"Tại sao trộm bản thiết kế của tôi?" An Nhiên nhìn chằm chằm anh ta hỏi
như thế.
Nếu như không gặp, về chuyện này, cô cũng không muốn nhắc lại, nhưng mà hôm
nay gặp ở đây, cô lại muốn yêu cầu giải thích.
Mạc Phi nhìn cô, nhướng mày, về lời nói của cô, như là nghe không hiểu, nghi
hoặc mở miệng: "Cái gì mà trộm bản thiết kế của em? Có ý gì?"
An Nhiên nhìn anh ta cười nhạt, lắc đầu, như là có chút cảm khái, thấp giọng
khẽ than nói: "từ lúc nào anh thế mà trở nên phải chiếm dụng bản thiết kế của
người khác."
Mạc Phi xoay bả vai cô lại, nhìn chằm chằm cô: "Anh không hiểu em có ý gì,
anh trộm bản thiết kế của em lúc nào?" Muốn trộm anh ta cũng sẽ không trộm của
cô a! Có hèn hạ nữa, có không từ thủ đoạn đi nữa, cho dù hiện tại bọn họ không ở
cùng một chỗ rồi, anh ta cũng sẽ không làm chuyện hại cô!
An Nhiên nhìn anh, vẻ mặt lạnh nhạt: "nếu anh không nhớ, để tôi nhắc nhở anh,
anh mới nhớ ra, vậy thì tôi không ngại nhắc lại một chút, vừa rồi công ty các
anh trúng thầu hạng mục ‘trang viên thể thao Nhã Huy’, mà bản thiết kế hạng mục
này là từ tay anh, đúng không."
Mạc Phi nhìn cô, giống như là nghĩ tới điều gì, có chút không dám tin trừng
to mắt: "em . . . . ."
"Bản thiết kế hạng mục kia thật sự từ tay anh sao? Tất cả nội dung bên trên
thật sự đến từ linh cảm của anh?" An Nhiên nhìn anh ta chất vấn, ánh mắt bức
người.
Mạc Phi nhìn cô, vẻ mặt khiếp sợ, như là bất ngờ, rất bất ngờ, nhìn cô mãi
một lúc mới khó tin mở miệng: "em, em nói cái, cái bản thiết kế kia là của em?"
Không phải tiểu Tiệp nói là tác phẩm mới của công ty sao? Dùng tiền để mua! Sao
bây giờ lại biến thành thiết kế của An Nhiên! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy
ra!
"Bản thiết kế của anh giống bản thiết kế của tôi đến 80%, ngay cả số liệu
cũng giống như đúc, mà một tuần trước khi đấu thầu, bản vẽ của tôi bị ăn cắp,
anh nói có chuyện trùng hợp như thế sao?" An Nhiên cười nhạt hỏi anh ta.
"Nhưng mà rõ ràng tiểu Tiệp nói bản vẽ kia là ——"
An Nhiên nhìn anh ta lắc đầu, cảm thán: "Thời gian thực sự quá lợi hại, có
thể thay đổi hoàn toàn con người như vậy." Người con trai từng nắm tay cô vừa đi
quanh hồ vừa nói về ước mơ của bản thân trước kia, người cố chấp với thiết kế,
có thể vì một bản thiết kế mà sửa lên sửa xuống mười mấy lần trước kia, qua sáu
năm, đã sớm không còn nhiệt huyết với thiết kế như trước kia, thậm chí còn suy
bại đến bức chiếm dụng bản thiết kế của người khác, thời gian thật sự đáng
sợ.
Cười khổ buông cô ra, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, mong mỏi nhìn cô, hỏi:
"nếu bản thiết kế này của em, vậy em không báo cảnh sát là vì nể tình cảm trước
kia sao?" (VL: thêm một ng mơ mộng hão huyền nữa a!)
"Ha ha." An Nhiên cười lạnh, nhìn anh ta, "Chính Hoàng Đức Hưng trộm bản
thiết kế, cũng chính Hoàng Đức Hừng đưa bản thiết kế cho các người, báo cảnh
sát, tôi không có chứng cớ, ai sẽ tin tôi?" Ai sẽ tin rằng một người phụ trách
công ty lại có thể trộm bản thiết kế của công ty mình đưa cho người ngoài? Nếu
không phải xảy ra với mình, chính cô cũng khó tin.
Mạc Phi giải thích: "Anh không biết, anh không hề biết, lúc tiểu Tiệp đưa bản
vẽ cho anh chỉ nói là của một người mới trong công ty làm, vì thiếu tiền nên sẵn
lòng bán bản thiết kế này, anh hoàn toàn không ngờ rằng đó là của em!" Anh ta
thật sự là không ngờ tới, lại càng không hiểu vì sao Đồng Tiểu Tiệp phải làm như
vậy!
An Nhiên lắc đầu, "Có khác sao? Là của ai có khác sao?" Kết quả không phải
đều là anh ta trộm bản thiết kế của người khác.
Mạc Phi cứng họng, nhìn cô không nói được một câu.
An Nhiên quay đầu, không nhìn anh ta nữa, có lẽ anh ta không thay đổi, chỉ là
trước kia căn bản chưa hiểu rõ anh ta, nếu không cũng sẽ không đợi đến lúc anh
ta xoay người đi rồi mới hiểu được thì ra tiền tài và lợi ích mà anh ta muốn cô
không thể nào cho được.
Hai người cứ đứng như vậy, không ai nói gì. An Nhiên nhìn phía trước, vẻ mặt
bình tĩnh mà lạnh nhạt, còn Mạc Phi đứng bên cạnh thì im lặng u ám.
Đột nhiên, cửa nhà hàng được đẩy ra, Lâm Lệ bước ra ngoài, sắc mặt bình tĩnh,
lại có phần cứng ngắc, mà Trình Tường thì không theo ra ngoài.
Thấy cô đi ra ngoài, An Nhiên bước lên đón, nhìn cái túi xách vẫn bị cô nắm
chặt, hơi lo lắng nhìn cô, khẽ gọi: "Lâm Lệ. . . . . ."
