Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

Chương 126: Chương 126: Tâm tư người con gái




“Thế cậu gọi bọn tớ ra đây làm gì vậy, Mine?”

Buổi tối, Tatsumi, Lubbock và Mine đang ngồi vây quanh một đống lửa trại bàn luận một cái gì đó.

“Các cậu đồng ý với chuyện đó sao? Khi cô ta nói như vậy về Sheele, Bulat và cả Dương Hằng nữa.”

“Tớ không muốn... ai nói như vậy về ba người họ...”

“Thế thì cậu phải tức giận nhiều hơn nữa với Chelsea đi chứ. Hãy nói với cô ta rằng, cô cũng quá sơ hở đấy, rồi cười vào mặt cô ta. Và khi cô ta đang sốc, tôi sẽ tung phát cuối và tuyên bố chiến thắng!”

“Quá hoàn hảo!”

Mine nói liền một mạch với giọng nói quyết tâm, Tatsumi đờ người, cậu cảm thấy sẽ không có kết cục tốt nếu như làm thế.

“Nhìn kiểu gì đấy, cậu đang chế nhạo tớ đúng không?”

“Được rồi được rồi, vậy chúng ta sẽ dạy cho Chelsea một bài học như thế nào?”

“Cậu cứ tự thảo luận với Lubbock, tớ sẽ nghĩ riêng.”

Mine trở lại vào trong nhà, không quên dặn cả hai.

“Nhớ chưa? Chúng ta sẽ thực hiện vào tối nay. Chúng ta sẽ dạy cô ta một bài học.”

Cả hai vắt óc ra suy nghĩ có cách nào để chơi khăm được Chelsea không, cuối cùng Lubbock mắt sáng lên, nảy ra một ý tưởng.

Để rồi giờ đây, bởi vì cái kế hoạch “củ chuối” của Lubbock mà Tatsumi đang ngồi xổm sau hòn đá, gần đó chính là bể nước nóng tự nhiên mà Chelsea đang tắm.

Kế hoạch của Lubbock là, khi Chelsea đang đi tắm, sử dụng Incursio tàng hình tiếp cận lén lút, sau đó ụp chậu nước lên đầu cô.

“Sử dụng teigu... để làm mấy việc này sao?”

“Mà thôi, phải tranh thủ nhanh, tiếp tục kéo dài thì sẽ tệ lắm.”

“Nhưng mà... không được! Không được nhìn! Chỉ ụp chậu nước thôi!”

Tatsumi hít sâu một hơi, che giấu sự hiện diện của mình một cách lặng lẽ, tay bưng chậu gỗ chậm rãi tiếp cận vị trí bể tắm.

Càng tiến đến gần, bóng lưng đang dựa vào thành bể tắm càng lộ rõ, nhiệm vụ của cậu cũng sắp hoàn thành. Chỉ là... sao bóng lưng này cứ lạ lạ sao ấy?

Tatsumi có linh cảm không lành, người đang ngồi dựa ở thành bể đột ngột đứng dậy, thân hình cơ bắp gân guốc đó lại là của đàn ông, không phải Chelsea.

“Cậu ở đó? Tôi biết cậu ở đó rồi.”

Là giọng nói của Susanoo, bị lộ tẩy, Tatsumi chỉ có thể hiện nguyên hình.

“Susanoo, tại sao...”

“Cậu che giấu hiện diện khá lắm, nhưng vẫn lộ ra sơ hở. Đó là quá ỷ lại vào tàng hình của Incursio, cậu cần phải che giấu cả hơi thở của mình nữa.”

“Đừng có quên điều đó.”

Tatsumi giải trừ Incursio, có chút nặng nề gật đầu. Cậu cảm thấy mình vẫn còn quá kém. Nhưng mà trong tình huống đó, “Susanoo” lại nhếch mép cười ranh ma.

Phốc!

“Sơ hở nhé.”

Một bàn tay chặt nhẹ lên đầu Tatsumi, với cả giọng nói này... không phải của Susanoo. Trên mặt cậu hiện đầy dấu hỏi.

“Ế? Ế??”

“He he he, đùa thôi, là tôi đây.”

Chelsea giờ đang quàng khăn tắm gọn gàng mỉm cười với Tatsumi.

“Tôi muốn cho cậu một bất ngờ mà thôi.”

“Vậy ra đó là lí do chị thay đổi và chờ em... Hãy tha lỗi cho em!!”

Tatsumi lập tức quỳ gối cúi mặt xuống. Đi trêu người khác cuối cùng lại bị trêu lại, cậu quả thật đã mất hết mặt mũi rồi.

“Không cần phải thấy xấu hổ, lừa đảo là chuyên môn của tôi mà, cậu phải học thêm 10 năm nữa mới mong qua được tôi.”

“Thế nào, có tức giận không?”

“Không hề.”

“Hửm?”

“Những gì chị nói về việc tàng hình và che giấu hơi thở, nó đều đúng cả. Em sẽ... ghi nhớ nó khi thực chiến.”

Chelsea hơi bất ngờ về câu trả lời của Tatsumi, cô có thể cảm nhận được đây là một lời thật lòng. Một chút buồn lòng sáng hôm nay tan biến đi mất.

“Xem ra cậu cũng biết tiếp thu đấy.”

“Mới đây, tôi quay về sau khi hoàn thành nhiệm vụ, và toàn bộ đội của tôi đều hi sinh hết. Tôi... không muốn nó lặp lại với những người ở đây.”

