Trong phòng bếp, An Nhiên pha một ly cà phê, sau đó theo thói quen cho rất
nhiều đường. Bưng ly cà phê đi về phía thư phòng, đẩy cửa vào, thấy Tô Dịch Thừa
đang ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ lim sau bàn đọc sách, xem giấy tờ trong
tay.
"Cốc cốc cốc." An Nhiên nhẹ nhàng gõ cửa.
Tô Dịch Thừa ngẩng đầu, kính mắt viền vàng khiến anh càng có dáng vẻ thư sinh
hơn so với bình thường, có điều nụ cười trên môi vẫn ôn hòa như thế. Cười khẽ
nhìn cô, nói: "Vào đi."
An Nhiên mỉm cười đi vào, đưa ly cà phê trong tay cho anh: "anh xem cũng lâu
rồi, uống ly cà phê đi đã." Hình như tối nay anh hơi bận bịu, tắm giặt qua loa,
ăn cơm tối xong, rồi đi thẳng vào thư phòng.
Tô Dịch Thừa đưa tay nhận lấy cà phê từ tay cô, bưng lên nhấp một ngụm, đúng
như anh dự đoán, vừa đắng vừa ngọt, anh thực sự không thể nói ra được là ly cà
phê này có vị gì, nhưng mà vẫn rất nể tình uống một hớp lớn, sau đó để cái ly
xuống, một lần nữa cầm lấy giấy tờ trên bàn.
An Nhiên nhìn giấy tờ trên bàn anh, tất cả đều là công văn, đề xuất, kiến
nghị gì đó, toàn những thứ chi chít chữ, cô nhìn không khỏi thấy nhức đầu.
"Công việc rất khó giải quyết?" Cô không biết có phải là công việc của anh có
vấn đề hay không, cô có cảm giác tối nay anh rất lạ.
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa ngẩng đầu nhìn cô, nhíu mày, như là đang hỏi sao cô
lại hỏi thế.
Dường như hiểu được thắc mắt trong mắt anh, nhìn anh, An Nhiên đưa tay chỉ
chỉ mặt mình, nửa cười cợt nói: "ở chỗ này của anh, nói cho người khác biết anh
không vui."
Tô Dịch Thừa cười khẽ một tiếng, vươn tay với cô, nói: "Lại đây."
An Nhiên không biết anh muốn làm gì, nhưng cũng nghe lời vòng qua bàn làm
việc, đi về chỗ anh, đưa tay vào tay anh.
Nắm tay cô, Tô Dịch Thừa dùng sức kéo cô xoay người để cô ngã ngồi lên đùi
anh, tay vòng đến bụng cô, cằm đặt trên bả vai cô. Nhàn nhạt nói: "em muốn biết
sao?"
An Nhiên gật đầu, ngoảnh đầu nhìn anh nói: "có lẽ em không hiểu biết nhiều,
nhưng mà em hi vọng có thể chia sẻ với anh."
Tô Dịch Thừa nhìn cô, nhìn chăm chú vào mắt cô, sau đó tiếng lên, nhẹ nhàng
hôn lên môi cô. Nhìn cô nghiêm túc nói: "An Nhiên, có thể nói thật với anh
không?"
"Ừ?" An Nhiên khó hiểu nhìn anh, có phần không rõ ý anh?
Tô Dịch Thừa cười khẽ, nói: "tối nay vốn là có hội nghị, nhưng vì vài nguyên
nhân mà lùi lại sáng mai. Tan tầm trên đường lái xe về thì gặp mưa xối xả, anh
nghĩ có lẽ vì mưa, em sẽ phải ở lại công ty, cho nên liền quay đầu xe đi về phía
công ty em."
An Nhiên sửng sốt, nhìn anh, có chút xấu hổ, vì lời nói dối vừa rồi của mình,
thật ra không nói thật chỉ vì không muốn anh suy nghĩ nhiều, dù biết anh sẽ
không như thế, nhưng nói về bạn trai cũ trước mặt chồng mình thì nghĩ thế nào
cũng thấy kỳ quặc, cho nên mới né tránh, nói dối anh. Lại không ngờ càng khiến
cho anh hiểu lầm."anh nhìn thấy hết."
Tô Dịch Thừa nhìn cô, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nói: "anh chỉ
muốn chính miệng em nói thật cho anh biết."