Chỉ thản nhiên nhìn cô, giọng nói hơi căng thẳng nói: "chúng ta đi thôi."
An Nhiên không nói thêm gì, cùng Lâm Lệ rời đi.
Hai người đón một chiếc xe trên đường liền rời đi, trên xe nhiều lần tài xế
hỏi đi đâu, An Nhiên cũng không biết trả lời thế nào, Lâm Lệ thì vừa lên xe liền
quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không có ý muốn mở miệng, cuối cùng An
Nhiên không thể nói ra địa chỉ, chỉ đành phải bảo tài xế lái lòng vòng quanh khu
phố trung tâm, vì thế, tài xế xe taxi kia còn khó hiểu nhìn các cô một lúc
lâu.
An Nhiên nhìn cô ấy, muốn hỏi mãi mà không mở miệng được, hai người cứ ngồi
trong taxi đi lòng vòng quanh khu phố trung tâm gần nửa tiếng, lúc này điện
thoại của Lâm Lệ vang lên, Lâm Lệ mới lấy lại tinh thần, lấy điện thoại di động
từ trong túi ra, nhìn số hiện trên màn hình, ổn định lại tâm tình, một lúc lâu
mới nhận điện thoại.
Là mẹ Lâm gọi điện thoại tới, thấy Lâm Lệ muộn thế còn chưa về, có chút lo
lắng, nên mới gọi điện thoại, "tiểu Lệ a, con ở đâu, muộn như vậy còn chưa
về."
Lâm Lệ nhàn nhạt mở miệng, cố gắng hết sức khiến cho giọng nói của mình nghe
không có gì khác thường, cố gắng nở nụ cười, cười nhạt nói: "vừa rồi đi ăn cơm
với An Nhiên, chuẩn bị trở về ạ." Trước khi cúp điện thoại, vẫn không quên quan
tâm nói: "cha đã ngủ chưa?"
"Ừ, ngủ rồi, mẹ thấy con muộn thế này còn chưa về, nên lo lắng." Mẹ Lâm nói ở
bên kia điện thoại.
"Vâng ạ, con về ngay." Lâm Lệ nói.
Cúp điện thoại, lúc này Lâm Lệ mới quay đầu nhìn An Nhiên, cười nhạt có chút
áy náy nói: "sợ là tối nay không đi dạo được, hôm khác lại đi đi."
Bây giờ đâu còn quan tâm đi dạo hay không đi, An Nhiên nhìn cô ấy, vẫn có
chút không yên lòng, nói: "Lâm Lệ, mi không sao chớ?"
Lâm Lệ cười, trên mặt đã sớm không còn căng thẳng và nghiêm túc vừa rồi, bình
tĩnh đến không nhìn ra chút tâm tình, chỉ thản nhiên nói: "yên tâm đi, ta không
sao."
Biết cô không muốn nói, An Nhiên cũng không hỏi nữa, chỉ gật đầu, "trước hết
bảo tài xế đưa mi về đã, tránh để mẹ Lâm lo lắng."
Lâm Lệ suy nghĩ một chút, gật đầu, báo địa chỉ cho tài xế.
Xe đến dưới tầng khu nhà, khi Lâm Lệ mở cửa xuống xe, cuối cùng An Nhiên vẫn
có chút không yên lòng, kéo tay cô, nghiêm túc nói: "có vấn đề gì thì đừng giữ
trong lòng, khó chịu thì gọi điện cho ta."
Lâm Lệ cười cười an ủi cô: "ta không sao rồi, nhưng là mi, về một mình không
sao chứ?"
An Nhiên biết cô ấy cậy mạnh, nhưng cũng không làm thế nào được, cuối cùng
chỉ đành gật đầu.
Lâm Lệ như là cũng không yên tâm, năm lần bảy lượt căn dặn tài xế phải đưa cô
về đến nhà, ngoài ra còn đặc biệt nhấn mạnh lái xe rằng người ngồi trên xe anh
ta là phụ nữ có thai, không nên đi nhanh, đi ổn định là quan trọng nhất.
Đến khi rời khỏi khu nhà, người tài xế nhìn An Nhiên qua kính chiếu hậu, cười
nói: "bạn cô rất quan tâm cô." Vậy mà dặn đi dặn lại anh ta không dưới năm lần,
như là rất sợ anh ta lái xe làm nguy hiểm đến tính mạng cô vậy.
An Nhiên gật đầu, kiên định nói, "ừ, cô ấy là bạn tốt nhất của tôi."
Đến tầng dưới khu nhà của cô và Tô Dịch Thừa, An Nhiên thanh toán tiền xe
xong cũng không lên tầng ngay, mà đứng ở đại sảnh dưới tầng, cầm điện thoại gọi
cho người nào đó trên tầng, người trên tầng dường như đang canh điện thoại, điện
thoại vừa kết nối ring một tiếng, lập tức được nhận, bên tai truyền đến giọng
nói ôn nhuận dễ nghe: "ở đâu, bây giờ anh đến đón em?"
An Nhiên cười khẽ, cố ý nói: "rất xa, không thì em tự về."
Hầu như là không hề nghĩ ngợi, Tô Dịch Thừa ở bên kia điện thoại khăng khăng
nói: "anh đi đón em, nói cho anh biết địa chỉ." Giọng nói mạnh mẽ ẩn chứa thái
độ không cho người ta khước từ.
An Nhiên cười, trong lòng ngọt ngọt ấm ấm, đôi mắt to xoay chuyển, cười nói:
"em còn ở đường Quế Lâm, anh thật muốn đến sao?" Đường Quế Lâm cách đây gần nửa
tiếng đi xe, thật coi như là khá xa.
"Địa chỉ cụ thể." Tô Dịch Thừa nói, vừa nói vừa lấy đồ gì đó, An Nhiên dường
như còn nghe thấy tiếng anh cầm chìa khóa đóng cửa. "Nói cho anh biết địa chỉ cụ
thể, bây giờ anh đến tìm em."
