràng mình đang bị khóa chặt. Khí thế của tên này như một chiếc lồng giam khóa chặt chúa quỷ lại.
Oanh!
Vị kị sĩ đánh ra một quyền vào trong không khí. Đồng tử của chúa quỷ cô rút lại, hình dạng của gã bắt đầu biến đổi trở thành một con quái vật. Nhưng mà mọi nỗ lực của gã đều bị nghiền nát một cách vô tình bới lực lượng. Chúa quỷ vỡ vụn thành hư vô.
“Selina...”
Vị kị sĩ ngước lên trời, thân hình tan biến thành những những hạt nhỏ rực rỡ như ánh sao, biến mất khỏi thế giới này.
Khung cảnh cứ thế im lìm trôi qua, chỉ còn lại ngôi nhà với phần cửa đổ nát của gia đình Kamado. Bất chợt, có gì trong tuyết bắt đầu cử động.
Một quả tim nhảy vọt lên, máu thịt bắt đầu ngưng tụ. Sau một lúc, thân hình của chúa quỷ đã được tái tạo toàn vẹn. Nhưng mà khuôn mặt của gã ta lại tràn đầy vẻ sợ hãi. Suýt chút nữa, suýt chút nữa gã đã bị giết nếu không giấu kịp trái tim cuối cùng. Cú đấm vừa rồi đã trực tiếp hủy diệt toàn bộ thân thể của chúa quỷ, hồi phục mạnh bao nhiêu cũng không lại được.
Trời đã sắp sáng, chúa quỷ mau chóng chạy trốn. Thậm chí không dám nhìn lại căn nhà kia, sợ vị kị sĩ kia vẫn còn chưa đi xa.