Khi An Nhiên tắm xong mặc áo sơ mi trắng của anh đi ra thì Tô Dịch Thừa đang
đứng trước giá sách đọc sách, nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm, anh quay đầu,
thấy An Nhiên mặc áo sơ mi trắng của anh, hai chân thon dài thẳng tắp, khuôn mặt
nhỏ nhắn trắng mịn sau khi tắm rửa. Tô Dịch Thừa thoáng cái không khỏi có chút
ngây dại, anh từng nghe nói khi con gái mặc áo sơ mi trắng nam giới là xinh đẹp
nhất, thì ra là không phải là giả, hết thảy đều là thật.
An Nhiên bị nhìn đến
có chút ý xấu hổ, không dám nhìn anh, chỉ nói câu, “Em xong rồi, anh đi tắm đi.”
Sau đó nhanh như chớp vọt lên trên giường, kéo chăn bọc mình kín mít, chỉ chừa
một đôi mắt to.
Tô Dịch Thừa bị cử động của cô khiến cho vừa bực mình vừa
buồn cười, cô đang phản động sao.
Thấy anh nhìn mình chằm chằm, An Nhiên có
chút căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, nói, “em, em mệt mỏi, trước, ngủ trước,
ngủ ngon.” Nói xong liền lấy chăn bịt kín đầu rồi.
Tô Dịch Thừa buồn cười lắc
đầu, sau đó xoay người lấy đồ ngủ từ trong tủ quần áo, sau đó đi thẳng vào phòng
tắm.
An Nhiên che đầu trốn trong chăn đếm cừu, một con cừu, hai con cừu, ba
con cừu…
Khi đếm đến ba trăm hai mươi lăm con cừu, thì cửa phòng tắm được mở
ra, Tô Dịch Thừa bước từ bên trong ra ngoài, mà lúc này An Nhiên vẫn không có
ngủ, hơn nữa còn không buồn ngủ chút nào, mắt mở thật to .
Tô Dịch Thừa nhìn
một đống trên giường, có chút buồn cười lại có chút ít bất đắc dĩ. Bọn họ là vợ
chồng, trải qua tối hôm qua, bọn họ còn cần thiết phải như thế sao?
Vén chăn
ngồi lên giường, thấy người bên cạnh nằm không nhúc nhích, Tô Dịch Thừa buồn
cười lắc đầu, tắt đèn đầu giường, nằm xuống cạnh người cô.
Trong bóng tối,
dưới chăn, Tô Dịch Thừa quen đường đưa tay nhẹ nhàng kéo cô vào trong
ngực.
An Nhiên cả người cứng ngắc, nhắm mắt thật chặt, ra vẻ bộ dáng đã ngủ
rồi.
Tô Dịch Thừa nén cười, ôm cô xong, chẳng qua là tư thế nằm ngay đơ của
cô không khỏi mệt mỏi khiến anh nhìn cũng thấy mệt người, cho nên trong đầu hiện
lên trò đùa dai, đưa tay có ý xấu chạy trên người cô, anh thậm chí có thể cảm
nhận rõ ràng vì tay anh mà thân thể cô không khỏi cứng đờ.
Thấy cô vẫn không
tính mở mắt nói mình còn tỉnh, cánh tay làm chuyện xấu của Tô Dịch Thừa kia lại
từng điểm từng điểm tìm tòi xuống, vốn chỉ nghĩ muốn đùa dai, trêu chọc, nhưng
mà khi tay anh tìm tòi trên da thịt trắng mịn như tơ của cô thì thân thể anh
cũng dần dần nổi lên phản ứng, nhớ tới tối hôm qua, hô hấp cũng càng ngày càng
dồn dập.
An Nhiên nhắm mắt thật chặt, thân thể không ngừng run rẩy, nàng cũng
nhớ tới tất cả việc hôm qua, nhớ tới nhiệt độ được anh ôm trong ngực, nên cảm
thấy cả người nóng lên như lửa đốt.
“An Nhiên…” Phía sau thanh âm Tô Dịch
Thừa đã có chút ám ách, chưa thỏa mãn đưa tay thăm dò, hôn nhẹ nhàng vào gáy cô,
sau đó nhẹ giọng hỏi vào lỗ tai của cô: “Em là đang quyến rũ anh sao?”
“Không
có.” An Nhiên lắc đầu theo bản năng, quyến rũ anh, làm sao có thể! Giờ phút này
cô hoàn toàn đã quên mất, mình lúc này hẳn đang ngủ rồi.
Tô Dịch Thừa cười
nhẹ, nhẹ nhàng ngậm lấy lỗ tai của cô, tay vẫn thăm dò như cũ, “không phải em đã
ngủ sao?”
“Ách.” An Nhiên sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng là mình mắc bẫy
của anh, chỉ ngượng ngùng nói: “em, em vốn đã ngủ rồi, nhưng mà, nhưng mà bị, bị
anh làm tỉnh rồi.”
Tô Dịch Thừa buồn cười, chỉ cảm thấy người trong ngực
thật là đáng yêu, đột nhiên chợt xoay mình một cái, đặt cô ở dưới, cặp mắt phát
sáng không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào cô, khóe miệng cười mị hoặc lòng người,
hỏi: “Nếu tỉnh, vậy có muốn cùng nhau vận động một chút không?”