“Xin lỗi vì mấy lời sáng nay, tôi không biết Dương Hằng quan trọng với cậu như vậy.”

Chelsea đã quay mặt đi nên cậu không thể nhìn thấy vẻ mặt của cô, nhưng chắc hẳn nó khác sự vui tươi thường ngày lắm. Tatsumi cười nhẹ nhàng, một chút giận dỗi buổi sáng nay của cậu cũng không cánh mà bay.

Xem cho cùng, Chelsea cũng chỉ đang lo lắng cho tính mạng của mọi người mà thôi.

“Thật là... chị quả đúng là một người tốt đấy, Chelsea.”

Da mặt Chelsea thoáng đỏ lựng lên, cô quay đi, dùng cái chậu gỗ Tatsumi đặt xuống lúc trước tạt vào mặt cậu.

“Không đâu. Vì nó giúp tinh thần của tôi tốt hơn thôi.”

“Ngoài ra, nếu còn rình tôi tắm thì lần sau tôi sẽ thiến nó đi đấy. Cậu cứ cẩn thận.”

Chelsea giơ hai ngón tay làm động tác cắt, Tatsumi rùng mình, gật đầu như gà mổ thóc rồi chạy biến đi mất.

...

Khu phố trung tâm thủ đô.

Esdeath đi dạo qua dòng người đông đúc, cô hiện tại không được tập trung cho lắm, luôn vô thức nhìn vào trong đám đông. Như là đang cố gắng tìm kiếm hình bóng nào đó.

“Đội trưởng, có chuyện gì vậy?”

Run đi đằng sau hỏi với giọng khó hiểu. Cô kéo mũ thấp xuống, cố gắng che đi biểu cảm bối rối của mình.

“Mỗi khi tới nơi đông người, ta luôn vô thức tìm kiếm Tatsumi.”

“Đội trưởng, chúng tôi đang cố gắng tìm những người giống cậu ta trong quân đội. Nếu ngài muốn, tôi sẽ thu xếp để họ gặp ngài.”

“Không cần làm vậy đâu, Run. Chỉ có một Tatsumi ta yêu mà thôi. Ta không chấp nhận một kẻ thế thân.”

“Là lỗi của tôi.”

Câu chuyện về Tatsumi xem như tạm thời kết thúc, lần này chuyển hướng về cựu nhân viên phục vụ của Night Raid, Dương Hằng.

“Run, điều tra về Dương Hằng như thế nào rồi.”

“Chúng tôi đã cho lục xoát cả phòng ở của anh ta trong hoàng và tiệm cà phê của anh ta. Không phát hiện thấy bất kì điều gì khả nghi. Vụ việc đêm đó cũng hoàn toàn bất ngờ đối với cả Dương Hằng lẫn chúng ta nên tôi đã loại trừ trường hợp bằng chứng đã bị dọn dẹp sạch sẽ từ trước.”

“Người này không thuộc bất kì một phe phái nào cả, tôi nghiêng về khả năng đây là hành động tự phát của anh ta.”

“Hành động tự phát sao?”

Esdeath cảm thấy người tên Dương Hằng có chút giống với kẻ mặc bọc giáp màu trắng đối đầu với cô trước đây. Phong cách hành động đều vô cùng độc nhất, trùng hợp hơn nữa là trước khi trang bị bọc giáp màu trắng thì tên đó cũng mặc một bộ đồ màu đen che kín thân thể, giống với miêu tả của Kurome và Wave về dáng vẻ của Dương Hằng khi đó.

Có khi nào cả hai chính là một không?

Dương Hằng, Kamen Rider Sig.

Chỉ là Dương Hằng đột nhiên biến mất trong cái vòng tròn màu tím nên manh mối cũng bị cắt mất. Jeagers cũng chỉ có thể để đấy điều tra sau. Mục tiêu tối cường của bọn họ vẫn lad triệt hạ Night Raid.

“Nói với Seryu, nhanh chóng chấn chỉnh tinh thần. Không được để sự suy sụp làm ảnh hưởng tới nhiệm vụ kế tiếp.”

“Đã rõ.”

Esdeath bước đi, Run cúi người xuống. Khuôn mặt không còn vẻ ân cần như bình thường mà là sự gian xảo như một con cáo già.

“Không tốt chút nào.”

“Một người phụ nữ tàn bạo, đồng minh thân cận của tể tướng. Mình từng nghĩ rằng ngoại trừ sức mạnh ra thì cô ta chỉ là thứ cặn bã.”

“Việc quan sát cô ta sẽ rất thú vị đây.”

“Dương Hằng, anh hẳn là chưa chết, tôi có cảm giác chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi. Khi đó, anh làm chuyện của anh, tôi làm chuyện của tôi, nước sông không phạm nước giếng.”

Trái ngược với Run, những suy nghĩ trong lòng của Esdeath hiện tại rất lạ.

“Cảm giác trong lồng ngực mình là thế nào? Mình muốn sớm gặp lại Tatsumi sao? Hay là... trận đánh cuối cùng với bọn chúng đang cận kề?”

...

“Này này!!! Tôi bị lạc, tôi bị lạc!!”

Nhìn thấy đoàn xe ngựa phía xa, Dương Hằng cảm động sắp khóc, đi bộ ba ngày trời giữa nắng, gió và cát, cuối cùng hắn cũng gặp người rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.