An Nhiên tùy tiện báo một địa chỉ, sau đó nghịch ngợm chạy tới trước cửa
thang máy, cầm điện thoại trong tay, không cúp máy nhưng không nói lời nào nhìn
chằm chằm vào con số màu đỏ đang giảm xuống trên tường.
Sau đó đến khi thang máy xuống đến tầng dưới cùng, đợi thang máy xuống đến
cuối cùng một tầng, sau đó cửa đinh một tiếng được mở ra, An Nhiên nhìn Tô Dịch
Thừa còn đang cầm di động nói chuyện với cô, khóe miệng nổi lên nụ cười đẹp mắt,
ngọt ngọt ấm ấm vô cùng dễ nhìn.
An Nhiên giơ điện thoại trong tay lên rồi cúp máy, cười với anh: "anh là đến
đón em về nhà sao?"
Tô Dịch Thừa ngẩn người, bật cười lắc đầu, bước ra khỏi thang máy, đứng ở
trước mặt cô, không nhịn được đưa tay nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của cô, hơi
trách cứ kèm theo chiều chuộng nói: "không phải đã bảo để anh đến đón sao, sao
lại tự về, hử?"
An Nhiên cười khẽ đưa tay kéo tay anh, mười ngón tay đan xen, giảo hoạt nói:
"anh xem không phải là em bảo anh xuống đón đây sao."
Tô Dịch Thừa bị đánh bại, thì ra là còn có thể tính thế này, cầm tay cô, nhận
lấy đồ trong tay cô, nói: "đi thôi, chúng ta về nhà." Nói xong, nắm tay đi vào
thang máy.
Lúc này mới về nhà, còn đang đứng trước cửa nơi đổi giày, đã ngửi thấy.
An Nhiên quay đầu nhìn anh, không vui, nói: "anh còn chưa ăn cơm!"
Tô Dịch Thừa cười, cũng không hề phản bác, chỉ nói, "chuẩn bị ăn."
An Nhiên nhìn anh, đi thẳng đến bếp, thấy trên bàn ăn bày ngổn ngang tài liệu
và giấy tờ, ngoài ra còn có một bát mì tôm vừa mới được đổ nước chuẩn bị ăn
được.
An Nhiên chỉ vào bát mì tôm kia, nhìn anh bình tĩnh hỏi: "bữa tối mà anh nói
là cái này?" Mì ăn liền, mệt anh nói ra.
Tô Dịch Thừa chột dạ sờ sờ lỗ mũi, ho nhẹ, đáp lại: "ừ."
"Tô Dịch Thừa! Anh là trẻ con ư, không biết chăm sóc mình sao?" An Nhiên nhìn
chằm chằm anh, hai má tức giận, trong mắt Tô Dịch Thừa thật ra lại dễ thương
không nói nên lời.
"Em không ở nhà, ăn gì cũng thế." Tô Dịch Thừa vẻ mặt thành thật nói, nhìn
hai má phình lên kia, không nhịn được muốn tiến lên hôn lên đôi môi đỏ mọng đang
lầm bầm kia, lại bị người nào đó tức giận dùng một tay gạt ra, có chút mất mặt
sờ sờ mũi.
"Tốt nhất là ăn cái gì cũng giống nhau!" Nhìn anh, tức giận hừ một tiếng, nhỏ
giọng nói thầm: "đừng tưởng nói mấy lời ngon tiếng ngọt là có thể lừa gạt trót
lọt, em mới không lọt vào bẫy này." Nói xong xoay người vòng qua quầy ba đi vào
bếp, sau đó cầm mì ăn liền trên quầy ba ném vào thùng rác. Nhìn anh nói: "ngồi
đi, em nấu bát mì cho anh."
"Được." Tô Dịch Thừa tươi cười, rất nghe lời ngồi vào trước bàn ăn, nhìn cô
bận rộn nấu bữa tối cho mình, vừa nấu mì vừa đánh trứng, thật ra thì tay nghề
nấu nướng của cô thực sự rất bình thường, nếu mà cách của Diệp Tử Ôn nói thì
chính là quá kém. Nhưng mà lần nào anh cũng ăn rất vui vẻ., thậm chí cảm thấy đó
còn ngon hơn so với đầu bếp nhà hàng nấu cả chục lần, thỉnh thoảng đồ ăn cũng
chẳng có vị gì, nhưng có tấm lòng, dù tài nấu ăn của cô không tính là tốt thế
nhưng trong món ăn lại tràn đầy tấm lòng của cô, anh có thể cảm giác được cô rất
cố gắng làm ngon hơn cho anh, để mùi vị ngon miệng hơn, chỉ vì anh còn chưa ăn
tối, sợ anh đói.
Vẫn là rưới cà chua, giống lần đầu tiên cô nấu cho anh ăn, trứng sốt cà chua
đỏ lòm rưới lên trên mì, dù không hề đều đặn, nước canh cũng không trong, nhưng
Tô Dịch Thừa vẫn cho đây là bát mì ngon nhất.
Đưa đũa cho anh, người nào đó còn tức giận, nói: "ăn nhanh lên." Giọng nói
còn nồng đậm vẻ không vui.
Tô Dịch Thừa nở nụ cười thỏa mãn nhận lấy đôi đũa, muốn ăn một miếng to,
nhưng lại đã quên đây là mì vừa múc từ trong nồi ra, còn rất nóng không thể ăn
được, cứ bỏ vào miệng như vậy, hiển nhiên đầu lưỡi không chịu nổi độ nóng,
thoáng cái bị bỏng.
"Phốc ——" An Nhiên không nhịn được liền cười ra tiếng, vừa bực mình vừa buồn
cười đứng lên rót cho người nào đó một cốc nước lạnh, để anh súc miệng, làm dịu
đi đau đớn ở đầu lưỡi bị bỏng.
Tô Dịch Thừa nhận lấy chiếc cốc, liền uống một hớp lớn, sau đó để cái chén
trong tay xuống, còn nhìn An Nhiên nịnh nọt: "bà xã thật tốt."
