Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

Chương 97: Chương 97: Truyền thừa ý chí




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hai người là Night Raid đúng không? Đưa cái này cho Tatsumi hộ tôi.”

Khi mà cả Mine lẫn Sheele còn đang ngỡ ngàng, người bí ẩn mặc đồ đen đã thả Sheele xuống, dúi vào tay cô một mảnh giấy và một vật tròn nhỏ được bọc kín lại.

“Chó chết!!!!”

Seryu gào rú trong cơn điên cuồng. Cô ta đánh đổi hai tay để nắm được thời cơ này, vậy mà thằng khỉ nào đó lại phá bĩnh ngay trong khoảnh khắc gặt hái thành quả.

“Coro!!! Xé xác!!!”

“Mày cản đường công lý! Tức mày cũng là đồng lõa! Chết đi!!!”

Con quái thú lấy lại đà, nhào lên tấn công cả ba, Sheele vội vàng giơ cao chiếc kéo, phát động kĩ năng đặc biệt.

“Extase!”

Thứ ánh sáng chói lóa đó lại lần nữa phát ra, khiến Coro đơ ra, kể cả Seryu đứng đằng xa cũng phải che mặt lại. Người áo đen kéo Mine ra khỏi cánh tay đứt khổng lồ. Nhưng khi hai người chưa kịp cảm ơn thì người đó đã đẩy Sheele lẫn Mine đi.

“Đi đi, kĩ năng này không dùng được lâu, phải không?”

“Anh sẽ cùng theo chúng tôi chứ? Nếu chúng ta chạy nhanh....”

“Không, phải có người ở lại để giữ chân. Đi đi.”

“Nếu có thì đó nên là tôi! Tôi đã bị thương quá nặng, tôi sẽ giữ chân chúng lại. Anh hãy đưa Mine chạy đi, con bé sẽ dẫn đường.”

Sheele muốn tiếp tục, nhưng cô đã lảo đảo ngã xuống nếu Mine không kịp thời ra đỡ. Ngay cả Mine cũng đã gãy tay, gần như không thể chiến đấu. Người áo đen không trả lời lại, quay lưng đi về phía trước.

“Sheele!!”

“Không, Mine, chúng ta không thể bỏ anh ta lại, anh ta chắc chắn sẽ chết!”

Sheele muốn ở lại, nhưng đã bị Mine lôi đi. Mine đang liên tục khóc, nhưng bước chân cô không dừng lại, nếu cô dừng lại, mọi cố gắng của người kia sẽ uổng phí.

“Mine! Chúng ta không phải bảo vệ người dân sao? Chúng ta không phải chiến đấu vì hòa bình sao?”

Nhưng khi cô nhìn xuống cánh tay gẫy và làn da bầm tím của Mine, tất cả lời nói đều nghẹn trong họng. Bọn họ đã thất bại, nếu như không phải người kia đẩy ra, cô đã chết. Nếu như không phải người kia ở lại đoạn hậu, cả hai khả năng đều sẽ chết ở đây.

“Chị xin lỗi... Mine... chị xin lỗi...”

“Nếu như... chị không bất cẩn...”

“Sheele...”

Đã không còn cường quang làm phiền, cả Seryu lẫn Coro đều lấy lại tầm nhìn, nhưng xuất hiện trong tầm mắt bọn chúng đã thiếu đi hai thành viên Night Raid, chỉ còn lại một người mặc áo đen.

Con quái thú dùng tốc độ khủng bố của nó nhào lên, giờ đây không còn Extase chỗng đỡ nữa, người áo đen bii cái miệng đầy răng nuốt trọn.

Sheele từ đằng xa thấy cảnh này, chỉ có thể cố gắng che miệng lại không co mình khóc thành tiếng. Mine đã nấc lên. Lần đầu tiên trong cuộc đời làm sát thủ, bọn họ nhận được sự trợ giúp, một sự trợ giúp vô danh của người bình thường. Bởi vì cả hai không thấy người đó có cái teigu nào cả.

Night Raid là sát thủ, là nỗi kinh hoàng, nhưng ngoại trừ quân cách mạng ra, ai cũng sợ hãi bọn họ. Dù cho họ chỉ giết những tên quan lại thối nát, những kẻ biến chất. Night Raid như những kẻ âm thầm chiến đấu trong chỗ tối, không vinh dự, không công nhận. Họ cũng đã quen rồi, bởi vì Night đã có nhau.

Chỉ là, ai mà không mong muốn ánh sánh chứ, dù cho nó chỉ yếu ớt như ánh nến.