Chưa ăn thịt
heo cũng biết heo chạy a, huống chi tối hôm qua bọn họ đã ăn xong ‘ thịt heo ’
rồi, tất nhiên An Nhiên biết cái mà anh gọi là vận động là chỉ cái gì.
Trong
bụng cả kinh, vội lắc đầu nói: “em em em có chút mệt mỏi.”
Tô Dịch Thừa nhìn
cô cười, cúi đầu tiến tới bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Vậy thì em đừng động, anh
động là tốt rồi.”
“Em —— ngô ——”
Tô Dịch Thừa cũng không cho cô cơ hội mở
miệng lại, vào lúc cô há mồm nhanh chóng lấp kín miệng cô, dùng phương pháp
nguyên thủy nhất.
Người đang ngủ say bị thức tỉnh là loại kinh nghiệm đáng sợ
nhất, đại viện quân khu mỗi ngày đều tham gia thể dục buổi sáng, tiếng chuông
vang lên lúc năm giờ sáng, khắp ngõ ngách đều có thể nghe rõ. An Nhiên chỉ cảm
thấy mình vừa mới nhắm mắt, tiếng chuông lần này vang lên phảng phất như trở lại
thời thơ ấu, tiếng chuông trong trường học cũng như thế, vô cùng đinh tai nhức
óc, đặc biệt làm cho người ta hoạt bát, tỉnh táo.
Cô không biết tối hôm qua
mấy giờ cô mới ngủ, chỉ biết mình đã mệt đến không nhúc nhích được, tùy ý Tô
Dịch Thừa ôm lấy đi vào phòng tắm rửa sạch, hoàn toàn không có sức phản kháng,
nhắm hai mắt mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, không cần đếm số, cũng không cần đếm
cừu.
Bị kia tiếng chuông đánh thức, An Nhiên mơ hồ mạnh mẽ muốn ngồi dậy, ánh
mắt thậm chí cũng chưa mở thật, liền hỏi: “Sao, làm sao? Đã xảy ra chuyện
gì?”
Tô Dịch Thừa đưa tay ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng nói ở bên tai cô:
“Không có chuyện gì, tiếp tục ngủ đi, vẫn còn sớm.”
An Nhiên thật sự là mệt
mỏi, cứ như thế mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Tô Dịch Thừa nhìn đôi mắt ngái ngủ
của cô, cúi đầu nhẹ nhàng khẽ hôn lên trán cô. Sau đó xoay người vén chăn xuống
giường, lấy bộ đồ thể thao từ trong tủ quần áo đi thay, rồi sau đó xoay người
trực tiếp ra khỏi cửa phòng.
An Nhiên tỉnh lại lần nữa đã là 7 giờ, ngoài
phòng từng tiếng khẩu lệnh đều đặn truyền vào, nhìn lại bên kia giường sớm đã
không có độ ấm, cô chỉ nhớ loáng thoáng anh nói với cô thời gian còn sớm, ngoài
ra không có ấn tượng cái gì khác, mở mắt nhìn đèn trần nhà, lúc này mới nhớ nơi
này không phải là nhà trong thành thị của Tô Dịch Thừa.
Với lấy cái điện
thoại đầu giường xem giờ, đúng 7 giờ, buổi sáng cô còn phải đi công trường, từ
đây đến thành phố đại khái mất một tiếng, như vậy, trừ thời gian rửa mặt, thay
quần áo, cô cũng không còn nhiều thời gian nữa.
Nghĩ như thế, An Nhiên vội
vàng rời giường, chuẩn bị tức tốc tẩy rửa. Vừa mới nhích người, thì toàn thân
đau nhức như vừa bị vắt kiệt, đã nhắc nhở cô sự điên cuồng của đêm qua, khuôn
mặt nhỏ nhắn bỗng chốc đỏ bừng lên.
“Thối Tô Dịch Thừa.” Mắng có chút giận
rỗi, cuối cùng lê thân thể cực kỳ đau nhức vào trong thay quần áo.
Khi từ
trong phòng đi ra phòng khách, cô giúp việc đang bày biện bát đũa lên bàn, Tần
Vân đang chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp. Thấy thế An Nhiên bước lên hỗ trợ,
bưng thức ăn đã được chuẩn bị từ trong phòng bếp ra bên ngoài.
Tần Vân tưởng
là cô giúp việc nên bảo cô bê cả nồi cháo trắng ra nữa, An Nhiên thưa, tiến lên
muốn bưng cháo, thì Tần Vân cũng là nghe ra thanh âm không đúng, quay đầu thì
thấy An Nhiên đang đứng liền tươi cười nhẹ nhàng.
“An Nhiên, làm sao dậy sớm
như thế.” Tần Vân kéo tay cô nói: “A, có phải là không quen ở trong đại viện
không, việc tập thể dục bên ngoài ầm ĩ đến con à.”
An Nhiên lắc đầu, “Không
có, buổi sáng còn phải đi làm, cho nên con phải dậy sớm một chút.”
Tần Vân
gật đầu, ánh mắt đột nhiên liếc thấy vết đỏ nhàn nhạt trên cổ cô, rồi nhìn cô
cười mập mờ.