“Touko, vẫn chưa thể tìm thấy được cây gậy phép có khả năng trị thương.”
Trên đường trở về từ buổi biểu diễn, Kayo đột nhiên nói. Touko hơi ngạc nhiên một chút, sau đó là một tiếng thở dài.
“Tôi nghĩ rằng tìm kiếm nó không dễ vậy đâu. Cứ kiên nhẫn thôi.”
“Nhưng càng sớm thì càng tốt. Dù sao em trai cô rất đau khổ, phải không?”
“Mấy người chắc cũng điều tra tôi rồi chứ gì?”
Touko đích thật là có một người em trai. Cả hai đều là người đã sống sót sau một vụ hỏa hoạn thảm khốc, thứ đã cướp đi sinh mạng của cha mẹ Touko. Không chỉ thế, vụ hỏa hoạn còn khiến em trai cô bị bỏng toàn thân, gần như không có khả năng chữa trị.
Thằng bé muốn cô giải thoát cho nó để đỡ đi gánh nặng. Touko lại không thể, bởi vì sinh mạng của em trai cô là do cha mẹ liều mình cứu sống. Cô không thể để cha mẹ ra đi một cách vô ích được. Cô sẽ bảo vệ em trai của mình bằng mọi giá.
Còn về vụ hỏa hoạn, cảnh sát đã điều tra và phát hiện đây có thể là một hành vi cố ý, và kẻ gây ra truyện đó đến giờ vẫn bặt vô âm tín.
“Thế giới này... khiến cho tôi buồn nôn. Những người vô tội lại là nạn nhân, và những kẻ thủ ác cười nhạo họ.”
“Mà đào xới quá khứ của tôi đủ rồi đấy. Trong chúng ta vẫn còn duy nhất một người chưa hé răng lời nào.”
“Sasaki...”
Kayo nhìn về phía Sasaki, lời của Touko khiến cho cô nhận ra mình hình như chẳng biết nhiều lắm về Sasaki. Mục đích hiện giờ của cô là tìm một Mahou Shoujo không có trong cuốn sổ sát nhân, chỉ có vậy thôi.
“Đừng có tọc mạch chuyện của tôi, khi nào muốn tôi sẽ nói.”
Sasaki quay ngoắt đi.
...
“Được rồi, mấy đứa cứ về trước đi.”
Dương Hằng cúp điện thoại. Kayo vừa báo rằng cô đã thu được đầy đủ mười loại ma thuật, đã có được sức tự vệ nhất định. Đây là một điều đáng mừng.
Còn Dương Hằng, hắn vẫn đang theo dõi nhất cử nhất động của thám tử Misumi Kiichirou. Không phải hắn có ham mê gì kì lạ đâu, mà là muốn mò đến nhà của anh ta.
Thấy Kiichirou rời khỏi nhà, Dương Hằng từ trong góc khuất đi ra. Không một tiếng động đột nhập vào nhà của người thám tử.
Như một bóng ma lướt qua dãy hành lang, hắn quan sát thì thấy trong nhà không có gắn camera. Đỡ phiền phức hơn nhiều.
Phòng khách thì Dương Hằng trực tiếp lướt qua, hắn muốn tìm đến phòng làm việc để xem có đoạn băng lưu trữ nào không.
Không có phòng làm việc, chỉ có một chiếc máy tính đặt trong phòng ngủ. Hắn mở máy tính lên thì phát hiện cần phải có mật mã để có thể truy cập.
“Ây da, phiền phức thế nhỉ?”
Hắn không phải chuyên gia về công nghệ nên buộc phải bỏ đấy. Hắn tìm kiếm trong phòng ngủ một lúc nữa nhưng cũng không tìm thấy gì đáng giá.
Chuyển mục tiêu sang phòng đọc sách, Dương Hằng có một phát hiện bất ngờ.
“Cánh cửa bí mật sao? Lại còn để hở nữa, bất cẩn quá đấy thám tử.”
Một phần của giá sách có gắn trục xoay, chỉ cần xoay ngang nó là có thể mở ra một con đường. Đằng sau giá sách là một căn phòng đơn giản, cầu thang dẫn xuống dưới nơi mà có ba cánh cửa đang đóng.
Phòng tập thể hình.
Phòng âm nhạc với một chiếc piano đặt ở giữa phòng.
Và căn phòng cuối cùng.
Dương Hằng mở cửa, phòng này cực kì đơn sơ ngay trong cái nhìn đầu tiên. Chỉ có mấy dụng cụ còng tay và xích gắn trên tường như để giam giữ ai đó.
Rất nhanh, hắn nhận ra mình đã sai. Bởi vì bên cạnh còn để rất nhiều đồ. Khi nhìn thấy đống này, Dương Hằng cũng không nhịn được mà cảm thấy kinh ngạc
Có một cái bàn đặt tại đó, bên trên bàn là rất nhiều tờ giấy có ảnh giống như một bản sơ yếu lý lịch vậy. Trên tường thì treo đầy những vật dụng kì quái đủ loại. Nhưng mỗi một vật dụng đều có một biểu tượng riêng cùng với cái cặp cánh quen thuộc, đây hẳn là gậy phép.