"Em không hề đi siêu thị, khi anh gọi đến, em đang ở trong quán cà phê với
Mạc Phi. Gặp khi tan việc, không nói cho anh biết là vì em không biết anh có
phiền lòng hay không." An Nhiên nhìn anh, thẳng thắn nói.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài của cô, anh thích cô để
tóc dài như thế, nhưng vì công việc cô luôn buộc ra sau đầu một cách cứng nhắc,
hại anh luôn muốn đưa tay tháo chiếc dây buộc tóc ra.
Nhàn nhạt nói: "khi anh lái xe đến đúng lúc nhìn thấy em ngồi lên xe Mạc Phi
đi khỏi."
Nghe vậy, An Nhiên có chút áy náy, nhẹ giọng nói: "thật xin lỗi." Lúc đó mưa
rất to, mà cô lại bị Mạc Phi khiến cho phiền lòng, dù mắt nhìn ra bên ngoài
nhưng cũng không chú ý đến anh lái xe đến.
Tô Dịch Thừa lắc đầu, ôm cô ngồi, ngón tay vuốt vuốt ngón tay của cô, cằm vẫn
đặt lên bả vai cô, nhẹ nhàng thẳng thắn nói: "anh không trách em, nhưng vì em cố
ý giấu diếm mà có chút không vui, anh biết thật ra thì chúng ta tiến triển quá
nhanh, từ khi biết nhau, kết hôn đến bây giờ, không hề đủ thời gian để hiểu rõ
nhau, do đó chỉ có thể dựa vào từng việc nhỏ trong cuộc sống, cho nên giữa chúng
ta càng cần có sự thẳng thắn."
Nói xong, Tô Dịch Thừa đưa tay xoay thân thể cô lại, nhìn chăm chú vào mắt
cô, nghiêm túc nói: "An Nhiên, em thẳng thắn với anh, có lẽ lúc ấy anh sẽ phiền
lòng một chút, bởi vì anh thừa nhận là không ai, không người đàn ông nào hoàn
toàn không ngại vợ mình gặp gỡ mối tình đầu, em nói là hẹp hòi cũng tốt, ghen
tuông cũng được, đó là bình thường, vì người chồng nào cũng đều quan tâm vợ
mình. Thế nhưng vì sợ anh phiền lòng mà em lựa chọn giấu diếm, anh sẽ không vui,
sẽ suy nghĩ lung tung, sẽ phiền lòng càng lâu, đến lúc đó không phải là phiền
lòng vì em ra ngoài với ai mà là phiền lòng em nói dối anh, dù đây là lời nói
dối thiện ý, là muốn tránh anh khỏi những cảm xúc vô nghĩa kia."
An Nhiên nhìn chằm chằm vào mắt anh, nghiêm túc lắng nghe những lời thẳng
thắn tận đáy lòng của anh.
Thấy cô không nói gì, Tô Dịch Thừa lại chăm chú hỏi: "An Nhiên, em hiểu ý anh
nói chứ?"
An Nhiên nhìn anh, khóe miệng hơi nhếch lên, cố ý nói: "hiểu, cũng không
hiểu."
Tô Dịch Thừa nhìn cô, cũng cười, nói: "anh nói là đàn ông rất hẹp hòi, trong
lòng rất phức tạp, nhưng mà thỉnh thoảng em phải cho bọn họ tùy hứng mà khó
chịu, sau khi tùy hứng, anh ta sẽ rất lý trí. Nói thế có dễ hiểu hơn chút nào
không?"
An Nhiên cười, ở trên đùi anh, giơ tay vòng lên cổ anh, gật đầu, nghiêm túc
nói: "vâng, dễ hiểu hơn nhiều so với vừa rồi." Anh nói, dù cho anh biết cô uống
cà phê với Mạc Phi, anh có phiền lòng, nhưng điều khiến anh phiền lòng hơn là cô
cố ý lừa anh, không cho anh biết, đây là sự tùy hứng và kỳ quặc của đàn ông mà
anh nói.
Tô Dịch Thừa buồn cười nhéo nhéo mũi cô, sau đó khom người hôn lên môi cô. An
Nhiên không từ chối, chỉ mỉm cười, hé miệng đón nhận anh, đáp lại anh.
Sự đáp lại của cô khiến Tô Dịch Thừa có chút phấn khởi, tay giữ đầu cô, làm
sâu sắc nụ hôn nóng bỏng này của hai người.
Đến khi Tô Dịch Thừa buông An Nhiên ra, hai người đã thở hồng hộc, An Nhiên
ngồi trong ngực anh, hô hấp có chút dồn dập không ổn định, mà người ôm cô, Tô
Dịch Thừa cũng không khá hơn chút nào, bộ ngực cũng phập phồng kịch liệt.