Lần đầu tiên mà một người không quen biết cố để cứu bọn họ, kết quả là táng thân trong miệng quái vật.

Trời bắt đầu đổ mưa, những con mưa lất phất trút xuống khiến cho khung cảnh càng thêm phần u ám.

Tất cả những thành viên của Night Raid tập trung đằng trước Sheele và Mine. Tất cả mọi người sắc mặt đều trầm xuống, không đành lòng nhìn Tatsumi. Còn chính cậu thì đơ người ra, dáng vẻ không thể tin nổi, lắp bắp.

“Sao... sao có thể như thế như chứ!! Anh Dương Hằng chỉ là một chủ tiệm cà phê thôi!!! Làm sao mà...”

Từng câu chữ như xé rách cổ họng của cậu, như để cố gắng níu kéo tia hi vọng cuối cùng còn sót lại. Tất cả mọi người đều mặc cho mưa thấm đẫm quần áo, đứng tại đây.

“Anh ấy... đã đưa cho chị... cái này...”

Sheele đã được cấp cứu, dù vậy việc hành động vẫn rất khó khăn. Tatsumi run rẩy tiếp nhận tờ giấy và quả cầu được bọc kín. Cậu mở tờ giấy ra.

Gửi Tatsumi.

Ieyasu đã về nhà an toàn, anh cũng đã gặp ông của em để trao tặng số tiền. Làng của em không lo đói nữa đâu, không cần lo.

Anh lẫn Ieyasu cũng không kể cho ông nghe về việc cô bé Sayo đã mất. Nhưng việc này xem chừng không giấu được lâu đâu. Tuy rằng làm sát thủ bận rộn, cũng phải rút chút thời gian về thăm ông ấy, trấn an tinh thần ông. Ông ấy nói đã rất lo cho ba đứa đấy.

Chúc em có thể tiếp tục rảo bước trên con đường mình đã chọn, Tatsumi. Dù cho nó có tăm tối và máu tanh thế nào, hãy luôn là chính mình nhé.

Tờ giấy đã bị ướt đẫm, không biết là do trời mua hay là do nước mắt của Tatsumi. Cậu khụy xuống, cảm thấy như sinh khí đang bị rút hết ra, đau đớn đến tột cùng.

Trong tâm trí của cậu bắt đầu hiện ra cảnh tượng đầu tiên khi mà Dương Hằng nói cho Tatsumi là cậu bị lừa bởi Leone. Khi mà hắn đứng chắn trước cậu, giúp cậu thoát khỏi ma trảo của gia đình Aria. Khi mà hắn mời cậu vào nhà, cho cậu uống cà phê, thứ thức uống ngon lành mà một thiếu niên quê mùa chưa từng biết được. Giúp cậu giữ vững tỉnh táo khi đứng trước hắc ám tàn khốc của thủ đô, cứu người bạn thuở nhỏ của cậu. Cho cậu những lời khuyên và lời dạy mà cậu vẫn nhớ mãi.

Nếu tính toán đúng thì thời gian Dương Hằng và Tatsumi gặp mặt còn chưa tới một tuần, nhưng hắn lại có vị trí đứng rất quan trọng trong tim Tatsumi. Với Tatsumi, Dương Hằng thật sự như một người anh thân thiết.

Ngoại trừ Tatsumi, những thành viên của Night Raid đều không biết nhiều về Dương Hằng. Nhưng qua lời kể của cậu và Leone. Kể cả Lubbock hay trêu chọc cũng so sánh anh ta với mặt trời. Rực rỡ, chói sáng mà mạnh mẽ. Là một người đàn ông thực thụ.

Chính anh ta cũng là một trong những tác nhân chính khiến Tatsumi chủ động gia nhập Night Raid là đủ hiểu.

“Mine, chị Sheele.... ai... ai đã làm điều này? Trả lời em đi!!”

“Mine! Chị Sheele! Trả lời em đi!!!”

“Làm ơn!!”

Tatsumi quỳ xuống dập đầu, sự đau thương hóa thành con giận dữ cuồng nộ, dù cho mưa xối lạnh vẫn không thể ngăn cản cơ thể đang bốc cháy.

“Khoan đã Tatsumi, cậu sẽ làm gì khi biết chứ?”

“Không phải là quá hiển nhiên sao? Tôi sẽ trả thù!”

“Dừng lại đi, đó là kẻ có thể giết chết Mine lẫn Sheele đấy. Cậu làm việc cảm tính như vậy chỉ tổ tăng thêm xác chết thôi.”