“Tên thám tử này... kiếm đâu ra lắm gậy phép vậy?“. truyện tiên hiệp hay
Đếm sơ sơ cũng phải hai mươi đến ba mươi cái gậy phép.
Hắn dò xét những hồ sơ trên bàn, phát hiện ra tất cả đều là những cô bé tầm tuổi Kayo, toàn bộ thông tin đều được ghi chú rõ ràng. Những cô bé này chắc hẳn đều là Mahou Shoujo.
“Anh hai, anh có ở nhà không?”
Giọng nói của con gái từ bên trên vọng xuống, Dương Hằng biết nơi này không thể ở lâu nữa. Dùng điện thoại chụp lại hết những thứ này.
“Này anh hai...”
Một thiếu nữa tóc ngắn, mặc đồng phục học sinh, vác cặp sách sau lưng đi lòng vòng trong hành lang. Cuối cùng, cô dừng lại ở phòng đọc sách, thấy được cánh cửa bí mật đang bị mở ra.
Thiếu nữ khẽ nheo mắt, vẻ mặt cảnh giác đi vào lối đi bí mật. Cô quan sát xung quanh, sau đó đi xuống cầu thang hướng thẳng đến căn phòng số ba.
Không có ai cả.
“Chả lẽ là mình cảm giác sai?”
Thiếu nữ này rất nhạy bén, mỗi tội vẫn khá non nớt. Dương Hằng không đứng ở đây xa, hắn đứng ngay bên chân cầu thang. Khi mà thiếu nữ vừa bước xuống, nếu cô cẩn thận quan sát xung quang lần nữa thì hẳn là đã phát hiện rồi. Nhưng mà tư duy của người thường chỉ chú ý đến ba căn phòng mà không để ý đến điểm mù, thế nên Dương Hằng chỉ cần lặng yên rời đi là được.
Tuy rằng không tìm thấy cái gì, nhưng mà thiếu nữ vẫn gọi điện cho Kiichirou ngay sau đó.
“Alice, có chuyện gì vậy?”
“Anh hai, anh không đóng cửa bí mật đúng không?”
“Đúng rồi.”
Nghe được câu trả lời từ chính miệng Kiichirou, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng mà anh cứ về đi.”
“Được.”
Không lâu sau, Kiichirou về nhà. Alice đã đứng đợi ở trước cửa.
“Em nghĩ có ai đã đột nhập vào trong nhà.”
“Một tên trộm?”
“Không, nó... khó nói lắm. Em không thấy bằng chứng nào cả.”
“Có sự xâm nhập vào căn phòng đó chưa?”
Alice lắc đầu, Kiichirou vẫn không cảm thấy yên tâm. Quyết định tự mình bắt tay điều tra.
Anh tuy rằng là một thám tử, nhưng cũng đồng thời là thanh tra của sở cảnh sát. Cảnh sát làm được cái gì thì anh ta cũng làm được cái đó.
Trên nền nhà không hề có dấu giày, Kiichirou cũng kiểm tra phòng ngủ nhưng cũng không kiếm ra dấu vân tay nào. Anh nhìn về phía cái máy tính, kiểm tra thì phát hiện nó cũng trống không.
Hoàn toàn sạch sẽ.
Kiichirou cũng cùng Alice đi xuống tầng hầm, kiểm tra kĩ càng một lượt. Kết quả trả về là không phát hiện thấy thứ gì cả.
“Xem ra là em quá đa nghi.”
“Có thể... chờ đã.”
Trước sự ngạc nhiên của Alice, Kiichirou trở lại phòng ngủ bắt đầu truy cập máy tính. Anh sử dụng phần mềm theo dõi hoạt động thì thấy được máy tính đã được khởi động một lần vào khoảng thời gian vài phút ngay sau khi anh rời nhà, Alice lúc đó vẫn còn đi học. Đây chắc hẳn là kẻ đột nhập không thể nghi ngờ.
“Không trách em, kẻ này là dân chuyên. Nếu như không phải hắn mò vào máy tính thì đã qua mặt được rồi.”
“Anh hai, vậy thì phải làm sao bây giờ? Bí mật trong căn phòng đó...”
“Cứ chờ xem trước. Có khi mọi chuyện không nghiêm trọng như chúng ta tưởng.”
...
“Thầy ơi, thầy có tìm được thêm thông tin nào về A không?”
“Không có, nhưng thầy nghĩ thứ này cũng không kém đâu.”
Dương Hằng giơ những bức ảnh trong điện thoại ra. Cả bọn đều sũng sờ, họ chưa từng thấy nhiều gậy ma thuật như vậy. Còn về tập hồ sơ của những Mahou Shoujo, Sasaki nhận ra rằng chúng khá tương đồng với những bức ảnh trong cuốn sổ sát nhân.
“Có khả năng cuốn sổ sát nhân là do tay thám tử làm ra.”
“Tay thám tử có khi nào chính là A không? Dù sao hắn có nhiều gậy phép như thế.”
“Không, không có khả năng như thế được.”
Sasaki phủ định.
“Kayo đã nhận cuốn sổ sát nhân từ trang web ma thuật. A lại không thuộc trang web, cho nên thám tử hẳn phải là người của trang web.”