Hai người ôm nhau một lúc lâu, tựa vào ngực anh, An Nhiên nghe thấy tiếng
trái tim anh từ từ ổn định lại, tay vòng qua thắt lưng gầy gò của anh, chậm rãi
mở miệng: "anh, có muốn nghe chuyện quá khứ của em và Mạc Phi không?"
Bàn tay nhẹ vỗ về lưng An Nhiên dừng lại giữa không trung, một lúc lâu mới
chậm rãi hạ xuống, thanh âm trầm thấp, giàu từ tính vang lên trên đỉnh đầu cô:
"em sẵn lòng nói sao?"
An Nhiên khẽ gật đầu trong lồng ngực anh: "vâng, hôm nay một lần nữa bọn em
đến quán cà phê lân cận trường đại học, thì ra là em thấy mình vẫn còn để ý, vẫn
chưa vứt bỏ được." Nói xong, An Nhiên lắc đầu, cười khẽ tiếp tục nói: "hôm nay
mới biết được, thật ra quá khứ đã qua, cùng anh ta trở lại quán cà phê mà hồi đó
bọn em từng đến, ngồi vào vị trí mà hồi đó bọn em thường ngồi, uống cà phê và
trà sữa mà chúng em từng uống, ăn bánh ngọt đã quen thuộc. Nhưng mà thời gian đã
trôi qua rồi, cái loại cảm giác hạnh phúc khi xưa cũng không còn nữa, hoàn toàn
trở nên xa lạ, lại đối diện với anh ta, không có hận, không hề để ý kéo dài đến
tận bây giờ, chẳng qua chỉ như là đối diện với một người xa lạ thông thường, xa
lạ đến mức ngay cả uống một chén trà sữa, ăn một miếng bánh ngọt trước mặt anh
ta cũng cảm thấy không được tự nhiên."
Tô Dịch Thừa không nói gì, im lặng lắng nghe.
An Nhiên dừng lại một lát, tiếp tục nói: "năm đó bọn em là bạn cùng lớp, nữ
sinh học kiến trúc rất ít, cả lớp ba mươi người, mà chỉ có sáu nữ. Mạc Phi có
thành tích học tập rất tốt, học rất chăm chỉ. Anh ấy đến từ miền núi Tứ Xuyên,
cha mẹ đều là nông dân chân chất, trong nhà còn có một anh trai và hai em gái.
Trong thôn của bọn họ, thậm chí không có công trình kiến trúc nào cao hơn 3
tầng, đường giao thông là đường đất, vài ngày mới có xe đạp đi ngang qua, lối
thoát duy nhất của bọn họ chính là học tập, để kiến thức thay đổi số phận của
họ. Mạc Phi rất khao khát thành công, cuối cùng anh ấy thi được thủ khoa vào
trường đại học bọn em. Thật ra thì với thành tích đó, anh ấy có thể lên học đại
học Thanh Hoa, nhưng mà cuối cùng anh ấy lại lựa chọn vào trường học em, đó
chẳng qua là vì trường đại học bọn em không thu bất kỳ học phí gì, có thể chu
cấp cho anh ấy học xong bốn năm đại học."
"Thật sự khiến chúng em giao thiệp với nhau là sau khi Lâm Lệ và Trình Tường
xác lập quan hệ, vì Trình Tường và Mạc Phi cùng phòng, mà em và Lâm Lệ cũng cùng
phòng, cho nên, dần dần chúng em giao thiệp với nhau. Thật ra thì anh ấy không
phải là một người lãng mạn, sẽ không nói lời âu yếm, cũng không tặng hoa gì, anh
ấy tỏ tình cũng là dùng phương thức trực tiếp nhất, khi đưa em về dưới kí túc xá
anh nói thích em, rồi vào lúc em còn đang kinh ngạc thì lấy đi nụ hôn đầu của
em, sau đó cười cười sờ đầu em, bảo sáng mai sẽ mua bữa sáng cho em." Nói xong,
An Nhiên nhàn nhạt cười, như là thật sự trở lại khoảnh khắc đó, cái tuổi còn
ngây ngô đó, "hôm sau anh ấy thật sự đến căn phòng tồi tàn của em, tay cầm bánh
bao và sữa đậu nành vừa mua ở căn tin. Chúng em cứ mơ mơ hồ hồ như thế mà bắt
đầu, không có hoa tươi lãng mạn, cũng không có lời nói yêu thương. Tất cả đều
rất bình thường, thậm chí không có ý tưởng gì mới. Vì biết tình trạng kinh tế
của anh ấy không tốt, chúng em hẹn hò rất đơn giản, lúc đầu không hề đi nhà
hàng, cũng không đi xem phim, chúng em luôn ăn cơm ở căn tin của trường, ăn xong
thì đi dạo quanh sân thể dục trong trường, thỉnh thoảng nắm tay đi qua từng gốc
cây trong khu rừng nhỏ, đôi khi thì dắt tay nhau đi quanh hồ vô danh ở đó, đề
tài chủ yếu nhất là về học tập. Mạc Phi là người có lý tưởng, có hoài bão, từ
hồi đó em đã biết anh ta khao khát thành công, vô cùng khao khát, cái anh ta
thiếu hụt chính là cơ hội, chính là vận may."