"Miệng lưỡi trơn chu." An Nhiên tức giận liếc trắng anh, nhưng cũng không
quên quan tâm nói: "ăn chậm thôi, như là trẻ con ý."
Nhìn người đàn ông này, rõ ràng anh có tay nghề nấu nước rất giỏi, hơn nữa
hàng ngày đi làm về mệt gần chết cũng muốn nấu cơm cho cô ăn, nhưng mà sao đến
bản thân thì không biết tự chăm sóc mình, thế mà lại úp mì tôm hành mình, đến cô
nấu nướng vụng về thế cũng không bằng lòng ủy khuất mình như vậy.
Nghĩ như vậy, vừa thương anh, trong lòng không khỏi cảm động. Đột nhiên một
miếng canh cà chua trứng được đưa đến trước mặt cô, ngẩng đầu thấy Tô Dịch Thừa
tươi cười ấm áp nhìn cô, dụ dỗ cô nói: "ngoan, há mồm."
An Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười, mở to miệng, ngậm miếng trứng gà anh đưa
tới. Hình như hơi nhiều muối, vị mằn mặn.
Nhíu nhíu mày, hỏi: "hình như mặn quá rồi, có muốn thêm nước không?"
Tô Dịch Thừa cười nhạt cự tuyệt, "không cần, anh ăn là vừa." Nói xong, lại
gắp một miếng to cho vào miệng mình, cuối cùng nước canh cũng không còn sót lại,
một bát cà mì rưới cà chua sốt được ăn sạch sẽ.
Đứng lên, đưa tay muốn thu dọn bát đũa trên bàn ăn, lại bị bàn tay to ấm áp
ngăn cản, Tô Dịch Thừa cười nhạt nói với cô: "để anh."
An Nhiên để bát đũa trong tay xuống, hai tay chống hông nhìn chằm chằm anh,
vẻ mặt nghiêm túc, không cười, nói: "hôm nay em rất tức giận!"
"Ừ, là anh không tốt." Tô Dịch Thừa chủ động thừa nhận sai lầm, thái độ rất
tốt.
"Vậy tối nay anh phải nghe lời em." An Nhiên nhìn chằm chằm anh nói.
Điều này Tô Dịch Thừa không hề có ý kiến, cười gật đầu nói: "ừ, về sau cũng
nghe lời em."
"Ừ, rất tốt." Đối với câu trả lời của anh, hiển nhiên người nào đó rất vừa
lòng, sau đó lại xét thấy anh biểu hiện tốt, đưa tay sờ đầu anh, mỉm cười thỏa
mãn nói: "tốt ngoan."
Đối với động tác của cô, Tô Dịch Thừa có chút dở khóc dở cười.
Thu tay lại, sau đó lại cầm lấy bát đũa trên bàn ăn, nói: "vậy buổi tối em
rửa bát, không cho anh có ý kiến phản đối."
Tô Dịch Thừa ngẩn người lúc này mới kịp phản ứng mình mắc bẫy cô, trong lòng
vì cô chăm sóc mà cảm động tận đáy lòng.
Bưng bát đũa bỏ vào bồn rửa bát, nhưng vì bát mì tôm kia mà cả bếp tràn ngập
mùi mì tôm. Nhíu mày, sau đó xoay người nói với người đang đứng đó: "phân cho
anh một nhiệm vụ." Nói rồi khom lưng xách túi rác kia, sau đó vòng qua quầy ba
đi ra khỏi bếp đến trước mặt anh nói: "đây, mang túi rác này ra ngoài vứt
bỏ."
Đưa tay nhận lấy, còn nghiêm trang nói: "cam đoan hoàn thành nhiệm vụ lãnh
đạo giao cho."
An Nhiên buồn cười nhìn anh một cái, rồi mới xoay người vào phòng bếp.
Đến khi An Nhiên tắm rửa thay quần áo ngủ xong xuôi đi ra, Tô Dịch Thừa còn
chưa về phòng, nhìn đồng hồ, mười một giờ kém mười lăm, lau tóc còn đang ẩm ướt
đi ra khỏi phòng, thấy đèn trong thư phòng vẫn sáng, tiến lên, đến gần mới nghe
thấy láng máng tiếng nói chuyện điện thoại của Tô Dịch Thừa truyền đến bên bên
trong qua cánh cửa khép hờ.
"Ừ, tôi biết rồi, bọn họ đã hành động, mấy ngày qua có người bên ban thanh
tra kỷ luật bên kia cũng tiến hành tiếp xúc với tôi, . . . ." Hình như người bên
kia điện thoại nói thêm gì, nghe thấy Tô Dịch Thừa lại nói: "vâng, vậy làm phiền
ngài." Nói đến đây mới cúp điện thoại, mới quay đầu liền nhìn thấy An Nhiên mặc
đồ ngủ đầu tóc còn ướt nhẹp đứng ở cửa, chân mày khẽ nhíu lại, vẻ mặt như là
đang lo nghĩ cái gì.
Nhìn điện thoại trong tay một chút, Tô Dịch Thừa như là hiểu rõ, cười nhạt
lắc đầu đi về phía cô: "sao không lau khô đầu trước?"
An Nhiên không nói, nhìn chằm chằm anh. Mở miệng muốn hỏi anh về cuộc điện
thoại vừa xong, rồi lại không biết nên mở miệng hỏi thế nào.
Thấy cô không nói, Tô Dịch Thừa nhận lấy khăn lau khô trong tay cô, kéo cô
vào thư phòng, để cô ngồi trên sôfa trong thư phòng, sau đó dùng khăn nhẹ nhàng
lau mái tóc còn ẩm ướt cho cô.
Đưa tay kéo tay anh, nhìn chằm chằm anh, lo lắng hỏi: "Vừa rồi anh nói người
ban thanh tra kỷ luật bắt đầu tiếp xúc với anh, có đúng hay không ——"
"Lại đang suy nghĩ lung tung có đúng không." Tô Dịch Thừa buồn cười ngắt lời
cô: "đừng lo lắng, không phải như em nghĩ."
