Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

Chương 12: Chương 12: Thần (1)




Sáng sớm tinh mơ, cũng là thời điểm tiệm cà phê của Dương Hằng đông khách nhất.

So với trong quá khứ, tiệm của hắn đã càng khang trang và khí khái hơn. Chỗ bàn ghế được mở rộng ra, lều vải cũng đã được thay thế bằng nhà ghép. Chỉ có quầy hàng là không thay đổi.

Dương Hằng không thể không cảm thán công nghệ quả thật làm thay đổi cuộc sống. Nhà ghép là loại nhà được ghép bằng những tấm cứng tổng hợp với nhau như đồ chơi xếp hình. Nhà ghép không chắc chắn như kiến trúc bê tông cốt thép, nhưng ngược lại giá thành đủ ổn để mua.

Quan trọng nhất là thứ này chắn được gió và tuyết, còn lều vải không được.

Đã là cái mùa đông thứ hai của Dương Hằng ở thế giới này. Bên ngoài gió tuyết đang rít gào, bên trong nội bộ quán cà phê lại khá ấm cúng, người dù không nhiều nhưng chỗ ngồi vẫn được ngồi đầy, cùng với tiếng trò chuyện vang khắp nơi.

Qua một năm kinh doanh, hắn cũng không chỉ kinh doanh mỗi cà phê mà còn làm thêm một số đồ uống khác nên lượng khách hàng đã được mở rộng ra. Dù quán nhỏ nhưng hiện tại đã không chỉ những người trong khu tị nạn đến mà thỉnh thoảng còn có người dân từ nội thành đến làm khách.

Lúc này, hắn đang nói chuyện với một viên cảnh sát. Nghề nghiệp cảnh sát tại thời đại này vẫn là tồn tại. Quân đội nắm quyền to nhất, nhưng chủ yếu phụ trách về mảng doom và một số việc cực kì quan trọng. Duy trì trị an thời điểm bình thường vẫn là cảnh sát.

“Chủ tiệm, cà phê của cậu không tồi đâu! Có công thức bí mật nào không đấy?”

Vừa lau cốc trong tay, vừa mỉm cười trả lời.

“Cảm ơn, nhưng không có công thức gì đâu?”

Cái này cũng làm hắn thấy khó hiểu. Một thời gian trước nhiều người khách trong quán cũng nói ra những lời tương tự. Nhưng Dương Hằng thật sự chả có công thức hay bí quyết gì, hắn chỉ cảm thấy càng quen tay mà thôi.

Viên cảnh sát đem cà phê uống ngụm lớn, nhưng rồi đột nhiên ỉu xìu xuống như đang nghĩ đến cái gì không vui.

“Anh sao vậy?”

“Cũng không có gì? Chỉ là thời gian gần đây số lượng người mất tích đột ngột gia tăng. Cảnh sát đang tích cực điều tra chuyện này. Không nghĩ tới điều tra nhân khẩu quá vất vả. Đội của tôi đã điều tra mấy thành khu rồi mà chỉ tìm được chút ít manh mối.”

Một tòa chủ thành diện tích rộng lớn đến vài trăm kilomet vuông. Nói đến thành Rorgh cũng rộng đến hơn 700 kilomet vuông, gánh chịu 30 triệu nhân khẩu. Bởi vì diện tích quá lớn nên thành Rorgh được chia ra 20 thành khu, đánh số để nhận biết.

Dương Hằng chỗ ở hiện tại là thành khu 20, gần với căn cứ quân sự nhất.

Uống xong cà phê, viên cảnh sát rời đi tiếp tục nhiệm vụ.

Hắn nhìn về phía viên cảnh sát rời đi, trong lòng âm thầm suy nghĩ.

Dân cư thành Rorgh quá đông, cộng thêm lãnh thổ quá lớn vì thế dù một ngày có mất tích hàng chục người cũng không ai quản. Bởi vì hàng chục người đem xé lẻ phân ra các thành khu cũng chỉ như muối bỏ biển, cảnh sát không quản nổi điều này. Trừ khi có một số lượng lớn người đồng thời mất tích. Hoặc là mấy tích này do hành vi bắt cóc, và đã bị người chứng kiến sau đó báo cảnh.

Dương Hàng tương đối khuynh hướng khả năng sau. Bởi vì một số lượng người cùng một lúc mất tích chưa chắc đã đến việc của cảnh sát, quân đội sẽ nhúng tay vào giải quyết.

...

Selina lau mồ hôi trên mặt, nắm giữ siêu thể chất người cải tạo hơn nữa còn là người cải tạo bên trong nổi bật, trừ khi trải ra một cuộc chiến tranh dài hơi hơi thì rất ít thứ có thể khiến cô tỏ vẻ mỏi mệt.

Vừa trải qua một buổi huấn luyện vất vả, Selina trực tiếp ngồi xuống sàn, hơi thở bắt đầu bình ổn.

“Cô Selina, chúc mừng cô đã hoàn thành 100% bài kiểm tra. Toàn bộ thành Rorgh chỉ có một mình cô hoàn thành.”

Một đám nghiên cứu viên đi ra, Selina không để ý đến những lời khen, trực tiếp vào thẳng vấn đề.

“Thế rốt cuộc là như thế nào, mất hơn sáu tháng thời gian để vượt qua “bài kiểm tra” vì cái gì?”

Là người trải nghiệm qua, Selina đương nhiên biết trong miệng bọn họ “bài kiểm tra” rốt cuộc khó khăn đến mức nào. Nên chỉ có một mình cô hoàn thành cũng không phải điều ngạc nhiên. Điều mà cô để ý nhất là tất cả những thứ này để chuẩn bị cho điều gì.