"Tình yêu của bọn em rất ổn định, không có lãng mạn kích thích, cũng không có
mãnh liệt không thể nào quên, nhưng lại như tế thủy trường lưu*, từng bước ấm
áp. Có lẽ do tính cách hai người, tình cảm nhìn thì bình thường nhạt nhẽo không
hề có kích thích như vậy mà chúng em lại đặc biệt để tâm, đặc biệt quý trọng gìn
giữ." An Nhiên nói rất nhẹ, rất nhạt, như là đang kể lại chuyện của người khác,
mà mình chỉ là người ngoài cuộc. (*Tế thủy trường lưu: Dòng suối nhỏ nhưng chảy
dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng,cả thèm chóng chán mà dần
nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.)
"Em nói về anh ta tốt như thế, không sợ anh ghen tỵ sao?" Bên tai, truyền đến
tiếng nói trầm thấp rầu rĩ của Tô Dịch Thừa, giọng điệu có chút thật tình, không
giống đang nói đùa.
An Nhiên nhẹ nhàng cười, không trả lời vấn đề của anh, tiếp tục nói: "cứ như
vậy chúng em trải qua ba năm đại học, năm cuối vì thực tập mà thời gian gặp nhau
không nhiều, hai công ty chúng em ở hai bờ đối diện, ở giữa chỉ có một chuyến
xe, phải đi mất hơn một tiếng đồng hồ, mà cũng vì khoảng cách xa thế, thời gian
và tần số gặp mặt cũng giảm đi. Mặc khác khi chúng em quyết định gặp nhau thì
không phải anh ấy vội vàng thiết kế cho dự án, thì là vì em mới tiếp nhận công
việc mà bận bịu, vì thực tập, vì muốn ra sức được ở lại sau khi thực tập kết
thúc, khoảng thời gian đó chúng em đều rất cố gắng, thậm chí ngay cả ngày nghỉ
cuối tuần chúng em đều ở công ty làm thêm giờ. Nhưng mà mỗi tối sẽ gọi điện
thoại, anh ấy là một người bạn trai biết quan tâm chăm sóc, bất kể là mình bận
đến muộn thế nào, thì sau khi hết bận anh ấy sẽ gọi cho em một cú điện thoại, vì
ít gặp mặt, công việc bận bịu rồi, anh ấy nhất định sẽ gọi điện cho em, dù là
hôm đó anh ấy làm việc mệt đến thế nào, anh ấy nói anh ấy muốn nghe tiếng của
em, đôi khi đang nói thì không nghe thấy tiếng anh ấy, đó là vì anh ấy thật sự
mệt mỏi ngủ thiếp đi. Anh ấy từng đảm bảo với em, nói anh ấy sẽ thành công, sẽ
cho em một hôn lễ thật long trọng, để cho em trở thành cô dâu xinh đẹp, hạnh
phúc nhất trên thế giới, anh ấy còn mua cho em một chiếc nhẫn kim cương rất lớn,
rồi bao trọn một nhà hàng cao cấp ở Giang Thành, sau đó cầu hôn em, chẳng qua là
những thứ này đều phải chờ sau khi anh ấy thành công, anh ấy nói, sau khi thành
công anh ấy sẽ thực hiện hết những lời hứa hẹn với em. Lúc đó em đã khóc, nhưng
là cười khóc, cầm điện thoại, em vừa khóc vừa gật đầu, dù biết anh ấy không nhìn
thấy em gật đầu, nhưng mà vào thời khắc đó, em, trừ khóc và gật đầu cũng không
nói được câu nào, nhưng mà dường như anh ấy biết phản ứng của em ở bên này điện
thoại, nên chỉ cầm điện thoại cười ngây ngốc."