“Thật?” An Nhiên vẫn có chút không yên lòng, lại nghĩ tới những lời Lăng
Nhiễm nói với cô lần trước, trong lòng không khỏi lại hoảng loạn, tâm tình hơi
kích động, nói: “có phải bên nhà họ Lăng kia muốn hãm hại anh, chúng ta nói
thẳng với người ban thanh tra kỷ luật, nói bọn họ có ý quấy rối, muốn hãm hại
chúng ta.”
“An Nhiên.” Xoay người cô lại, để tâm tình cô ổn định xuống, mắt nhìn cô chăm
chú: “tin tưởng anh, anh nói không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện
gì, anh sẽ không để em và con có chuyện gì, tin tưởng anh, có được không?”
An Nhiên nhìn vào mắt anh, trong mắt anh có sự kiên định khiến người ta an
tâm, như là có sức mê hoặc lòng người, nhìn anh, An Nhiên chậm rãi gật đầu,
“được.”
Tô Dịch Thừa cười, đưa tay sờ sờ mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn vì đầu tóc chưa
khô mà trở nên lạnh giá, nhíu mày, nói: “để anh lau khô tóc cho em đã.”
An Nhiên gật đầu, an tĩnh ngồi ở đó, tùy ý anh lau khô tóc mình.
Ánh sáng trong thư phòng mờ mờ tối tối, nhìn có chút không rõ, có lẽ vì mang
thai, còn có lẽ vì tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, giờ phút này An Nhiên chậm
dãi nhắm mắt lại dưới ánh đèn lờ mờ này, cơn buồn ngủ kéo tới, như thủy triều
dâng lên mãnh liệt không có cách nào ngăn chặn, thoáng cái đã nhấn chìm cô.
Nhìn người nghiêng người tựa vào ghế, Tô Dịch Thừa buồn cười lắc đầu, nhìn
mái tóc mới được lau một nửa, thả khăn lông trong tay vào một bên, đến bên cạnh
khôm lưng ôm cô, động tác đột ngột khiến An Nhiên khẽ nhíu mày, cũng không tỉnh
lại, mà tìm một vị thoải mái trong ngực anh, khẽ hừ một tiếng như mèo con, lại
nặng nề ngủ đi.
Tô Dịch Thừa trìu mến cúi đầu hôn lên khóe mắt cô, cảm thấy lông mi cô rung
động, trên mặt lộ ra ý cười đẹp mắt, sau đó mới ôm cô ra khỏi thư phòng, đi
thẳng vào phòng ngủ.
Cẩn thận đặt cô lên trên giường để cô nằm ngay ngắn, mới định kéo cái chăn
mỏng đắp lên cho cô, người nằm trên giường đột nhiên thò tay kéo kéo góc áo anh,
vừa khởi động thân thể cái đầu nhỏ hướng vào lòng anh cọ cọ, cứ như là bất mãn
vì đột nhiên mất đi độ ấm, cái miệng nhỏ nhắn không biết đang lẩm bẩm nói
gì.
Không đánh thức cô, Tô Dịch Thừa cử động nhẹ nhàng, một lần nữa để cô nằm
xuống, đầu gối lên cái gối mềm, An Nhiên bất mãn cau mày, không hề thích cái gối
mềm này. Tô Dịch Thừa trìu mến đưa tay vuốt lên nếp nhăn giữa lông mày cô, cúi
đầu hôn lên cái bóng mịn màng của cô, nhỏ giọng nói, “ngủ đi, bảo bối của
anh.”
Cũng không biết có phải thực sự nghe thấy không, chỉ thấy lông mày đang nhíu
chặt của An Nhiên giãn ra, khóe miệng nhẹ nhàng lộ ra ý cười.
Tô Dịch Thừa không nhịn được lại cúi đầu nhẹ nhàng mổ lên môi đỏ mọng của cô,
một lúc lâu mới buông cô ra, đứng dậy chuẩn bị đắp cái chăn mỏng lên cho cô lần
nữa, chỉ thấy tay cô vẫn nắm chặt góc áo anh, chân mày có chút không vui lại
nhíu lại.
Tô Dịch Thừa bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay muốn tách tay cô ra, đứng dậy anh
cũng muốn cùng cô ngủ, nhưng mà không biết làm sao chính là hôm nay còn có rất
nhiều việc chưa hoàn thành, có lẽ anh phải thức khuya làm thêm giờ!
An Nhiên nắm rất chặt góc áo anh, mà Tô Dịch Thừa lại sợ đánh thức cô, căn
bản là không dám dùng sức, cho nên mất một lúc lâu, góc áo vẫn bị giữ lấy, Tô
Dịch Thừa vừa bực mình vừa buồn cười, không tiếng động lắc đầu, cúi đầu nhẹ
nhàng dỗ dành bên tai cô: “Nhiên Nhiên, buông ra, buông ra có được không.”
Trong giấc mộng An Nhiên không nghe thấy tiếng dỗ của anh, ngược lại, xoay
người một cái, một tay khác cũng níu lấy, nắm chặt góc áo anh, miệng lẩm bẩm,
lúc này Tô Dịch Thừa đã nghe rõ ràng, cô nói: “Dịch Thừa, đừng đi . . . . .”
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa thật đi không thoát, buồn cười nhìn cô một lúc lâu,
cuối cùng vứt bỏ ý nghĩ muốn đi vào thư phòng làm việc, cởi giầy, xoay mình lên
giường, nằm xuống bên cạnh cô, sau đó lồng tay qua cổ cô, để cô gối đầu lên cánh
tay mạnh mẽ của mình, mà An Nhiên trong giấc mộng như là quen thuộc tất cả, chân
mày vốn nhíu chặt cũng thả lỏng, cọ cọ trong lòng anh tìm được vị trí dễ chịu,
sau đó tay vòng qua thắt lưng anh, thỏa mãn ngủ thiếp đi.
