*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Là cháu phải không, Ieyasu?”
Người ra đón Ieyasu và Dương Hằng là một ông lão mặc áo lông và mũ lông che lại hai bên. Ông chính là trưởng làng của ngôi làng này.
“Ông!!”
Ieyasu hét lên, chạy ra ôm chầm lấy ông. Trưởng làng cũng là người thân thiết nhất của cả ba, là người nuôi cậu, Tatsumi và Sayo lớn lên. Cũng vì thế khi biết làng gặp nạn, cả ba đã quyết tâm lên thủ đô làm giàu để cứu làng.
Chỉ là, cuộc sống quá tàn khốc với bọn họ. Nhìn thấy trưởng làng, Ieyasu thật sự muốn khóc nấc lên, muốn giãy bày những ủy khuất tích tụ. Nhưng cậu không làm như vậy, trưởng làng đã có tuổi rồi, cậu sợ nếu nghe tin Sayo đã mất, ông sẽ lâm bệnh mất.
Nên dù cho có đau đớn thế nào, Ieyasu vẫn phải mang bộ dạng vui tươi, chỉ là cánh tay ôm trưởng làng đã rất chặt.
“Cái thằng này, mới đi một chút đã nhớ nhà rồi à? Cứ thế này thì sao lăn lộn ngoài thủ đô được.”
“À ông, đây là anh Dương Hằng, người từ thủ đô.”
Ieyasu buông trưởng làng ra, giới thiệu Dương Hằng. Hắn cười thân thiện, vẫy tay chào hỏi. Trưởng làng tuy rằng già, nhưng mắt nhìn người không kém, ông nhận ra ngay hắn là người tốt, niềm nở tiếp đón.
“Ồ, là người của thủ đô cơ à. Ieyasu, cháu để khách đứng ngoài trời lạnh như thế này là không hay đâu. Vào bên trong đi.”
“Cháu xin phép.”
Lễ phép chào hỏi một câu. Cả ba người đi vào nhà của trưởng làng. Khác với những kiến trúc bằng gạch ở thành phố, nhà của ông được xây hoàn toàn từ các thân cây gỗ lớn ghép vào nhau, bên trong là lò sưởi lớn đặt ở phòng khách. Không chỉ nhà của trưởng làng, toàn bộ nhà những người dân quanh đây đều thế.
Dân làng không e sợ người lạ, còn rất hiếu khách chào hỏi, được nuôi dạy trong một môi trường như vậy bảo sao cả Ieyasu, Sayo, Tatsumi đều là những đứa trẻ khá ngoan hiền.
“Hai người cứ nói chuyện đi, cháu lên bên trên nghỉ ngơi.”
Bên trong phòng khách chỉ còn lại Dương Hằng và trưởng làng. Cả hai bắt đầu nói chuyện với nhau, nội dung chủ yếu xoay quanh ba đứa trẻ mà ông yêu quý.
“Ây da, chúng nó cũng thật may mắn khi gặp được người như cậu Dương Hằng.”
“Là cháu may mắn mới đúng, cả ba đứa đều rất giỏi. Đặc biệt là Tatsumi, cậu ta đã thoát ra khỏi cánh chim, dần tự bước trên con đường của mình rồi ạ.”
“Ha ha, là Tatsumi hả? Thằng nhóc này thật là, thực ra tôi cũng chỉ mong cả ba đứa còn khỏe mạnh là tốt rồi. Nó gắng sức quá không tốt.”
“Ban đầu tôi cũng không muốn chúng nó lên thủ đô. Già này ít học, cũng không biết nhiều lắm, nhưng thủ đô có lẽ cũng không phải chốn thiên đường, chúng nó chắc cũng ăn không ít khổ sở rồi.”
“Tôi không cần chúng kiếm được tiền về, chỉ cần cả ba trở về nhìn mặt già này là vui lắm rồi.”
Có lẽ là người già cô đơn, nên trưởng làng nói rất nhiều, Dương Hằng không cảm thấy khó chịu chút nào, từ tốn trò chuyện với ông.
Ieyasu đứng nép tại chỗ khuất nơi cầu thang đi lên tầng hai. Từng câu nói của ông khiến cho cậu nắm chặt tay, nước mắt chảy ra, nhưng không dám phát ra tiếng khóc mà chỉ có thể nghẹn nó trong cổ họng. Cậu rất muốn chạy ra xin lỗi ông, xin lỗi vì sự bất hiếu này. Xin lỗi vì Sayo đã ra đi mãi mãi, cả ba bọn họ không thể tái hợp được nữa.
Ieyasu ước rằng người mà cậu và Sayo gặp đầu tiên là Dương Hằng mà không phải gia đình biến chất kia. Nhưng đó chỉ là huyễn tưởng của chính cậu mà thôi, một huyễn tưởng sẽ không bao giờ thành sự thật.
Được một lúc sau, cuộc trò chuyện bắt đầu trở nên trầm lắng hơn. Trưởng làng như lại già đi, hỏi Dương Hằng.
