Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

Chương 184: Chương 184: Thợ săn ma thuật Dương Hằng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Sự phán xét xuống toàn thể nhân loại?”

“Đúng rồi, tất cả mọi người sẽ chết. Đó là lí do tại sao...”

Nana không chịu nói hết câu mà cứ thả lửng tại đấy như đang chọc tức. Khiến cho một Shioi Rina vốn đã nóng ruột trở nên càng táo bạo hơn. Khi mà Rina sắp phát tác thì Nana mới nói tiếp.

“Ngươi cần gửi thật nhiều năng lượng cho vua để có thể thoát khỏi cơn bão.”

“Vua?”

“Chính là chủ nhân của ta. Ngươi mặt ngoài thì thân thiện và kết giao với rất nhiều Mahou Shoujo khác, nhưng trong thâm tâm thì ngươi chỉ coi chúng là những con tốt thí đúng không? Ta cần những kẻ như vậy.”

Nana lấy ra một cuốn sổ tay, bên trên bìa sổ có ghi chữ “cuốn sổ sát nhân“. Thứ này là một phiên bản khác được Misumi làm ra, nó giống hệt với cuốn sổ sát nhân mà Dương Hằng đang nắm giữ.

“Shioi Rina, hãy sử dụng thứ này và trở thành một thợ săn ma thuật.”

“Thứ trên tay ta gọi là quyển sổ sát nhân. Một danh sách thông tin của rất nhiều Mahou Shoujo khác nhau.”

Tiếp nhận cuốn sổ, Rina không chần chừ mà lập tức mở ra. Bên trong quả thật có rất nhiều ảnh, phía sau ảnh có ghi thông tin rõ ràng. Chỉ cần lần theo thông tin là có thể dễ dàng tìm tới, đối với Rina mà nói thì không khác nào mỡ dâng miệng mèo.

Tuy vậy, Rina vẫn bày ra bộ dáng nghi ngờ. Cô ta là một kẻ tinh ranh, ngay lập tức nhận ra rằng nếu như theo cái thông báo kia thì những Mahou Shoujo sẽ sống sót. Cô đã là một Mahou Shoujo, tức là cô cũng sẽ sống sót, việc gì phải đi mạo hiểm giết những Mahou Shoujo khác chứ?

“Ta biết ngươi nghĩ gì. Thật không may, số lượng người sống sót sau cơn bão bị hạn chế, ngươi hiểu mà.”

“Nhưng mà để săn giết nhiều Mahou Shoujo như thế, tuổi thọ của tôi rất nhanh sẽ chạm đáy...”

“Hỏi nhiều thật đấy, cái đó không cần ngươi phải lo, cứ để cho ta. Giờ thì ngươi làm, hay không làm.”

“Tôi đoán là chính mình không còn sự lựa chọn nào khác rồi.”

Rina cười gằn, sự phán xét xuống nhân loại quả thật quá đúng ý cô ta. Trong của mắt của Rina, thế giới này có quá nhiều những thứ rác rưởi cần phải bị rửa bỏ. Những hình ảnh về quá khứ bất hạnh càng khiến cho cô ta điên cuồng hơn, khuôn mặt nhăn nhở đến mức vặn vẹo.

“Tôi sẽ làm nó! Tôi sẽ trở thành cư dân của thế giới mới!”

“Quyết định vậy nhé. Nhưng nếu ngươi nói chuyện này ra ngoài thì tự biết hậu quả.”

“Đương nhiên rồi.”

“Còn một điều cuối cùng. Ngươi có một người đồng nghiệp nữa đấy, kẻ giữ cuốn sổ sát nhân đầu tiên.”

Rina kinh ngạc, chả lẽ cô không phải kẻ đầu tiên mà Nana chọn? Hay là Nana muốn cô phối hợp cùng với người “đồng nghiệp”đó? Bất kể là cái trước hay cái sau, Rina đều cảm thấy khó chịu. Bởi vì nó đồng nghĩa với cơ hội trở thành cư dân của thế giới mới của cô giảm đi một chút.

“Đừng có làm mặt nhăn nhó. Tên đó có thể coi là kẻ địch, hắn đã cướp đi cuốn sổ sát nhân đầu tiên, còn cuốn của ngươi có thể xem như hàng tái bản.”