"Cứ như vậy qua năm thứ tư, qua quá trình nỗ lực, chúng em đều thuận lợi được
ở lại chính thức sau khi thực tập xong. Năm đó chúng em dù không ngày nào cũng
nói chuyện điện thoại, đều biết rõ mọi thứ của nhau, nhưng mà số lần gặp mặt chỉ
có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa mỗi lần dường như chỉ thoáng qua, sau
đó anh ấy phấn đấu cho bản thiết kế, mà em bất cứ lúc nào cũng phải đi công
trường. Em tưởng là một năm đó dù gặp nhau ít đi, nhưng là năm mà tình cảm của
bọn em phát triển nhanh nhất, chúng em càng hiểu rõ nhau hơn, có thể nói, tình
cảm còn tốt hơn quá khứ. Trong lúc em cho là như thế, em thậm chí không biết xảy
ra chuyện gì, thỉnh thoảng nghe người bên cạnh đồn đại về anh ấy, nói anh ấy
thường xuyên đi ăn cùng một nữ sinh khác, hai người tay trong tay, trên mặt luôn
nở nụ cười, quan hệ rất ngọt ngào. Tất nhiên là em không tin, cho là người trong
miệng bọn họ và người vẫn khăng khăng hằng đêm gọi điện nửa tiếng cho em, nói
từng chuyện thú vị xảy ra trong công ty. Thậm chí còn nói gần đây anh ấy nhận
được bao nhiêu dự án, tổng giám đốc công ty khen ngợi năng lực làm việc của anh
ấy như thế nào, anh ấy nói, anh ấy có cảm giác mình đang từng bước từng bước
tiến đến thành công, anh ấy nói nếu thuận lợi thì trong hai năm anh ấy có thể
cho em tất cả những gì mà anh ấy đã hứa hẹn hồi xưa. Thế nhưng, nói dối vẫn chỉ
là nói dối, nó càng đẹp thì lại càng đau thương, em có thể không tin mọi người
nói cho em rằng anh ấy thay lòng đổi dạ, anh ấy bắt cá hai tay, thậm chí hết lần
này đến lần khác em tự nhủ phải tin tưởng anh ấy, vì chính mình đã ở cùng anh ba
năm qua, là người hiểu rõ con người anh nhất, nhưng mà tất cả đều không thể
triệt tiêu được thực tế mà em chứng kiến tận mắt, ngày đó em …" Nói, An Nhiên có
chút nghẹn ngào, nước mắt không biết đã tràn đầy trong hốc mắt từ lúc nào.
Tô Dịch Thừa buông cô ra, bình tĩnh nhìn cô, đưa tay giúp cô lau đi mệt mỏi
nơi khóe mắt, nhẹ nhàng nói: "nếu khó chịu, những hồi ức kia khiến em không vui
vẻ gì, thế thì cũng đừng gắng gượng, anh biết em đã vứt bỏ được là được rồi."
Anh không muốn cố ép cô, dù vô cùng kỳ vọng cô có thể chính miệng nói với anh,
nhưng mà nếu cô có chút khó xử, anh cũng không muốn cô không vui.
An Nhiên cười với anh, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt mình, vừa lắc đầu vừa
tiếp tục nói: "hôm đó công ty cử em đi tham dự dạ hội, lại không ngờ rằng gặp
phải anh ta ở trong bữa tiệc, khi đó bên cạnh anh ta là một người con gái xinh
đẹp, bọn họ rất xứng đôi, mà đêm hôm đó bọn họ chắc chắn là điểm sáng của toàn
hội trường, nhiều người vây xung quanh bắt chuyện với họ, em đứng phía sau cách
bọn họ chưa đầy năm mét, mà anh ta không hề phát hiện ra, em thấy anh ta dịu
dàng nhìn chăm chú vào người con gái bên cạnh, chu đáo lấy thức ăn cho cô ta,
sủng nịnh nhéo nhéo mũi cô ta, thậm chí nực cười nhất là lúc đó em còn kiếm cớ
cho anh ta, an ủi mình rằng cô ta chỉ là bạn nhảy của anh ta, chỉ là đồng nghiệp
trong công ty, nhưng mà sau đó em mới biết được, cái cớ này buồn cười thế nào,
bởi vì đứng ở phía sau bọn họ, chính tai em nghe thấy mỗi khi người con gái kia
giới thiệu anh ta với người khác, thì luôn mỉm cười nhìn anh ta một cái, sau đó
vui vẻ nói cho người khác biết đây là bạn trai của mình. Ha ha, anh nói lúc đầu
có phải em đáng thương một cách nực cười lắm không?" Nhớ lại toàn bộ quá khứ, An
Nhiên cười có chút tự giễu.
