*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đòn tấn công thuần vật lý không thể giết chết Admin, trừ khi nó đủ mạnh để ép diệt toàn bộ thứ vật chất kì lạ kia hoặc là đòn đánh ở cấp độ phân tử.
Sau khi đập vỡ đầu một bản thể mười lần, Dương Hằng đã đưa ra kết luận như vậy.
Những bản thể này còn có sức mạnh ngang nhau, năng lực ngang nhau, có tư duy riêng. Không giống bản gốc với phân thân.
Hữu hiệu nhất khi đối đầu với Admin chính là sử dụng gậy phép. Dương Hằng tuy rằng không có gậy phép, nhưng mà hắn có cách khác.
Khống chế năng lượng có thể tiêu diệt Admin.
Dương Hằng lắt léo tránh né cú trảm dọc của Admin, tay chuyển từ đấm thành chặt bổ nát đầu nó. Lần này, thay vì hồi phục như mấy lần trước, người Admin nứt ra như một cái bình gốm rồi vỡ nát.
Bang!
Không khí bị đè ép rồi nổ tung, một mảng Admin bị lau đi. Hắn giậm chân nhảy lên cao rồi phi xuống, năng lượng ngưng tụ ở phần gót chân như một cái lưỡi đao xuyên phá thân thể đám Admin.
“Rider Kich!”
Cú đá tiêu diệt một nửa số bản thể, những tên còn lại co cụm vào với nhau.
“Đó là tất cả những gì ngươi có sao?”
Dương Hằng khiêu khích Admin. Cái này không phải hắn coi thường đối thủ, mà là hắn cẩn giữ nó đối đầu liên tục với chính mình. Cái năng lực phân tách này để chạy trốn thì vẫn khá rắc rối đấy.
“Đừng có coi thường ta, con người!”
“Đau mắt.”
“Các ngươi.”
“Chả hiểu nổi.”
“Hắn ta quá mạnh.”
“Thật khó chịu.”
Mấy chục tiếng nói giống hệt nhau hỗn hợp vào, nghe đến nỗi hắn cũng thấy ù tai. Dương Hằng quyết định không đùa nữa, nhún chân chạy vọt vào đám bản thể. Hắn bắt lấy đầu của một con rồi đập mạnh xuống đất, cánh tay dùng sức bóp mặt nó chia năm xẻ bảy. Mấy chục đường kiếm chém tới từ mọi hướng nhìn có vẻ rất nguy hiểm, nhưng mà hắn lại càng gia tăng tốc độ của mình tới mức cực điểm, đỡ tất cả và phản đòn lại tất cả.
Mấy chục bản thế với đủ kiểu lỗ thủng trên người rơi rụng thành cát bụi.
Kamen Rider Sig, trị số 2.9.
Admin Site Web, trị số 3.0.
Mỗi bản thể của Admin này chỉ mạnh cỡ 2.0. Sở dĩ trị số tổng hợp vươn lên được 3.0 là bởi vì cái trò phân tách kia. Nếu đối đầu với những Mahou Shoujo, lợi thế về số lượng áp đảo là một cái gì đó rất đáng sợ. Nhưng mà với Dương Hằng, kẻ có bọc giáp bảo vệ kín kẽ không góc chết thì lại vô dụng. Kiếm của ngươi chém không thương nổi bọc giáp của ta, thân thể của ngươi đỡ không nổi đòn của ta, lấy gì mà đánh?
Admin tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng mà Dương Hằng thật sự không phải đối thủ mà nó có thể đối phó.
Ban đầu nó cũng như mọi Admin đều nghĩ rằng đây chỉ là lời lấp liếm của Nana. Cho nên dù Ichi đã ra lệnh trước là không nên đánh một đấu một, các Admin đều khinh thường trong lòng, căn bản không để ý.
Nó bắt đầu phân tách một lần nữa, chồng chéo lên nhau tạo thành một mớ hỗn độn khổng lồ, cao vổng lên như một tòa nhà ba tầng. Cả trăm giọng nói hỗn hợp vào với nhau khiến cho Dương Hằng cau mày.
“Đừng có dùng âm thanh tần số cao nữa!”
Hắn nhảy lên, dồn rất nhiều năng lượng vào phần chân. Sau đó lao xuống chéo một góc sáu mươi độ.
“Rider Kich!”
Đám hỗn độn của Admin nhào ra chỗ Dương Hằng, nhưng chưa kịp chạm tới thì đã nhao nhao sụp đổ. Vỡ vụn ngã xuống liên hồi.
Rầm!
Chân của hắn đập mạnh xuống đất khiếm cho phần đất tại đó sụp đổ, đồng thời giẫm nát bản thể cuối cùng. Ở trên không phía sau hắn, những mảnh tàn khu của các bản thể cất tiếng nói cuối cùng.
“Ichi...”
“Ichi sẽ trả thù cho ta...”
“Bọn ta sẽ săn lùng ngươi...”
“Kẻ lạ mặt...”
Chúng tan nát rồi biến mất, tạo thành rất nhiều làn khói đen bốc lê. Nhìn thấy thứ này, Dương Hằng mới chắc chắn Admin đã bị tiêu diệt.
Kì lạ là hắn vẫn chưa giải trừ bọc giáp, ngược lại ngẩng đầu lên trên cao, nhắm đến tầng thượng của một tòa nhà.
Tại đó, bốn thiếu nữ đang lén lút theo dõi, đồng thời bàn luận.
“Thật đáng sợ, có thể tiêu diệt được cả Admin...”
“Sayuki, cậu có thắng nổi người này không?”
