Cởi xuống áo sơ mi mặc trên người, trên lưng đã bị đánh hiện đầy vết đỏ, có
chỗ thậm chí rỉ ra tia máu.
An Nhiên nhìn thấy, nước mắt không tự chủ được liền trực tiếp chảy xuống, nhẹ
nhàng đưa tay, mới chỉ đụng phải đã nghe thấy Tô Dịch Thừa đang đưa lưng về phía
cô hút một hơi khí lạnh thật sâu.
"Rất đau có đúng hay không." An Nhiên hỏi, thanh âm thật thấp mang theo giọng
khóc nghẹn ngào, nhất định là đau, cô nhìn thấy ba Tô giơ tay rất cao sau đó cây
roi rơi xuống, mỗi một roi cũng là dùng hết sức quật xuống, một chút cũng không
có mềm lòng nương tay.
"Không đau." Tô Dịch Thừa cắn răng lắc đầu, bởi vì không muốn cô lo lắng.
"Cốc, cốc, cốc. . ." Ngoài cửa Tần Vân gõ cửa đi vào, thấy trên lưng con mình
bị thương, đau lòng cau lại mày. Nhìn An Nhiên ở một bên vẻ mặt như muốn khóc,
đột nhiên lại có chút buồn cười, cười khẽ một tiếng, đem dầu hồng hoa cầm trong
tay đưa tới cho An Nhiên, nói: "Trước kia lúc A Thừa bị cha của nó đánh như vậy
cũng là mẹ bôi rượu thuốc cho nó, hiện tại, công việc này liền giao cho
con."
An Nhiên đưa tay nhận lấy, nhìn Tần Vân chỉ nói: "Cám ơn mẹ."
Tần Vân lắc đầu, quay đầu nhìn Tô Dịch Thừa chỉ nói, "A Thừa, con cùng Lăng
Nhiễm làm sao dây dưa không rõ ràng như vậy." Bà vẫn cho là con của mình thông
minh không cần mình lo lắng, xử sự trầm ổn có chừng mực, không thể để cho cha mẹ
lo lắng nửa phần, lại không nghĩ rằng trên vấn đề Lăng Nhiễm, đã vậy còn bị
người ta bắt được nhược điểm, viết lên trên báo chí.
"Con sẽ xử lý tốt." Tô Dịch Thừa bảo đảm nói.
Tần Vân nhìn anh một cái, không có nói thêm nữa, chỉ gật đầu, xoay người ra
khỏi phòng.
An Nhiên đổ dầu hồng hoa bôi đến trên tay của mình, xoa xoa ra nhiệt độ sau
rồi đặt lên phía sau lưng Tô Dịch Thừa, dùng sức xoa bóp.
Tô Dịch Thừa chỉ cắn răng, tay đặt trên đùi nắm thật chặt.
Cũng không biết qua bao lâu, đợi phía sau tay nhỏ bé từ từ không có lực đạo,
lúc quay đầu lại, thì ra là An Nhiên không biết lúc nào đã sớm khóc đến lệ rơi
đầy mặt.
Tô Dịch Thừa có chút buồn cười lắc đầu, đưa tay ôm cô vào trong ngực, để cho
cô gối lên lồng ngực của mình, tay nhẹ nhàng vỗ về đầu của cô: "Đứa ngốc, khóc
cái gì."
An Nhiên đưa tay ôm thật chặt anh, cũng không nói chuyện, chỉ ở trong lòng
ngực của anh lắc đầu, nhưng mà nước mắt trên mặt có chút không khống chế được,
không ngừng chảy xuống. Cô là đau lòng cho anh, vô cùng đau lòng.
Ôm lấy cô, Tô Dịch Thừa nhẹ nhàng ở cô bên tai nói: "An Nhiên, chỉ cần em tin
tưởng anh, những thứ đau đớn này đối với anh mà nói cũng không có cái gì."
