Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

Chương 211: Chương 211: Xuyên tim




“Thật ngạc nhiên, một kẻ tầm thường mà có thể mò tới tận đây.”

Dương Hằng nhíu mày, trong tay vẫn nắm chặt búp bê. Chỉ là hắn chưa kịp làm gì thì cô bé kia đã giơ tay ra, ánh hào quang dịu nhẹ biến thành tia sáng chết người. Vây giết hắn từ tứ phương tám hướng.

“Không ổn!”

Hiện tại không thể biến hình, thứ duy nhất trông cậy được chính là con búp bê trên tay. Dương Hằng cơ hồ không có cửa thắng nào.

“Vô Hạn! Vật phẩm ma thuật! Nhanh!”

Một danh sách dài đủ loại vật phẩm xuất hiện, Dương Hằng chỉ có nửa giây để xem xét. Cuối cùng, hắn vớ trúng một thứ.

Oanh!

Búp bê Quecy bị xé rách thành mảnh vụn. Mất đi lớp phòng hộ cuối cùng, ý thức của hắn cũng sắp sửa bị xóa bỏ. Chỉ là khi những tia sáng chết chóc đó “giết chết” hắn, thứ lòi ra lại không phải là hắn, mà là một con người rối không có mặt.

Người rối chết thay.

Chế tác từ ma thuật cổ đại với nguyên liệu là hạt giống giấc mơ. Rất thích hợp cho các nhà du hành giấc mơ bảo vệ tính mạng. Không thể kháng lại công kích nhân quả.

Giá bán: 220 điểm tích lũy.

Dương Hằng thành công trở về, trong lòng vẫn nghĩ mà sợ. Hắn phát này sơ suất quá, may mắn là phản ứng đủ nhanh. Tuy vậy, tinh thần lẫn ý thức vẫn nhận lấy tổn thương nghiêm trọng.

Hắn đã đoán ra phần nào, lý do tại sao đối phương kinh khủng như vậy. Trong thế giới hiện thực, đối phương chưa chắc đã mạnh như thế này. Nhưng đây là thế giới tinh thần, ánh hòa quang khổng lồ kia toàn bộ chính là dòng chảy tiêu cực hội tụ thành. Số lượng càng lớn đến mức không kể xiết. Có thể là toàn Tokyo, thậm chí là toàn thế giới.

Rất có thể, nguồn gốc của ma thuật chính là từ những dòng chảy tiêu cực này. Nhưng mà tại sao khi sử dụng ma thuật, một lượng năng lượng tiêu cực lại phản hồi đến đó?

Dương Hằng nhớ lại những gì Rina từng khai ra về lý do trở thành thợ săn ma thuâth. Càng sử dụng gậy phép nhiều, sẽ càng phản hồi nhiều năng lượng cho “vua“. Như vậy, kẻ đóng góp nhiều nhất sẽ được vua bảo vệ khỏi cơn bão, trở thành người của thế giới mới.

Nhảm nhí.

Vua chỉ lợi dụng các Mahou Shoujo sử dụng gậy phép, để có thể thu được càng nhiều dòng chảy tiêu cực. Sau đó thì coi họ như những con cờ có thể vứt bỏ.

Vậy thì thân phận của cô bé kia đã rõ, không ai khác chính là vua. Chủ nhân của đám Admin, trang web ma thuật. Và là kẻ đang thu thập năng lượng tiêu cực để trù tính cho việc gì đó rất khủng khiếp.

“Không được, phải quay trở về báo cho các cô gái biết!”

Dương Hằng khó nhọc tỉnh lại. Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt hắn là tất cả đều đang quỳ xuống, Aya thì đang bị Kaname giẫm đạp. Nijimin thì sắp sửa bị chém chết.

Tinh thần của Dương Hằng đã bị hao tổn sau trận chiến với ma thuật thao túng, càng bị tổn hại nặng nề bởi vua. Dù vậy, hắn vẫn phải nén cảm giác khó nhọc này mà xông ra môt lần nữa.