"An Nhiên..." Tô Dịch Thừa nhìn cô, trong mắt có chút lo lắng."chúng ta không
nói nữa, anh đều biết rồi." Hồi ức như thế nhớ lại một lần là thêm một lần đau
đớn, anh hiểu được cảm giác đó, không phải là không buông ra, không phải là còn
suy nghĩ viển vông không nên có với người đàn ông hoặc đàn bà kia, mà nhớ lại
như thế, chỉ lặp lại một lần quá trình và cảm giác bị phản bội, vết sẹo đau đớn
nhất là ở đó.
An Nhiên quật cường lắc đầu, nói: "em không sao, để cho em nói hết, nói hết
rồi, thì thực sự vứt bỏ được."
Tô Dịch Thừa nhìn cô, không nói gì.
"Đêm hôm đó thừa dịp anh ta đi nhà vệ sinh, em chờ anh ta ở cửa, khi anh ta
nhìn thấy em rõ ràng là bất ngờ, nhưng mà cũng nhanh chóng phản ứng lại, em còn
nhớ vẻ mặt anh ta lúc đó, là áy náy, anh ta quay đầu đi không nhìn em, mà cũng
từ vẻ mặt anh ta, em thấy được đáp án, chúng em không nói gì, khi em đi lướt qua
người anh ta, có lẽ là thấy có lỗi với em, anh ta đưa tay ra bắt tay em, cầm
thật chặt, em có thể cảm giác được lực của anh ta rất mạnh, như là không muốn em
đi, nhưng mà khi cô gái kia đi ra, cười với anh ta, trong nháy mắt nhìn thấy cô
ta, anh ta nhanh chóng buông tay, sau đó cười cười đi về phía cô gái đó, giọng
nói, còn hàm chứa ý cười. Một tuần sau buổi tiệc đó, rốt cuộc anh ta gọi điện
cho em, hẹn em đi ở quán cà phê gần trường học mà bọn em thích đến nhất khi còn
đi học. Sau đó nói chia tay với em, sau một tuần, ngồi trước mặt anh ta, em chỉ
cảm thấy anh ta xa lạ, sau khi anh ta nói xong, chúng em im lặng rất lâu, em
sững sờ mở miệng, hỏi tại sao, đúng vậy a, khi đó em thật không hiểu, không hiểu
tại sao một người có thể thay đổi nhanh như thế, một người đàn ông hôm qua rõ
ràng còn nói chuyện điện thoại rất ngọt ngào, lập tức có thể ôm người khác vào
trong lòng, rõ ràng mấy hôm trước còn nói muốn cho em một hôn lễ long trọng, mua
cho em chiếc nhẫn tốt nhất, để cho em trở thành cô dâu xinh đẹp nhất, hạnh phúc
nhất thế giới, tại sao mới có mấy ngày, là có thể dễ dàng nói chia tay như vậy.
Em hỏi anh ta nguyên nhân, anh ta im lặng, hai người cứ ngồi đối diện nhau như
thế, ly cà phê nóng hổi từ từ lạnh như băng, anh ta từ đầu đến cuối không mở
miệng nữa, chỉ mím chặt môi, một câu cũng không chịu nói thêm. Anh ta im lặng
khiến em hoàn toàn thất vọng, em không ép buộc anh ta nữa, đứng dậy chuẩn bị bỏ
đi, thì nghe thấy phía sau, anh ta nói, thật xin lỗi, tuần sau anh phải đi Mỹ
rồi. Em không quay đầu lại, xoay người liền rời khỏi quán cà phê." An Nhiên nói
xong, cười với anh, trên mặt đọng lại giọt nước mắt vừa rồi rơi xuống.
Tô Dịch Thừa có chút đau lòng ôm cô vào lòng, không biết nên nói gì, chỉ đưa
tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
An Nhiên tựa vào trong ngực anh, đưa tay ôm thắt lưng anh, lỗ tai áp sát vào
trái tim anh, sau đó mở miệng, bổ sung câu chuyện cũ: "ngày anh ta bỏ đi, em
ngồi trong quán cà phê suốt một ngày, từ sáng đến tối, cuối cùng trước khi quán
cà phê đóng cửa, Lâm Lệ tìm được em, trông thấy em, không nói tiếng nào đã ôm
em, khóc còn to hơn em, còn kích động hơn em, vừa khóc vừa mắng anh ta không
phải là người. Mà Trình Tường thì đứng bên cạnh, qua hơn nửa tiếng đồng hồ, rốt
cục Lâm Lệ ngừng khóc, mà Trình Tường cũng giao ra bức thư trước khi đi Mạc Phi
để lại cho em. Thực ra nội dung rất đơn giản, chỉ có bảy chữ, nhưng từng chữ
từng chữ được viết rất mạnh: ‘chờ anh nhé, anh sẽ thành công!’" nói xong, An
Nhiên thở dài, dường như rốt cục vứt bỏ được thứ gì đó trong trái tim, vô cùng
nhẹ nhõm nói: "đây chính là toàn bộ chuyện giữa em và Mạc Phi trước đây."