Boss mặt lạnh tanh nói một câu, còn Tatsumi đã đến bờ vực sụp đổ của lý trí. Cậu không cần biết! Cậu chỉ muốn báo thù!

“Anh Dương Hằng vừa bị giết đấy! Tôi không thể ngồi đây và...”

Một cánh tay xách phần gáy của Tatsumi lên, sau đó là một cú đấm đánh cậu ngã ra xa.

“Cậu đang tự làm xấu bản thân mình đấy, Tatsumi!”

“Đừng mất kiểm soát nữa!”

Là Bulat, khi mà không nghe lọt, nắm đấm và phương tiện tốt nhất.

“Không phải chúng ta đã nói là có thể chết bất cứ lúc nào sao?”

“Cậu đã biết việc này khi gia nhập với chúng tôi!!”

“Nhưng mà anh Dương Hằng không phải chúng ta!! Nó có... đáng gì chứ...”

Tatsumi đã tỉnh lại rồi, cậu đã nhận ra chính mình còn quá yếu. Cậu không thể trả thù, không thể làm cái gì cả.

Bulat nắm chặt tay đến mức nổi lên gân xanh. Đúng vậy, nó có đáng gì chứ? Tất cả là tại cái đế quốc này, bởi vì thế mà những người như Dương Hằng phải chết một cách không đáng.

“Không! Nó đáng! Nó đáng chứ!”

Tatsumi đứng dậy, cánh tay đập mạnh lên trên ngực mình, gào thét nói.

“Có những con người với rất nhiều hoàn cảnh khác nhau, sung sướng có, đau khổ có. Họ có thể làm lơ đi, có thể giữ mình lại, nhưng lại chọn đứng lên vì người khác, vì một tia sáng nhỏ nhoi trong đêm tối.”

“Dẫn dắt tất cả đến hi vọng, dù cho hai tay nhuốm máu, dù cho có mang danh đồ tể, dù cho thiêu tẫn chính mình. Ở quê hương của anh, người ta gọi họ bằng cái Kamen Rider. Những vị kị sĩ đeo mặt nạ chiến đấu không vì tiền tài, không vì danh vọng, không vì vinh dự.”

“Đó chính là ý chí của anh đúng không? Nó đáng lắm!”

Tất cả mọi người đều đờ ra, còn Tatsumi thì đã cúi đầu xin lỗi mọi người.

“Tao biết mày chỉ đang làm nhiệm vụ của mày. Và đây là sự trừng phạt cho bọn tao.”

“Tao biết chứ... nhưng mày đã giết đi một người như vậy... và sẽ tiếp tục săn đuổi bọn tao. Cho nên, Seryu Ubiquitous, tao thề sẽ xé xác mày ra!!”

Sheele ánh mắt trống rỗng, nắm chặt cây kéo khổng lồ. Còn Mine đã nghiến chặt răng.

“Cậu Dương Hằng đó hi sinh không hề vô ích. Ý chí của cậu ta, Tatsumi, không, chúng ta sẽ tiếp nhận nó!”

“Thủ đô cuối cùng cũng đã hiểu ra. Chỉ teigu mới có thể trị được teigu!”

“Trận chiến giữa những người sử dụng teigu sẽ gia tăng trong thời gian tới!”

“Sẽ có càng nhiều cuộc tử chiến nữa, nó nguy hiểm nhưng cũng đồng nghĩa với việc chúng ta có thể thu thập càng nhiều teigu!”

“Rõ!”

...

Tatsumi ngồi trên một mỏm đá cao mọc đầy cỏ. Mỗi khi có tâm sự, cậu luôn ra đây ngồi.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, Mine đi đến bên cạnh cậu, ngồi ôm gối.

Tatsumi quay sang, thấy được long lanh bên khóe mắt của cô.

“Mine, ngồi vào đây đi.”

“Tên ngốc...”

“Chỉ lần... này thôi...”

Mine dựa vào bên vai Tatsumi. Nhẹ nhàng xoa đầu Mine. Cậu hiện tại còn yếu đuối không sai. Sức mạnh của cậu vẫn không bằng Bulat, ý chí của cậu vẫn chưa được như Dương Hằng. Nhưng mà cậu vẫn sẽ cho Mine làm chỗ dựa vào lúc này.

“Cảm ơn... tên ngốc...”

...

Bình minh đang lên, trên một ngọn đồi cao. Esdeath ngồi trên một con quái vật to lớn có cánh, ngắm nhìn toàn bộ thủ đô rộng lớn ở phía xa.

“Ta về rồi đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.