Trong nháy mắt, thân thể kéo căng tới cực hạn. Hắn bắn tới như một mũi tên ra khỏi dây cung. Một tay vươn tới đẩy Nijimin ra, Dương Hằng sau đó muốn tránh né đường kiếm. Nhưng mà thân thể bất giác trở nên trì trệ, tầm mắt bắt đầu đảo loạn. Đặc biệt là đầu đau như búa bổ.

“Chết tiệt! Ảnh hưởng... lớn hơn mình nghĩ...”

Xoẹt!

“Không!!!”

Máu của Dương Hằng vẩy lên mặt Aya. Đồng tử của cô co rút lại, sau đó là âm thanh khóc rống phát ra. Cô muốn giãy giụa, muốn thoát khỏi, nhưng cơ thể lại không thể cử động được.

“Dừng lại! Dừng lại! Anh hai! Khoing được làm hại thầy ấy!!!”

Kaname không để ý đến Aya đang gào rống. Gã chuyển từ sự ngạc nhiên sang sơ hãi, chỉ là gã cũng không phải loại người sợ hãi thì sẽ đứng hình đợi làm thịt.

Xoạc!

Gã đâm kiếm xuyên qua vị trí trái tim của Dương Hằng. Thân thể của hắn thật sự rất cứng cáp, nhưng đây là một thanh ma kiếm, thứ có thể cắt chém cả thân thể của Admin. Dù cho Kaname không kích hoạt ma thuật của nó, sự sắc bén này vẫn có thể chém được thân thể của hắn.

Kaname cũng đã phạm một sai lầm chí mạng, đó là khiến cho kiếm kẹt vào vị trí xương sườn của Dương Hằng. Gã hoảng sợ muốn rút chạy, bất chợt một bàn tay vươn tới giữ chặt vai của gã. Bởi vì sự đau đớn khi bị đâm xuyên tim, Dương Hằng đã tạm thời tỉnh táo lại.

“Tao ra lệnh cho mày dừng lại! Dừng lại! Dừng lại!”

Kaname điên cuồng hô lớn, nhưng mà vô luận hắn ra bao nhiêu mệnh lệnh cũng không có tác dụng. Dương Hằng nắm chặt nắm đấm, mạnh đến nỗi nghe thấy âm thanh răng rắc của các đốt ngón tay.

“Không... không! Tha cho tôi! Tha...”

Oanh!

Một cú đấm khiến cho toàn bộ xương sườn của Kaname vỡ vụn, phá hủy nội tạng của gã. Đáng gã bay đập mạnh vào bờ tường. Trong miệng phun ra hàng đống máu tươi, bởi vì lá phổi bị chèn ép mà không thốt lên được gì cả.

“Xin lỗi nha... Aya... thầy giết anh trai của em rồi...”

Dương Hằng cũng ngã xuống.

Ma thuật khống chế các cô gái đã được giải trừ. Aya không để ý đến gã anh trai đằng kia, cô chạy đến nâng hắn dậy, nhìn vết chém kéo dài và vết đâm thủng trên ngực, cô bé òa khóc nức nở.

“Kosame! Cứu... cứu...”

Cô vội vã nói, Kosame hấp tấp chạy tới. Bắt đầu dùng con dao rọc giấy cắt cổ tay mình rồi đổ vào miệng Dương Hằng. Gậy phép của Kosame cho phép cô dùng máu do dao cắt ra để chữa trị cho người khác.

“Không ổn rồi! Vết thương của ông chú quá sâu, máu của tớ không đủ.”

“Hãy lấy cả của tớ nữa!”

“Của tớ cũng vậy!”

Aya cũng mặc kệ Kosame có đồng ý hay không, cầm con dao rồi cắt một đường trên lòng bàn tay. Bắt đầu nhỏ máu xuống. Nijimin vừa chạy tới cũng làm tương tự.

“Là lỗi của em... là lỗi của em...”

“Chỉ vì em mà mọi người... mà thầy...”

Sự đau đớn ở lòng bàn tay sao có thể bằng được sự đau đớn và giằng xé trong tâm trí? Chỉ vì anh trai của cô mà một ngày hạnh phúc lại biến thành địa ngục.