Nghe thấy lời này, An Nhiên vội vàng ngẩng đầu, nhìn anh nói: "Em tin, em tin
tưởng anh." Anh là chồng của cô, là người đàn ông cô yêu nhất, cô không tin anh
còn có thể tin tưởng người nào."Mặc dù chúng ta từ lúc quen biết đến lúc kết hôn
đến bây giờ cũng không tính quá lâu, nhưng mà em cảm giác được anh đối với em
thật là tốt, cảm thụ nhận được tâm ý của anh cùng thương yêu, em chưa từng có
hoài nghi tới anh, chỉ cần anh nói cho em biết, chỉ cần anh giải thích cho em,
em đều tin tưởng anh nói đều là thật."
Tô Dịch Thừa nhẹ nhàng cười, một lần nữa đưa tay đem cô kéo vào trong ngực,
chỉ nhẹ giọng ở bên tai cô nói: "Được vợ như thế, chồng còn có đòi hỏi gì."
An Nhiên chậm rãi đưa tay, ôm lại anh.
"An Nhiên, em yên tâm, chuyện này anh sẽ giải quyết tốt." Tô Dịch Thừa ở bên
tai cô bảo đảm, làm chồng, làm cha, anh đều phải vì gia đình này gánh vác hết
thảy, bảo vệ tốt người nhà của mình không bị ngoại giới quấy nhiễu.
"Em tin tưởng anh." An Nhiên trả lời, giọng nói không có nửa điểm chất
vấn.
Hai người ôm nhau một hồi lâu, thì bị động tĩnh ầm ĩ ngoài cửa truyền đến,
trách trách vù vù tựa hồ nghe được thanh âm của Tô Dịch Kiều.
An Nhiên mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài, vừa lúc đụng vào Tô Dịch Kiều cũng đang
muốn gõ cửa tiến vào, cũng may phía sau Tô Dịch Thừa nhanh mắt, trực tiếp kéo An
Nhiên qua, mới không để cho cô bị Tô Dịch Kiều va phải.
Tô Dịch Kiều nhìn Tô Dịch Thừa, trực tiếp tiến lên lại hỏi: "Anh, người ở
trong video cùng người trên hình là có chuyện gì!" Cô lúc buổi sáng nhìn tin tức
mới giật mình, vội vàng mua vé máy bay trở lại.
"Không có gì, người trong đoạn phim là người ghép." Tô Dịch Thừa chỉ thản
nhiên nói.
"Là Lăng Nhiễm làm sao, hừ, em đã sớm biết cô ta không phải là cái đèn đã cạn
dầu." Tô Dịch Kiều có chút phẫn hận nói, cô cho tới bây giờ đều không thích Lăng
Nhiễm, từ nhỏ đến lớn người đàn bà kia ở trước mặt cô cùng ở trước mặt anh cô và
mấy người Chu Hàn luôn là hai bộ mặt, con người dối trá như vậy cô đều không
chào đón, nếu như cô đoán không lầm, thì chuyện đoạn phim cùng hình kia chính là
Lăng Nhiễm cho người làm ra. Ngẩng đầu hỏi: "Anh, nếu anh cảm thấy không tiện
nói chuyện để em giúp anh nói chuyện với người đàn bà kia?"
"Không cần, chuyện này anh sẽ xử lý." Tô Dịch Thừa cự tuyệt, bữa tiệc gia
pháp này anh cũng không phải là khổ sở uổng phí, là anh để cho người khác có cơ
hội này để hãm hại anh, anh tự nhiên cũng muốn để cho người kia biết rõ ràng,
chuyện này có một, tuyệt đối không có hai, đừng tưởng rằng anh để cho cô ta có
thể lặp đi lặp lại nhiều lần mà bỏ qua cho cô ta. Ngẩng đầu nhìn thấy phía sau
Tô Dịch Kiều có một nam nhân, hơi nhíu mày, nhìn Tô Dịch Kiều hỏi: "Dịch Kiều,
vị này là?" Tô Dịch Thừa lúc này mới chú ý có một người đàn ông tóc vàng dễ nhìn
đi theo em gái mình tới, tuổi nhìn qua cũng không quá lớn, cảm giác cùng tuổi
với Tô Dịch Kiều xê xích không bao nhiêu.