Tô Dịch Thừa gật đầu, bàn tay từng nhịp từng nhịp vỗ lưng cô, dường như những
việc cô đã trải qua còn phức tạp hơn so với anh suy đoán. Lúc này anh không biết
có thể làm được gì cho cô, có lẽ cách tốt nhất chính là ôm chặt cô, tiếp sức lực
cho cô.
An Nhiên rời khỏi lồng ngực anh, nhìn thẳng vào anh, nhìn vào mắt anh, sau đó
khóe miệng nở nụ cười, mặc dù trên mặt còn đọng nước mắt.
Tô Dịch Thừa có chút đau lòng đưa tay vuốt ve mặt cô, lau đi nước mắt trên
mặt cô, không nói lời nào, rồi đưa tay nâng mặt cô, từng chút từng chút hôn
xuống, chi chít, theo đó làm khô từng giọt nước mắt của cô, xóa đi tất cả dấu
vết, sau đó hôn lên mắt cô, An Nhiên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, để mặc anh hôn vào
mắt mình, vào mi, không sót chỗ nào trên khuôn mặt, cuối cùng rơi vào môi cô,
nhẹ nhàng kề sát lấy, sau đó từ từ mút lấy, rồi khẽ cạy mở hàm răng cô, sau đó
quấn quýt lấy cái lưỡi của cô, nụ hôn vốn nhẹ nhàng từng chút từng chút sâu hơn,
từng chút từng chút biến thành triền miên, dai dẳng.
Nhiệt tình đến rất nhanh, thậm chí bọn họ còn không kịp về phòng, hai người
ôm chặt nhau, hôn nhau, dường như đều chìm đắm trong đó, không biết là ai cởi
quần áo của ai trước, không biết là ai bật ra tiếng rên rĩ ngâm nga trước, nhiệt
độ trong phòng bỗng chốc tăng lên rất nhanh, thiêu đốt hai người, ôm chặt nhau,
giống như là chỉ có như thế, mới có thể xóa đi sự trống trải và cô đơn trong
lòng, dường như chỉ có như thế mới có thể triệt để làm tan đi thân ảnh đã ẩn nấp
sâu tận đáy lòng.
Ly cà phê mà An Nhiên pha cực kì ngọt và có chút ngấy kia vô ý vì động tác
của bọn họ mà rơi xuống, cái ly có chất lượng không tệ, rơi từ độ cao như thế,
thế mà không vỡ ra, chỉ lăn vài vòng rồi dừng lại ở góc tường. Chỉ có chất lỏng
nâu sậm kia rơi vãi ra sàn nhà mà thôi.
Giấy tờ trên bàn bị đẩy sang một bên, Tô Dịch Thừa ôm An Nhiên, để cô nửa nằm
trên bàn sách đã được dọn dẹp, nhìn chăm chú vào cô, khóe miệng nở nụ cười mị
hoặc như có như không, sau đó cởi quần áo trên người mình, cuối cùng đưa tay
nâng cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào anh, kèm theo đó tiến lên đặt người cô
ở dưới thân.
Cũng không biết sau bao lâu, cả thư phòng to lớn tràn đầy mùi vị sau hoan ái,
dưới chân bàn đọc sách, áo sơ mi đàn ông, áo lót đàn bà bị ném dưới mặt đất, bên
trái bàn đọc sách, giấy tờ cũng bị ảnh hưởng, mà rơi xuống đất.
Trên bàn sách, An Nhiên đỏ mặt nằm đưa lưng về phía Tô Dịch Thừa, hai người
không có một mảnh vải che thân, sau khi kích động, hiện tại An Nhiên mới có chút
hối hận. Trong lòng vì sự cởi mở vừa rồi của chính mình mà khiếp sợ, trời! Nhìn
lại bọn họ đã làm cái gì, thế mà lại cùng anh ở trong thư phòng, hơn nữa còn ở
trên bàn đọc sách làm … thế này, thế này thì sau này cô làm sao còn không biết
xấu hổ mà vẽ bản thiết kế trên chiếc bàn này, hoàn thành công việc mà ở công ty
còn chưa làm xong!