Nijimin cũng đang hối hận tột độ, chỉ vì cô đánh mất cơ hội mà Dương Hằng mới phải đánh đổi như này để cứu cô trở về. Thứ sức mạnh mà Kaname đã lợi dụng cũng là của cô. Tất cả... là tại cô.

Vết thương trên ngực của Dương Hằng dần có dấu hiệu hồi phục, nhưng mà hắn vẫn không có thức tỉnh. Aya cùng mọi người càng hoảng loạn, các cô gái cũng không biết là so với vết thương vật lý, tinh thần của hắn còn đang chịu tổn thương nặng hơn nhiều.

Đột nhiên, một làn khói không biết từ đâu lan ra khắp căn phòng. Khi hít phải nói, ý thức của mọi người dần trôi đi.

“Đám khói này là gì?”

“Không! Chúng ta vẫn chưa chữa trị...”

“Ý thức của tôi...”

Tất cả đều ngã xuống, không có ngoại lệ. Một bóng dáng mờ ảo xuất hiện, nhìn thoáng qua đống gậy phép, sau đó tiến đến nhấc Kaname lên.

Bất chợt, bóng dáng quay đầu về phía Dương Hằng đang nằm. Trong khoảnh khắc vừa rồi, kẻ đó cảm nhận được một cái nhìn khóa chặt chính mình.

“Đừng lo, ta sẽ không động đến các cô bé.”

Kẻ bí ẩn thốt lên, cái cảm giác bị nhìn chằm chằm biến mất ngay sau đó. Kẻ bí ẩn thầm thở phào, đã sức cùng lụce kiệt đến mức độ đó mà vẫn có thể liều mạng, ý chí lực của kẻ này thật sự mạnh đến độ không giống con người.

...

“Mình... chưa chết?”

Kaname thức tỉnh, kinh ngạc khi phát hiện ra chính mình vẫn còn sống. Nhưng mà tình cảnh hiện tại thật kì lạ.

Gã đang bị trói bởi còng tay và chân bên trong một căn phòng tối. Vết thương kinh khủng Dương Hằng gây nên đã khôi phục, chỉ là cả người đang trong trạng thái lõa lồ.

“Asagiri Kaname. Cậu đã tỉnh.”

“Mày... mày là ai?”

Misumi Kiichirou đứng dậy khỏi ghế ngồi, bắt đầu tháo cà vạt và cởi áo ra.

“Tôi là người đã chữa lành cho cậu.”

“Tôi đã biết về cậu, kể từ khi cậu lộ mặt ở hiện trường vụ tai nạn.”

“Hiện trường vụ tai nạn? Mày nói cái gì thế?”

Misumi châm nến nê. Ánh nến để lộ ra thân thể trần truồng của anh cùng với hàng đống gậy phép treo trên tường.

“Những cây gậy phép... mày là cái quái gì thế?!”

Kaname hét lên, Misumi không trả lời câu hỏi của gã. Anh tiến đến phía sau gã, vừa đi vừa nói.

“Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu. Tôi đã nghĩ...”

“Cậu thật đẹp.”

Kaname dần có dự cảm không tốt, giọng nói bắt đầu trở nên hoảng hốt.

“Chờ... chờ đã, mày định làm gì?”

“Tôi không thể nhìn cậu bị tên quái vật đó giết chết được. Tôi không muốn nhìn cậu trở nên xấu xí.”

“Từ giờ cậu sẽ ở đây, Kaname. Ước mơ của tôi đã trở thành hiện thực!”

“Không... không! Chờ đã, xin đừng! Nghe tôi nói...”

Kaname hoảng loạn vô cùng, gã đã biết được tiếp theo mình sẽ phải tiếp nhận thứ gì. Lần đầu tiên, gã mong muốn được chết đi dưới nắm đấm của Dương Hằng khi đó.

Đáp lại gã, Misumi khẽ liếm môi, tay ve vãn dọc sống lưng Kaname khiến phần thân dưới của gã run lên bần bật.

“Chờ đã! Chờ đã! Chờ đã! Tôi không muốn thế này! Làm ơn!”

Tiếp sau đó, chỉ còn là tiếng la hét thảm thiết vang vọng dưới tầng hầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.