Tô Dịch Thừa nhẹ tay vỗ về lưng cô, khóe miệng nở nụ cười vừa thỏa mãn vừa
hạnh phúc, sau đó tắt đèn trong phòng, cả căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ có
ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào trong, vừa lờ mờ vừa mông
lung.
Cũng không biết ngủ bao lâu, trong bóng tối hình như An Nhiên gặp ác mộng, cả
người bất an, miệng không ngừng gọi: “Dịch Thừa … Dịch Thừa …” Làm Tô Dịch Thừa
ngủ nông bên người cô tỉnh giấc.
“An Nhiên, An Nhiên?” Tô Dịch Thừa khẽ gọi cô, đưa tay vỗ vỗ sau lưng cô:
“anh đây, anh ở đây, anh ở đây.” Tay không ngừng vỗ sau lưng trấn an cô.
Như là nghe được tiếng anh, lúc này An Nhiên mới từ từ bình tĩnh lại, hai mắt
vẫn nhắm, không hề tỉnh lại, nhưng thân thể lại vô thức nhích lại gần anh, miệng
lẩm bẩm cái gì, ôm chặt lấy anh, chặt đến nỗi Tô Dịch Thừa còn cảm thấy khó
chịu, như là không ôm anh như thế anh sẽ biến mất vậy.
Mất một lúc lâu, Tô Dịch Thừa mới nghe rõ miệng cô lầm bầm cái gì.
Cô nói: “Tô Dịch Thừa, anh đừng xảy ra chuyện gì, . . .” Lặp đi lặp lại những
lời này, cộng thêm động tác, tay càng ôm chặt anh hơn.
Tô Dịch Thừa sửng sốt một lúc lâu, nói không ra lời cảm nhận trong lòng mình
lúc này, mãi lâu sau, cuối cùng chỉ có thể đáp lại cái ôm chặt của cô, như là
đảm bảo khẽ nói bên tai cô: “ừ, sẽ không có chuyện gì, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh
em và con.”
Cũng không biết trong giấc mộng An Nhiên có nghe thấy không, nhưng mà cô như
nhận được trấn an, dần dần yên tĩnh lại, sau đó dưới những nhịp vỗ nhẹ và trấn
an của anh mơ mơ màng màng thiếp đi.
Chẳng qua là trong bóng tối Tô Dịch Thừa từng lần từng lần vỗ nhẹ lưng cô, mở
to mắt, thật lâu không ngủ được.
Đến khi An Nhiên tỉnh lại, trời đã sáng choang, mà hôm nay thì thời tiết
dường như rất tốt, rất nhiều ánh sáng mặt trời, xuyên thấu qua mành cửa sổ bằng
lụa mỏng chiếu sáng cả căn phòng, những tia sáng mãnh liệt kia rất chói mắt, giơ
tay lên che trước mắt một lúc lâu, An Nhiên mới thích ứng được độ sáng như
vậy.
Tô Dịch Thừa bên cạnh đã sớm không thấy, nửa giường trống lạnh giá không hề
có nhiệt độ.
Quay đầu nhìn vị trí trống không bên cạnh một lúc lâu, nhẹ tay vỗ vỗ nơi anh
từng nằm ngủ, cô còn nhớ rõ giấc mộng tối qua, thật đáng sợ, cô mơ thấy người
viện kiểm sát đến đưa Tô Dịch Thừa đi, nói anh dính líu đến tham ô ăn hối lộ,
hơn nữa chứng cứ vô cùng xác thực, hầu như không cần điều tra, có thể trực tiếp
kết tội, mà số tiền bị nghi ngờ rất lớn, không cần ngồi tù, liền bị lô ra ngoài
xử bắn, cô rất sợ, nhìn anh bị đưa đi, cô giải thích thay anh rằng anh bị người
hàm oan, nhưng không ai nghe, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh bị đưa vào xe cảnh
sát. Biết rõ đó chỉ là mơ, lại sợ sệt đến không tỉnh lại được. Sau đó cô nhớ
trong giấc mộng có người ôm chặt cô, vỗ nhẹ cô, lặp đi lặp lại nói bên tai cô
rằng không có chuyện gì, giọng nói kia thật ấm áp, khiến cô từ từ bình tĩnh
lại.
Lại nằm trên giường một lúc lâu, đến khi An Nhiên đang chuẩn bị thức dậy, cửa
phòng được mở ra, Tô Dịch Thừa đẩy cửa đi vào, động tác rất nhẹ, đến khi đối
diện với ánh mắt mở to của cô, khóe miệng lộ ra độ cong đẹp mắt, không hề băn
khoăn, liền đi vào, đi về phía cô, cúi người định cho cô một nụ hôn chào buổn
sáng.
Ngủ một đêm, mùi miệng An Nhiên rất nồng, vô thức muốn đẩy anh ra, nhưng mà
anh lại không cho cô cơ hội, giữ khuôn mặt cô, cứ thế hôn xuống.
Đến khi An Nhiên cảm giác mình sắp không thở nổi nữa, Tô Dịch Thừa mới buông
cô ra, hôn lên mắt và trán cô, nhẹ giọng nói bên tai cô: “chào buổi sáng.”
“Sớm.” Giọng An Nhiên nhẹ nhàng, uyển chuyển, có chút mê người.
Lại buông cô ra đứng dậy, Tô Dịch Thừa vươn vai, lúc này mới nhìn thấy cô lẩm
bẩm, lông mày cũng nhíu lại không vui. Nhíu mày, hỏi: “sao thế?”
An Nhiên không được tự nhiên lấy tay che lại mệng mình, rầu rĩ lẩm bẩm:
“người ta còn chưa đánh răng. . . . . .”
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt lại, trong mắt Tô Dịch Thừa lại cực kỳ đáng yêu,
buồn cười kéo tay cô xuống lại mổ hôn xuống môi của cô, đầu chống lên trán cô
nói: “anh đánh rồi, có muốn thử nữa không?”
An Nhiên vừa tức vừa giận đưa tay vỗ vỗ anh, càu nhàu nói: “anh không sợ bẩn
sao.”