Tô Dịch Thừa nghiêng người nằm ở phía sau cô, khóe miệng hàm chứa một nụ cười
thỏa mãn, tay nhẹ nhàng từng chút thăm dò người cô. Đến mức theo bản năng, thân
thể cô khẽ run lên, nụ cười trên khóe miệng càng đậm hơn, tay càng đùa dai di
chuyển trên người cô.
An Nhiên bị anh đụng chạm có chút buồn bực, nhưng lại không tiện xoay người,
đưa tay đánh tay anh, đẩy ra cái tay đang gây chuyện trên người cô.
Tô Dịch Thừa cười, ngay cả khóe mắt cũng tràn đầy ý cười, ôm cô từ phía sau,
dùng sức, ôm cô vào trong lòng mình, lồng ngực dính sát vào lưng cô, nhẹ nhàng
mở miệng bên tai cô, gọi: "An Nhiên."
An Nhiên không nói chuyện, vì cái ôm của anh lúc này mà trái tim đập rất
nhanh. Tâm tình hơi buồn bực, rõ ràng vừa rồi cô chẳng qua chỉ thẳng thắn với
anh chuyện giữa cô và Mạc Phi, nhưng mà, sao cuối cùng hai người lại biến thành
như bây giờ! Cô không nhớ nổi là ai bắt đầu trước, là ai chủ động trước!
"An Nhiên." Tô Dịch Thừa lại nhẹ nhàng gọi, thanh âm mang theo ý cười, có
loại tâm tình tốt đẹp sau khi thỏa mãn.
"Vâng." An Nhiên nhẹ nhàng đáp lại, nhàn nhạt, có chút phiêu đáng. Cô chưa
bao giờ biết mình lại dũng cảm như thế, lại cởi mở như thế!
Tô Dịch Thừa ôm cô chặt hơn, thân thể hai người dán sát nhau, lại nhẹ nhàng
gọi bên tai cô: "An Nhiên." Lần này đặc biệt kéo dài như là có ý nghĩa chơi
đùa.
"Vâng." Thanh âm vừa rồi quá thấp, tưởng là anh không nghe thấy, An Nhiên lại
đáp lại.
Tô Dịch Thừa chỉ cười không nói, càng ôm cô chặt hơn, hai chân hơi co lại,
nhìn thân thể hai người cong như hình vòng cung.
"An Nhiên." Tô Dịch Thừa như là thích gọi, lại một lần nữa khẽ gọi tên
cô.
Lần này An Nhiên rốt cục đã hiểu, căn bản anh chỉ là buồn chán nên gọi tên cô
chơi, thật ra thì chẳng có chuyện gì cả. Còn vì chút kích động của mình vừa rồi
mà hối hận không thôi, An Nhiên có chút không vui quay đầu lại, nhìn anh, trừng
mắt, nói: "Tô Dịch Thừa, có việc thì anh nói đi, đừng có gọi tên em mãi như
thế!"
Thấy bộ dạng tức giận của cô, Tô Dịch Thừa chỉ cảm thấy cực kỳ đáng yêu,
không giận mà cười, nhìn cô trợn to mắt, và cái miệng không phục hơi vểnh lên,
mà có chút không khống chế được xúc động trong lòng, nghiêng người hôn lên môi
cô.
"Tô Dịch Thừa!" An Nhiên có chút tức giận đẩy anh ra, tay chống trên lồng
ngực anh để giữ khoảng cách với anh. Vì căn bản là anh không chỉ hôn môi! Tay rõ
ràng đang lộn xộn trên người mình, chỗ đáng ghét nào đó của thân thể anh cũng có
thay đổi!
Tô Dịch Thừa cũng không giận, nhìn cô cười càng vui vẻ hơn, lại dùng sức kéo
cô vào trong lòng, lần này cái tay ngoan ngoãn không lộn xộn nữa, chỉ ôm chặt
cô, nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói: "An Nhiên, chúng ta yêu nhau đi."
An Nhiên đang giãy dụa, lập tức dừng lại, sững sờ nhìn anh, như là! Có chút!
Vô cùng! Không xác định được mình vừa nghe thấy cái gì. Nghi hoặc hỏi lại: "anh
… vừa mới nói gì?"
Tô Dịch Thừa thu lại nụ cười, nghiêm túc mà chăm chú nhìn cô, đưa tay nâng
mặt cô, vô cùng thật tình nhắc lại: "An Nhiên, chúng ta yêu nhau đi!"