“Cậu Dương Hằng, Ieyasu có điều gì giấu tôi, phải không? Tôi nuôi nó từ nhỏ mà, nó giấu khá lắm, nhưng sao qua mắt được tôi. Thứ lỗi cho tôi, nếu nó có sai điều gì thì xin cậu hãy tha lỗi cho nó, thằng bé vẫn còn trẻ.”
“Trưởng làng đừng như vậy, Ieyasu rất tốt, chỉ là có một tai nạn đã xảy đến khiến cậu ấy gặp một số vấn đề về sức khỏe nên là tôi đã cho cậu ta về quê, khi mà khỏe lại có thể trở về thủ đô tiếp tục làm việc.”
“Cậu Dương Hằng, cậu là một ông chủ lớn mà lại quý hóa như thế này. Tôi... không biết làm gì để cảm tạ đây.”
“Ha ha, ông chủ lớn gì chứ, cháu cũng chỉ xem như vừa có chỗ đứng thôi.”
Dương Hằng có thể nhận ra ông lão trước mắt khe khẽ thở ra một hơi. Không tiếp tục nói về cái này, hắn chuyển chủ đề.
“Mà lại, cái này...”
Hắn lôi ra rương tiền kia, sau đó mở ra. Mắt ông lão bị kim tiền lóe sáng làm cho chói mắt. Nhưng trong mắt ông không có sự tham lam, chỉ có vẻ hoang mang và lo lắng.
“Cậu Dương Hằng... cái này quá nhiều...”
Cả đời của ông chưa từng thấy nhiều tiền như vậy. Với số tiền này, ông có thể cứu được cả ngôi làng, nhưng trưởng làng không dám tưởng tượng.
“A! Cái này không đáng bao nhiêu đâu. Ieyasu cũng đã trình bày về hoàn cảnh nơi đây rồi. Đây cứ xem như là lương thưởng mà tiền bồi dưỡng cho Ieyasu đi. Cháu rất mong đợi cậu ấy đi làm trở lại đấy.”
Trưởng làng cười hiền từ, đã nói đến mức này thì ông sao có thể không hiểu người thanh niên này chỉ đang muốn giúp ngôi làng. Viện ra lý do như thế chỉ là để ông nhận tiền mà không có gánh nặng thôi. Trưởng làng nói mình ít học không có nghĩa ông không biết gì, không có ông chủ nào làm việc như thế cả.
Dương Hằng đã không muốn nói, ông cũng không điểm phá. Nhưng từ giờ trở đi hắn sẽ được coi như người anh hùng của làng này.
“Cậu Dương Hằng, cảm ơn.”
Ông lão định cúi xuống thì được hắn nâng dậy. Hắn trợ giúp người khác không phải để tán dương hay người khác mang ơn, hắn chỉ đơn giản là muốn thế.
Lời cảm ơn Dương Hằng đã có được từ rất nhiều người. Nghe thì có vẻ như thứ này rất rẻ tiền, nhưng với hắn, nó giá trị hơn bất cứ loại kim tiền nào. Một lời cảm tạ từ tận đáy lòng là thứ vô giá.
Dương Hằng đi ra khỏi nhà trưởng làng, ông cũng đi theo sau. Mọi người trong làng cũng chú ý đến hắn, với những người quanh năm sống tại đồi cao rét mướt như thế này, người từ thủ đô như Dương Hằng giống như một siêu sao vậy. Một đứa bé tò mò chạy ra đến gần hắn, ngước đôi mắt ngây thơ lên.
“Xin lỗi, thằng bé...”
Người phụ nữ định tiến lên kéo con mình về thì Dương Hằng lắc đầu, tỏ vẻ không sao. Hắn xoa đầu đứa bé, lấy ra một cây kẹo từ trong túi ra. Thứ này bán rất nhiều trong thủ đô, giá cả cũng rất rẻ, nhưng với một đứa trẻ thì nó giá trị lắm.
Đứa trẻ đưa hai tay nhận kẹo, cúi đầu cảm ơn rồi chạy về chỗ mẹ mình.
Dương Hằng đã rời khỏi phạm vi làng, hắn quay đầu lại phía sau. Ông trưởng làng và mấy người dân làng đang vẫy tay chào hắn, kể cả đứa trẻ cũng cầm cái kẹo vẫy vẫy. Hắn giơ tay chào lại, thân hình dần dần mờ đi bởi tuyết, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
“Trưởng làng, cậu ta là ai vậy?”
“Ân nhân của chúng ta.”
...
Lúc này đã khá muộn, Trưởng làng đi lên trên lầu, đến cạnh giường của Ieyasu. Có lẽ bởi vì hành trình dài khiến cậu quá mệt mỏi với thân thể chưa hồi phục hoàn toàn, có lẽ đây chính là nơi an toàn nhất trong tâm linh của cậu nên Ieyasu không đề phòng chút nào. Cậu ngủ rất say, không hề phát giác được trưởng làng đang ngay gần.
Ông mở bàn tay đang nắm chặt của cậu ra, thấy được cái dây buộc tóc quen thuộc mà Sayo mang khi rời làng. Ông giống như hiểu ra điều gì đó, lặng lẽ rơi nước mắt.
Trong cuộc chia ly vĩnh viễn, đau khổ nhất có lẽ chính là những người ở lại.