“Ha ha.” Tô Dịch Thừa cười sang sảng, nhìn cô, ánh mắt như có thể nhấn chìm
cô vào sâu trong mắt anh, tay vỗ vỗ da dẻ mịn màng của cô: “vì là em nên không
ngại.”
An Nhiên cảm thấy Tô Dịch Thừa thật sự là người biết dỗ ngon dỗ ngọt giỏi
nhất trên thế giới này, hơn nữa kỹ sảo vô cùng cao siêu, nói xong lời ngon tiếng
ngọt cũng không hề khiến người ta cảm thấy buồn nôn, tuy là ngọt nhưng lại không
đến phát ngấy mà là hạnh phúc, hơn nữa luôn làm người ta bất giác đắm chìm vào
giữa hạnh phúc này, cảm giác rất dễ chịu.
“Đứng lên đi, đã xong bữa sáng rồi.” Khẽ hôn cô một chút mới kéo cô lên, vừa
dặn: “buổi sáng có một hội nghị lâm thời, anh phải lập tức đi, buổi trưa tự mình
chuẩn bị đồ ăn, đừng để đói, biết không?”
An Nhiên gật đầu, nhỏ giọng nói thầm, “em mới sẽ không giống người nào đó
dùng mì tôm hành mình.” Cô nhỏ mọn, còn nhớ chuyện tối ngày hôm qua.
“Ha ha.” Tô Dịch Thừa cười lớn xoay người, lấy bộ âu phục mặc cho ngày hôm
nay từ trong tủ quần áo ra thay, sau đó giơ tay lên nhìn đồng hồ, sủng nịnh sờ
sờ đầu cô, lại sờ cái bụng còn bằng phẳng kia, nhẹ nhàng hôn lên rốn cô qua lớp
đồ ngủ, nơi gần nhất với em bé trong bụng. Nhỏ giọng nói: “nghe lời.” Cũng không
biết là nói với cô hay là với ‘tiểu tình nhân’ trong bụng cô.
An Nhiên ngẩng đầu vuốt đầu anh, ngón tay lồng vào mái tóc mềm mại của anh,
nhẹ nhàng vuốt ve, nhớ tới giấc mơ tối hôm qua, trong lòng còn sợ hãi, im lặng
một lúc, cuối cùng nhẹ giọng hỏi ra miệng: “thật sẽ không có chuyện gì, đúng
không?” Cô không yên lòng, cho dù anh đã năm lần bảy lượt cam đoan, không phải
là không tin tưởng anh, chỉ là sợ hãi, lo lắng, thế nào cũng không thể hoàn toàn
lờ đi mà yên tâm.
Chuyển biến quá nhanh như vậy, Tô Dịch Thừa giật mình sửng sốt, mới phản ứng
lại được cô đang nói cái gì, đứng dậy nhìn cô, không nề hà đảm bảo với cô lần
nữa: “thật sự sẽ không có chuyện gì, yên tâm.” Thật ra thì cảm giác được quan
tâm như vậy rất tốt, quan tâm như vậy, có đôi khi cha mẹ cũng không cho được, mà
kiểu được cô lo lắng từng giây từng phút thế này, thật ra cảm giác thật không
tệ, tất nhiên là trừ chân mày luôn nhíu lại của cô khiến anh nhìn rất khó
chịu.
An Nhiên cười, chỉ lẳng lặng cười nhẹ, tay sờ sờ mặt anh, gật đầu nhẹ giọng
đáp: “vâng.”
Tô Dịch Thừa nắm cánh tay nhỏ bé kia, nhẹ nhàng đặt trên khóe miệng mình hôn
nhẹ lên, nhìn cô mỉm cười.
Tiễn anh ra cửa, An Nhiên mới trở về phòng rửa mặt sau đó đi ra ngoài ăn bữa
sáng trên bàn ăn mà Tô Dịch Thừa đã chuẩn bị cho cô. Trứng gà chân giò hun khói
sandwich, cộng thêm một cốc sữa tươi còn nóng. Cầm lấy cái bánh sanwich cắn một
miếng to, mùi vị trước sau như một rất ngon, phối hợp với trứng tráng chín 8
phần, lại uống một ngụm sữa tươi, An Nhiên thỏa mãn nhắm mắt lại, có ảo giác, cô
như là có thể nếm được mùi vị hạnh phúc.
Còn chưa ăn xong bữa sáng, lúc này điện thoại đặt trong phòng ngủ vang lên,
là một số lạ, điện thoại có mã vùng Giang Thành.
Chuông điện thoại kêu rất lâu, An Nhiên mới nhận điện thoại: “a lô, ai
vậy?”
“Là An Nhiên sao?” Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói đượm vẻ tang
thương, trầm thấp ám ách, nhưng có cảm giác quen thuộc.
An Nhiên nhíu nhíu mày, giọng nói này dường như cô biết, nhưng mà nhất thời
lại không nhớ nổi đã nghe thấy ở đâu, là giọng ai.
Ngờ vực hỏi: “ông là?”
Như là nghe ra nghi hoặc của cô, người bên kia điện thoại giải thích: “tôi là
Đồng Văn hải.”
“Đồng cục trưởng!” An Nhiên nhíu nhíu mày, có chút ngoài ý muốn, không biết
vì sao ông ta gọi điện thoại cho mình, nghi ngờ hỏi: “sao Đồng cục lại gọi điện
thoại cho tôi?”
“Ha ha, là thế này, hai ngày trước đi ăn cơm cùng Hoàng tổng giám, hỏi ra mới
biết cô đã rời khỏi công ty, hơi bất ngờ.” Đồng Văn Hải khẽ cười nói.
An Nhiên lại càng khó hiểu, cô có từ chức hay không từ chức thì có liên quan
gì đến ông ta, đương nhiên bề ngoài phải lễ phép, cong cong môi, thản nhiên nói:
“vâng, vì xảy ra chút chuyện, đã rời đi.”
Nghe vậy, Đồng Văn Hải cũng không hỏi nguyên nhân, chỉ khẽ cười hỏi: “vậy gần
đây đi làm ở chỗ khác hay là vẫn nghỉ ở nhà?”