“Vậy tức là tôi có thể giết hắn?”

“Ha ha, tự tin là điều tốt, nhưng tự tin thái quá lại là nhược điểm. Shioi Rina, ngươi nên cầu mong chính mình không gặp phải kẻ đó.”

Nana bắt buộc phải cảnh báo Shioi Rina vài lần. Nếu không nhỡ đâu Rina lại tìm đường chết bằng cách đi săn đuổi Dương Hằng thì thật tốn công. Nana tuyệt đối không cho phép con cờ của mình chết một cách vô ích.

...

Sau khi rời trường học, Dương Hằng ẩn nấp đến bệnh viện nơi mà đang chữa trị cho em trai của Touko và mẹ của Kayo.

Ba người Kayo, Sasaki, Touko hẳn đã hoàn toàn lẩn ra xa rồi. Hắn không biết mấy người có suy tính gì, chỉ có thể chúc phúc cho bọn họ.

Chính hắn cũng có việc phải làm.

Bắt đầu với em trai Touko, hắn đã lén chữa khỏi cho thằng bé. Dương Hằng không để nó khỏi ngay mà để tự khôi phục dần dần, nhằm tránh bị Misumi chú ý. Thằng bé có thể hồi phục bình thường sau vài tháng, những cơn đau và ngứa ngáy vì bỏng cũng đã biến mất.

Còn về mẹ của Kayo, hắn chưa khỏi hoàn toàn nhưng vẫn giữ cô ấy trong trạng thái hôn mê. Dương Hằng không muốn người phụ nữ tội nghiệp này nghe tin con mình tự tử ngay khi tỉnh dậy.

Xong việc, Dương Hăng mặc A.T.A Armor, đứng trên tầng thượng của một tòa nhà. Ngắm nhìn thành phố rực rỡ ở vẻ bề ngoài, nhưng lại đầy những số phận bất hạnh ẩn sâu bên trong.

Gậy phép đã trả lại cho ba người kia, Dương Hằng giữ lại cuốn sổ sát nhân. Thứ này chắc hẳn được đám Admin và tay thám tử tạo ra để các Mahou Shoujo tàn sát lẫn nhau, nhưng hắn sẽ dùng nó để cứu người.

Hắn nhảy xuống khỏi tòa nhà, thân ảnh biến mất vào trong màn đêm.

...

Anjou Isoko, biệt danh là A.

Chỉ có độc một cái tên nên tra xét rất khó. Vì thế, Dương Hằng khóa mục tiêu vào những ngôi trường sơ trung, chính xác hơn là những ngôi trường cấp hai từng xảy ra các vụ án nghiêm trọng.

Còn về tại sao lại là sơ trung, thì có vẻ như đám Admin hay trang web đặc biệt nhắm đến cái độ tuổi này. Không quá đơn thuần như tiểu học, cũng không nửa bước chân qua cánh cửa trưởng thành của cao trung.

Còn tìm bằng cách nào, thì vẫn là đột nhập thôi. Phòng hồ sơ và quản lý học sinh có lưu trữ khá đầy đủ thông tin học sinh.

Tuy rằng đã rút gọn phạm vi, nhưng mà nó cũng đã ngốn của Dương Hằng đến gần bốn tháng, tất nhiên hắn cũng không chỉ tìm kiếm mỗi thông tin. Cứu vớt người khác vẫn làm thuòng xuyên.

Hắn sẽ quan sát các Mahou Shoujo rồi mới tìm cách giải quyết. Tùy vào từng trường hợp, hắn sẽ lấy đi gậy phép hoặc để lại cho họ.

Ví dụ như có một nữ sinh liên tục bị cha dượng bạo hành và xâm hại trong nhiều tháng. Cô cũng đã nhận được gậy phép một thời gian nhưng chưa bao giờ sử dụng, cô không hề muốn giết hay trả thù ai cả. Cô chỉ muốn học hành thật tốt, thật cố gắng để có thể thoát khỏi con ác quỷ mang tên cha dượng kia.

Dương Hằng đã lôi tên cha dượng đó vào một hẻm tối rồi đánh cho gã một trận nhừ tử. Không nhưng thế, hắn còn khiến cho gã đó bị bao trùm bởi nỗi kinh hoàng và ám ảnh đến độ không bao giờ “cương” lên được nữa.