“Phải xem kiếm của tớ có chém được qua bộ giáp kia không đã.”
“Mà người đó cũng không hề giống Mahou Shoujo tí nào. Ngược lại giống cái gì ấy nhỉ...”
“Nhân vật trong mấy bộ truyện siêu nhân.”
“Chuẩn đấy Kosame!”
“Mấy cô bé sao lại ở đây giờ này?”
Giọng nói thứ năm đột nhiên xuất hiện trên tầng thượng. Đồng tử của cả bốn co rút, cảnh giác quay người lại, tay lăm lăm vũ khí.
Khoảng cách sau lưng họ không xa, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người toàn thân đều mặc đồ đen, áo gió tối màu phấp phới trên cao. Hai chấm xanh phát sáng yếu ớt nhìn chăm chú bốn thiếu nữ.
...
Đúng 9 giờ tối, Aya và Tsuyuno tập trung trước một chung cư cao lớn. Aya thì không thấy sao, nhưng mà Tsuyuno thì cảm giác rất lạ.
“Hai cậu đến rồi! À mà cũng chẳng ngạc nhiên cho lắm.”
Nijimin bước ra từ một chiếc xe, đưa tay vẫy chào hai người. Tsuyuno nhăn mặt, tỏ vẻ hơi khó chịu.
“Này, tôi muốn hỏi. Đây là nhà của cô hả?”
“Đúng rồi, nhà của tớ ở trên tầng cao nhất á!”
“Tại sao cô lại gọi chúng tôi đến đây?”
“Thôi nào, cứ vào nhà trước đi đã.”
Tsuyuno nheo mắt, cái cảm giác kì lạ càng lúc càng lớn hơn. Nijimin thoải mái thừa nhận chính mình là một Mahou Shoujo, trong khi không xác định được lập trường của đối phương là gì.
“Cô ta còn mời chúng ta đến nhà, không tỏ ra chút cảnh giác nào.”
“Đây là một cái bẫy sao?”
Tsuyuno dần dần trở nên cảnh giác, nhìn Nijimin và Aya đang nói chuyện phía trước.
“Mình gọi cậu là Ayappi nha.”
“Sao... sao cơ!”
“Còn cậu là Tsuyuyu...”
“Thôi ngay.”
Cả ba người tiến vào một căn phòng rất rộng. Tại đó, Aya và Tsuyuno kinh ngạc khi thấy có năm người mặc dồ phục vụ đang cung kính đứng đó.
“Mừng ngài đã trở về, Nijimin.”
“Những người này là ai?”
“A, họ là fan của tớ đó. Còn gậy phép của tớ, nói là gậy phép thì đúng là hơi kì...”
Nijimin xấu hổ kéo khóa quần, vén áo lên. Để lộ ra chiếc quần lót có biểu tượng ở chính giữa và cặp cánh phụ kiện.
“Ôi trời...”
“Khi tớ mặc nó. Tớ bảo họ lau nhà họ sẽ lau nhà, bảo họ nấu ăn họ sẽ nấu ăn. Nói chung là làm y hệt những gì tớ sai bảo.”
“Một thứ vũ khí có thể biến người khác thành nô lệ ư...”
“Ôi chao, đừng nói như vậy chứ “
Tsuyuno đã hiểu cảm giác kì lạ đó từ đâu mà ra. Cả cô lẫn Aya hẳn là đã dính phải ma thuật đó vào cái câu cuối mà Nijimin nói.
“Đúng là không thể coi thường bất cứ kẻ nào...”
Cô nhìn khuôn mặt ngây thơ của Nijimin. Nhóm nhạc thần tượng Dogplay mà ngươi ta xem như là thú cưng của fan hâm mộ, không biết rằng ai mới là thú cưng đây.
Thứ năng lực có thể nô dịch tư tưởng của người khác quả thật quá nguy hiểm. Ra đó là lý do Nijimin không thèm cảnh giác, bởi vì việc đó là không cần thiết.
“Cũng may lập trường của cô ta không phải đối địch. Bằng mọi cách phải lôi kéo cô ra về phe mình, sau đó tận dụng năng lực này.”
Tsuyuno cũng dần hiểu ra tại sao Dương Hằng lại dặn cô phải tìm kiếm thêm đồng minh, không chỉ ôm đoàn sống sót trước “cơn bão”, mà còn tận lực thu nạp những Mahou Shoujo mạnh mẽ. Tăng thực lực cho phe mình, giảm bớt một địch nhân nguy hiểm trong tương lai.
...
Đã là ngày nghỉ ngơi thứ ba, Shizukime Sarina cảm thấy trên cổ đã đỡ nhiều, sáng mai hẳn là có thể xuất viện đi học trở lại.
“Sarina, mai xuất viện cũng được, nhưng nhớ là không được nghịch dại nữa đâu nhé.”
“Em biết rồi chị. Đó không phải là nghịch dại, chỉ là tai nạn thôi.”
“Với lại nhớ cảm ơn thầy giáo của em đấy.”
“Em biết rồi mà.”
Sarina cúp máy, rời khỏi nhà vệ sinh. Bây giờ đang là 11 giờ tối, có thể nói là khá muộn nên hành lang cô đi gần như không có người. Chỉ là khi Sarina trở về phòng, một thứ quái dị đáng sợ đã đứng ngay bên giường của cô.
Chính là một trong các Admin của trang web ma thuật, Nana.
“Bất hạnh... bất hạnh thay... cũng thật rắc rối...”
“Là ngươi, Shizukime Sarina. Ngươi có muốn trở thành một Mahou Shoujo không?”