An Nhiên cau mày, không biết ông ta hỏi nhiều như vậy đến tột cùng muốn làm
gì, nhưng cũng vẫn lễ phép trả lời, “ở nhà nghỉ ngơi.” Lần này không đợi Đồng
Văn Hải mở miệng, liền hỏi trước: “hôm nay Đồng cục trưởng gọi cho tới là?”
“À, thật ra thì cũng không có việc gì.” Đồng Văn Hải ở bên kia điện thoại khẽ
cười tùy ý nói: “trưa nay muốn mời An Nhiên cùng ăn một bữa cơm, An Nhiên có thể
dành thời gian buổi trưa cho tôi được chứ?”
An Nhiên càng nhíu chặt chân mày: “Đồng cục trưởng tìm tôi có việc?” Không
biết tại sao, trong lòng có phần chống cự và bài xích ông ta, mơ hồ không thích,
hơn nữa cảm giác như vậy còn rất mãnh liệt.
“Ừ, đúng là có chút chuyện riêng muốn tìm cô nói chuyện, không biết là một
chút chuyện riêng muốn tìm ngươi nói một chút, không biết An Nhiên có thể cho
tôi vinh dự này hay không?” Đồng Văn hải cười nói.
Cái mũ lớn như thế chụp xuống đầu, An Nhiên còn từ chối nữa hiển nhiên là
không tiện rồi, huống chi ông ta cũng là người trong thị ủy, coi như là đồng
nghiệp của Tô Dịch Thừa, hơn nữa ông ta là cục trưởng cục xây dựng Giang Thành,
mặt khác Tô Dịch Thừa quản lý hạng mục đô thị khoa học công nghệ*, nhất định hợp
tác không ít với ông ta, tất nhiên không nên để quan hệ với ông ta quá cứng
ngắc. Nghĩ như thế, dù trong lòng không thích thế nào, An Nhiên vẫn cười nhạt
đồng ý: “Đồng cục trưởng nói đùa, phải là vinh hạnh của tôi được ngài cho cơ hội
trò chuyện này.”
“Ha ha.” Đồng Văn Hải cười to, một lúc lâu mới lên tiếng: “được, vậy 12 giờ
trưa nay, chúng ta gặp mặt ở ‘Giang Tâm uyển’.”
An Nhiên đồng ý, nói: “vâng, được.”
“Tốt, vậy đến lúc đó chúng ta gặp.” Đồng Văn Hải nói xong liền cúp điện
thoại.
Cúp máy, An Nhiên thừ người nhìn chằm chằm vào điện thoại di động một lúc
lâu, mới thu hồi ánh mắt. Một lần nữa cầm lấy bánh sandwich lên ăn, chỉ là vì
trong lòng nghĩ không ra trưa nay Đồng Văn Hải tìm cô vì lý do gì, do đó ăn
sanwich cũng không còn mùi vị kia nữa.
‘Giang Tâm uyển’ là một nhà ăn rất đặc sắc kiểu Trung, ở đây không có đại
sảnh, chỉ có các gian phòng nhỏ cho thuê, khung cảnh rất lịch sự tao nhã.
Khi An Nhiên đến Đồng Văn Hải đã đến rồi, muốn một phòng riêng, trong phòng
bày biện lãng hoa lan rất đẹp, ngồi trên ghế gỗ tròn màu nâu đỏ, Đồng Văn Hải
cười nhạt nhìn cô: “tới rồi.”
An Nhiên cũng cười nhạt, kéo cái ghế ra ngồi xuống đối diện ông ta, giơ lên
tay nhìn đồng hồ, cười giỡn nói: “là tôi tới muộn sao?”
Đồng Văn Hải cười khẽ, cầm lấy chén trà rót cho cô trà long tỉnh Tây Hồ mà
nhân viên phục vụ vừa đưa lên, cười nói: “tôi mới đến thôi, nếm thử trà long
tỉnh ở đây, mùi vị rất được.”
An Nhiên đưa tay nhận lấy, nhưng nhẹ nhàng khoát khoát tay, nói: “gần đây tôi
không thể uống trà.” Trong những cần chú ý mà Tần Vân đưa cho cô lần trước thỉnh
thoảng chẳng làm gì thì cô xem một chút, trên đó rõ ràng ghi chú phụ nữ có thai
kị trà và cà phê.
Đồng Văn Hải nhìn cô, hỏi: “Thân thể khó chịu?”
An Nhiên cười nhạt lắc đầu, cũng không nhiều lời, chỉ hỏi: “hôm nay Đồng cục
trưởng tới tìm tôi, không biết là muốn nói gì?”
Đổng Văn Hải nhìn cô, một lúc lâu, mới lên tiếng, “An Nhiên và Mạc Phi rất
thân sao?”
An Nhiên sửng sốt, nhíu mày, có phần không hiểu rõ hàm ý của ông ta: “tôi
không hiểu ý Đồng cục trưởng.”
Đồng Văn Hải nhìn cô, trong mắt có loại cảm xúc khó tả, có phần hoảng hốt,
thật ra đối với cô, ông ta là mắc nợ, là hổ thẹn.
“Đồng cục trưởng?” Thấy ông ta không nói, An Nhiên lại thử gọi: “Đồng cục
trưởng?”
Lúc này Đồng Văn Hải mới phản ứng lại, nhìn cô, nhìn chằm chằm, một lúc lâu
mới lên tiếng: “An Nhiên, tôi có thể cầu xin cô, xin cô đừng can thiệp vào hôn
nhân của tiểu Tiệp và Mạc Phi nữa?”
VL: (*) hạng mục đô thị khoa học công nghệ: các chương trước ta edit là hạng
mục ban khoa học kỹ thuật, nhưng sau khi đọc kỹ thì ta cảm thấy nghĩa này không
phù hợp lắm, vì thế từ giờ trở đi ta sẽ dùng cách diễn đạt hạng mục đô thị khoa
học công nghệ nhé!