“Xin lỗi cô Selina, nhưng chỉ những người có quyền hạn cao nhất mới biết được. Chúng tôi chỉ phụ trách kiểm tra và dẫn đi thôi.”

“Thế thì dẫn đường đi.”

Đi theo những người nghiên cứu viên xuống một hành lang bằng thép xuống dưới lòng đất. Selina biết cái này, đúng hơn đây mới thật sự là khu căn cứ quân sự. Con đường này dẫn thẳng đến một trong số những khu bảo mật an toàn nhất.

Đứng trước một cánh cửa lớn bằng kim loại loáng bóng. Những nghiên cứu viên rời đi chỏ để lại mình cô. Selina lấy ra thẻ thân phận. Bắt đầu ra quét.

Cửa kim loại mở ra, sau khi cô đi vào thì lập tức đóng vào. Bên trong ngoại trừ một vài nhân viên và chỉ huy trưởng của căn cứ, còn có một người phụ nữ lớn tuổi nữa.

Selina nhận ra người này, vì thế cô mới kinh ngạc. Người phụ nữ đứng trước mặt cô lại là một trong mười người của hội đồng tối cao.

Hội đồng tối cao là những nhà lãnh đạo của nhân loại hiện tại, khởi đầu từ tàn dư của chính phủ thế giới cũ. Họ nắm giữ quyền lực tối cao trong, tiếp sau đó mới là các chỉ huy trưởng của khu căn cứ quân sự từng thành. Người cải tạo có quyền hạn ngang với chỉ huy trưởng.

Khai phá công nghệ từ nền văn minh sao Hoả, dự án chế tạo bọc giáp, dự án người cải tạo,... đều là một tay hội đồng tối cao triển khai.

“Cảm ơn đã đến, cô Selina.”

“Đây là phận sự của tôi, thưa ngài.”

Chỉ huy trưởng rất tự giác nhường ghế ra cho người phụ nữ, đồng thời đưa một cái ghế cho Selina ngồi. Cô và bà ngồi đối mặt với nhau.

“Cô Selina, trước khi bắt đầu, tôi muốn kể cho cô một câu chuyện.”

Không cần ra hiệu, chỉ huy trưởng và nhân viên trong phòng làn lượt rời đi. Trong phòng chỉ còn hai người. Selina cũng ý thức được những gì mình sắp nghe rất quan trọng nên chăm chú theo dõi.

“Phải kể về năm 2017, thời điểm con người lần đầu tiên đặt chân lên sao Hỏa.”

“Tôi là một thành viên trong số phi hành đoàn đó.”

“Đất đai tại đấy... không, phải là đống cát mới đúng, là toàn bộ những gì tồn tại. Sao Hỏa tĩnh mịch đến đáng sợ. Trong thời gian thám hiểu cùng lấy số liệu, chúng tôi đã đụng độ mọt trận bão khủng bố, may mắn tìm được một một hang động lớn để tránh bão.”

“Sau đó chúng tôi phát hiện ra hang động không đơn giản như vậy. Liền ghi nhớ địa điểm. Sau khi bão qua thì lấy thiết bị thăm dò đi sâu vào trong động.”

“Sau đó camera đã phát hiện đường đi xuống. Lối đi thật sự sâu lắm, dù là nhìn qua máy quay tôi vẫn cảm giác như đang bước xuống địa ngục.”

“Mà hóa ra đó lại là đường xuống địa ngục thật.”

Người phụ nữ nhếch lên một nụ cười trào phúng. Không đợi Selina hỏi, bà đã tiếp tục nói.

“Đi rất sâu xuống lòng đất, hình ảnh tiếp theo khiến chúng tôi sợ ngây người. Một hệ thống kiến trúc khổng lồ bên dưới lòng đất. Và rất nhiều tàn tích còn xót lại. Lúc đấy tôi có quay sang nhìn lão nhà khoa học trong đoàn, tôi cứ tưởng lão ta đã đứng tim mà chết rồi.”

“Chuyện diễn ra tiếp theo cô hẳn đã đại khái nghĩ ra rồi chứ. Nhưng đó không phải là tất cả.”

“Tại đó, ngoài nền văn minh sao Hỏa ra thì chúng tôi còn tìm thấy một chiếc phi thuyền có hình dáng kì dị. Chỉ là khi nghiên cứu thứ đó, lão khoa học gia đã sốc tới mức suýt nữa qua đời và được chúng tôi dùng máy trợ tim cứu lại.”

“Lão khoa học gia đó luôn miệng tự tâng bốc chính mình, luôn khoe khoang sự thông minh của lão đối với chúng tôi. Nhưng cả đoàn không thể không thừa nhận lão ta là một trong những bộ óc vĩ đại nhất lịch sử nhân loại từng tồn tại.”

“Đứng trước khoa học kĩ thuật của nền văn minh sao Hỏa, lão ta vẫn có thể khoa chân múa tay. Nhưng khi đứng trước phi thuyền đó, lão ấy đã kể lại cảm giác của mình lúc đó như thế nào nhỉ?”

“Chúng ta chỉ như con kiến vừa biết cách xây tổ, đứng trước những thành tựu vĩ đại nhất của nhân loại. Khoảng cách này không chỉ đơn giản như chênh lệch văn minh và chênh lệch kiến thức, nó giống như chênh lệch cả thứ nguyên.”

“Nguyên văn là như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.