Tô Dịch Kiều lúc này mới lấy lại tinh thần, thấy người đàn ông phía sau theo
kịp, thì cười nói: "Đúng rồi, vì chuyện của anh mà em quên mất không giới thiệu
với hai người." Thân mật kéo tay của người kia nói: "Em giới thiệu với hai
người, Johnson, hai vị này dễ nhìn này chính là anh trai và chị dâu của em, anh,
chị dâu, vị này là bạn trai của em, Johnson." Tô Dịch Kiều đơn giản làm giới
thiệu với mấy người, sau đó như chú chim nhỏ nép vào tựa vào người đàn ông tóc
vàng dễ nhìn tên là Johnson kia cười vẻ mặt hạnh phúc cùng ngọt ngào.
Nam nhân kia, tên là Johnson, tóc vàng đẹp trai nhìn Tô Dịch Thừa cùng An
Nhiên, nâng khuôn mặt tươi cười thật to, đi theo Dịch Kiều vô cùng thân mật nói:
"Anh trai, chị dâu." Anh chàng mang theo ngữ âm của người Mỹ nói tiếng Trung có
âm điệu hơi là lạ .
Tô Dịch Thừa cùng An Nhiên hai người lẫn nhau trao đổi ánh mắt, rồi xoay đầu
lại, cũng chỉ cười cùng người con trai tóc vàng dễ nhìn kia chào hỏi: "Anh khỏe
không?"
"Anh chính là người trong đoạn phim kia sao, buổi sáng em có thấy trên
internet, oa, vóc người của anh thật là tốt, động tác kia cũng rất mãnh liệt."
Nam nhân tóc vàng dễ nhìn kia có chút hưng phấn nhìn Tô Dịch Thừa nói.
Mấy người ở tại chỗ sắc mặt bỗng dưng ám chìm, không khí có một chút quỷ dị
đến một khó có thể hình dung ra.
"Anh, anh dạy em mấy chiêu đi, em cảm thấy được … Aaaa!" Còn chưa nói hết,
chỉ thấy nam nhân tóc vàng dễ nhìn kia hai tay ôm chân, gào khóc kêu, có chút ủy
khuất khó hiểu nhìn Tô Dịch Kiều, kháng nghị nói: "Tiểu Kiều Kiều, em làm cái gì
giẫm chân của anh."
Tô Dịch Kiều chỉ trừng mắt liếc anh ta một cái, quay đầu cười khan nhìn Tô
Dịch Thừa cùng An Nhiên, cười nói: "Hắn, hắn là người Mĩ, hai người cũng biết tư
tưởng của người Mĩ, tư tưởng của bọn họ rất mở rộng không có gò bó giống như
chúng ta, cái gì đều nói, cũng không biết kiêng kị, ha ha, chớ, chớ để ý Hmm."
Vừa nói, vừa lôi kéo Johnson một bên ý bảo anh ta đi.
Johnson này mới học tiếng Trung hơn một năm, chỉ có thể trao đổi rất đơn
giản, đối với từ ngữ hơi sâu một chút năng lực hiểu hoàn toàn bằng không, hơn
nữa nói xong lại cảm thấy kỳ dị . Coi như là có 80% trở lên đều nghe không hiểu
Tô Dịch Kiều mới vừa rốt cuộc nói những thứ gì, chỉ thấy cô không ngừng lôi kéo
mình, hoàn toàn xem không hiểu cô ám chỉ cái gì, chỉ nghi ngờ hỏi: "Tiểu Kiều
Kiều, khóe mắt của em bị làm sao vậy? Là có con ruồi bay vào sao?"
Tô Dịch Kiều thiếu chút hộc máu, nhấc chân dùng giày cao gót kia nặng nề dẫm
lên chân của anh ta, sau đó có chút tức giận xoay người đi, cũng không để ý đến
hắn.