Sau đó, gã cha dượng kia bị ném vào tù, nơi mà gã ta sẽ ở đó đến mọt gông. Số tiền bảo hiểm bồi thường sẽ giúp cho cô bé có thể thực hiện ước mơ học tập của mình.

Cô bé đó cũng đã đưa cho hắn cây gậy phép mà mình nhận được, đứng nhìn vị kị sĩ màu đen biến mất một cách chớp nhoáng, giống như cách hắn xuất hiện rồi cứu vớt cô vậy.

Còn với những Mahou Shoujo bị bi kịch cùng đau khổ khiến cho tâm tính vặn vẹo, thì Dương Hằng không còn cách nào khác ngoài tước đoạt gậy phép. Trong tất cả các lần ra tay, hắn chưa từng biến hình. Đơn giản bởi vì những Mahou Shoujo này quá non nớt. Gậy phép mạnh, nhưng người sử dụng thì không.

Dương Hằng cũng hỏi hệ thống về điểm tích lũy, bất kể là giết hay là đoạt lấy gậy phép thì hệ thống cũng sẽ đều tính điểm cho. Nên thành quả thu được cũng là kha khá.

“Xong rồi đó, em có thể thử.”

Cô gái ngồi xe lăn sững sờ, sau đó run rẩy đứng lên. Cái cảm giác được chạm chân xuống đất, cảm nhận sức nâng từ lòng bàn chân này... đã bao lâu rồi?

Nước mắt không ức chế được mà chảy ra, cô nỗ lực đưa tay lên quệt. Nhưng mà càng lúc chảy ra càng nhiều, đến độ tay của cô đã ướt đẫm.

“Không cần phải xấu hổ.”

Hắn đưa tay lên xoa đầu cô gái. Cô òa khóc, giải phóng mọi đau đớn và uất ức tích tụ từ trước đến giờ.

“Em đã giết người! Em... em đã giết người! Em... em...”

Dương Hằng thở dài. Câu truyện của cô bé này không chỉ là một bi kịch với nạn nhân, mà cả với hung thủ.

Cô bé này có thành tích học tập rất tốt, đã học đến năm cuối sơ trung rồi. Để chúc mừng cô bé thi đậu vào trường cao trung có tiếng, gia đình ba người tổ chức một bữa ăn tại tiệm đồ ăn nhanh. Nào ngờ, một chiếc xe tải tông thẳng vào đó, nghiền nát cha mẹ của cô, còn cô thì mất đi đôi chân.

Tỉnh dậy từ sau vụ tai nạn. Phát hiện toàn bộ gia đình, tương lai và cả bản thân đã không còn. Một người như vậy thì sao trang web ma thuật có thể bỏ qua?

Một cây gậy phép dạng kìm được trao cho cô. Cô gái đã đến nhà hung thủ vào một buổi tối.

Hung thủ là một ông già 72 tuổi, án của ông là án treo. Bị dằn vặt bởi cảm giác tội lỗi tột cùng, ông đã muốn tự tử. Nhưng người vợ già của ông không thể sống thiếu ông được. Và thế là ông ta cứ tiếp tục dằn vặt bản thân giữa cảm giác tội lỗi với gia đình nạn nhận và cảm giác tội lỗi khi bỏ rơi vợ mình.

Trong đêm đó, ông đã cầu xin cô, lúc này vẫn đang ngồi xe lăn giết ông đi. Nhưng cô lại làm cho người vợ tan biến bằng cây kìm trước mắt ông, khiến cho ông phải trải qua cái cảm giác mất đi người thân của mình.

Câu truyện bi kịch kết thúc với ba người chết đi, và hai người đã chết trong tâm hồn. Ông già cuối cùng treo cổ tự vẫn, còn cô thì bị dằn vặt bởi tội lỗi.

Từ đầu đến cuối, không có khoái cảm khi trả được thù. Chỉ có thống khổ nối tiếp thống khổ mà thôi.

“Cảm ơn, Kamen Rider Sig.”

Bàn tay ấm áp kia đã rời khỏi đầu cô. Cô gái cười một cách rạng rỡ và hồn nhiên. Nhìn Dương Hằng khuất bóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.