"Oa, oa, oa…." Johnson bị giẫm chỉ biết ôm chân kêu gọi thảm thiết, vô tội
ngay cả mình rốt cuộc nói sai cái gì tại sao bị giẫm thế.
An Nhiên cùng Tô Dịch Thừa liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhăn đầu lông
mày.
Buổi tối bởi vì Tô Dịch Thừa, mà mọi người đều ở lại, trong đại viện khó khi
được náo nhiệt, Tần Vân cùng dì giúp việc ngay từ lúc Tô Dịch Thừa bị gia pháp
đánh, liền vội vàng đi chợ mua thức ăn mua đồ nấu nhiều hơn trước, chuẩn bị một
bữa ăn tối phong phú.
Tô gia là một gia đình thưởng phạt phân minh, làm sai chuyện nên chịu phạt,
nhưng mà sau khi phạt qua, lúc trước như thế nào vẫn là như thế ấy, bởi vì người
làm sai trải qua trừng phạt coi như là chịu tất cả những sai lầm của mình.
Dĩ nhiên, có trừng phạt tất có phần thưởng, làm sai muốn phạt, làm đúng sẽ
được khen thưởng.
Đối với Tô Dịch Kiều mang bạn trai trở lại, lần này Tần Vân là phi thường mãn
ý, mặc dù mới đầu đối với thân phận con rể này có chút để ý, nhưng mà bản lĩnh
tiếng Trung kém, hoàn toàn đem bà chọc cho cười ha ha không ngừng, đối với một
ít điểm không đáng chú ý liền dễ dàng bỏ qua, thậm chí còn cảm thấy anh ta nói
chuyện đặc biệt buồn cười.
Trên bàn cơm, Tần Vân không ngừng gắp thức ăn cho tiểu suất ca, sau đó cùng
anh ta có chút ông nói gà bà nói vịt, một chút câu hai người đều nghe không rõ ý
tứ gì, nhưng mà hai người lại nói được đặc biệt vui vẻ.
Ba Tô cùng ông nội Tô đối với Tô Dịch Kiều mang bạn trai tóc vàng về cũng
không có ý kiến gì, đều chỉ nói Dịch Kiều thích là tốt rồi, bởi vì sau này là
hai người bọn hắn sống với nhau, người khác thích hoặc là không thích cũng không
trọng yếu.
An Nhiên nhìn Tô Dịch Kiều cảm thấy có cái gì không đúng, cô cũng không cho
là, một thời gian ngắn trước kia cô ấu còn chạy về khóc với cô mà hiện tại có
thể nhanh chóng chuyển đổi tâm ý như vậy, sau đó trong một khoảng thời gian ngắn
lại lần nữa đem tình cảm của mình chuyển dời đến trên một người khác.
Ăn xong cơm tối xong An Nhiên cùng Tô Dịch Thừa dắt tay tản bộ quanh đại viện
n, trăng đêm tháng mười có chút lạnh lẽo, gió thổi tới có tia lạnh. An Nhiên có
chút lạnh, không nhịn được đưa tay ôm lấy tay của mình.
Tô Dịch Thừa tất nhiên là chú ý tới, trực tiếp cởi xuống áo khoác trên người
mình, phủ thêm cho cô.
An Nhiên quay đầu, chỉ là nhẹ nhàng cười với anh, cũng không có khách sáo nói
cám ơn hay là cái gì, giống như là có loại ăn ý, Tô Dịch Thừa giang hai tay, sau
đó cô trực tiếp dựa vào trong ngực của anh, giữa hai người thậm chí đều không
cần ngôn ngữ dư thừa.
"Dịch Thừa, anh nói Dịch Kiều là cố ý sao?" An Nhiên nhẹ nhàng hỏi.
Tô Dịch Thừa kéo lấy bả vai của cô, chỉ nói: "Nó cũng đã không phải là đứa bé
nữa rồi, nên nó phải chịu trách nhiệm hành vi của nó."
An Nhiên không có nói nữa, chỉ là nhàn nhạt gật đầu.