(*) Nguyên văn tiếng Trung có nghĩa là ta yêu ngươi, có thể hiểu là em yêu
anh, hoặc anh yêu em.
Tô Dịch Thừa không ở, cha Tô và ông nội Tô cũng ở lại đơn vị chưa về, cho nên
cơm trưa chỉ có ba người An Nhiên, Tần Vân và Tô Dịch Kiều.
“An Nhiên, con quá gầy, ăn nhiều một chút.” Tần Vân gắp miếng thịt thật to
nhìn ngon mắt vào bát An Nhiên, lại múc bát canh cho cô ăn.
“Mẹ, con, để tự con đi.” An Nhiên ngượng ngùng, theo lý thuyết phải là cô gắp
thức ăn và múc canh cho bà mới phản, bà là bề trên của mình, mà bây giờ ngược
lại là bà phục vụ mình, nghĩ thế nào cũng thấy xấu hổ.
“Không sao.” Tần Vân cười bưng một bát canh cá to tới cho cô, như là nhìn ra
tâm tư của cô, vừa nói: “An Nhiên a, đừng có câu nệ hay xấu hổ gì cả, cứ coi như
nhà mình.”
“Con đâu có câu nệ.” An Nhiên cười cười ngượng ngùng, thật ra thì ở Tô gia
rất dễ chịu, Tần Vân không phải là bà nhẹ chồng ra vẻ ta đây, lại đối xử rất tốt
với cô, không hề gây sức ép cho cô, thậm chí ngay cả Tô Dịch Thừa cũng thỉnh
thoảng rầu rĩ ghen nói với cô, mẹ có con dâu là quên con trai rồi.
Người ta nói mẹ chồng con dâu rất khó sống chung, nhưng mà có thể gặp được
một người mẹ chồng như thế này, cô quả thực rất may mắn. Cô không mê tín, nhưng
lại cảm tạ ông trời vì những điều này, cảm tạ đã để cô gặp được một người đàn
ông tốt như vậy, còn có một gia đình tốt như thế, cô cảm thấy thực may mắn, như
là được phù hộ vậy.
“Chị dâu, chị nói xem chị quen anh trai em thế nào a, kể quá trình yêu đương
của hai người đi.” Tô Dịch Kiều gắp miếng đậu nành bỏ vào trong miệng, vừa dẩu
môi hỏi.
“Ách.” An Nhiên sửng sốt, thật lâu không nói nổi một lời, cô sao có thể không
biết xấu hổi nói mình và Tô Dịch Thừa kết hôn căn bản là một cuộc nhầm lẫn
lớn!
“Đúng vậy a, nói một chút đi.” Tần Vân bên cạnh dừng như cũng thật có hứng
thú với tình sử của con trai mình, thật ra thì bà từng giới thiệu vô số cô gái
cho Tô Dịch Thừa, nhưng hầu như lần nào cũng đều Tô Dịch Thừa nói một câu cản
lại, căn bản là chưa hề gặp mặt. Với tính cách khó chịu của anh, bà từng cho là
chờ anh kết hôn trong mấy năm gầy đây là chuyện không thể, lại không ngờ rằng
đột nhiên anh lại dẫn theo một người con dâu quay về.
“Thật ra thì, thật ra thì. . . . . .” An Nhiên ấp a ấp úng, thế nào cũng
không mở miệng được.
Tô Dịch Kiều và Tần Vân chăm chú nhìn cô, như là đang chờ đợi cái gì.
An Nhiên bất chấp, nói: “thật ra thì chúng coi như là xem mắt mà quen biết,
nhưng mà là con lầm lẫn, nhận nhầm người.”
Tần Vân và Tô Dịch Kiều đều sửng sốt, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mới phản
ứng lại, Tô Dịch Kiều chăm chú nhìn An Nhiên, hoài nghi nói: “cho nên nói hai
người quen biết coi như là nhầm lẫn?” Cô đã nghĩ có lẽ bọn họ quen biết trong
một bữa tiệc nào đó, hay là qua người khác giới thiệu, nhưng lại không hề nghĩ
tới, không hề nghĩ tới thế mà lại là một cuộc nhầm lẫn!
Tần Vân thì vỗ mạnh vào đùi mình, có chút kích động nói: “trời ạ, tại sao mẹ
không nghĩ ra, hồi đó mẹ nên bảo những cô gái đó dùng chiêu này để đối phó với a
Thừa, thế thì cũng đã không phải đợi lâu như vậy mới đợi được nó kết hôn, nói
không chừng bây giờ mẹ đã được làm bà nội rồi ý chứ.”
An Nhiên dở khóc dở cười, hình như đáp án của cô đã khiến cho bọn họ thất
vọng rồi.
“Vậy tiếp theo thì sao?” Tô Dịch Kiều lại nhiều chuyện hỏi, “anh chị cứ quen
biết như vậy, sau đó bắt đầu hẹn hò?”
An Nhiên cười khan, theo lời của cô ấy, hơi mất tự nhiên gật đầu, tất nhiên
cô sẽ không nói cho cô ấy biết, sau khi mình lấy giấy kết hôn mới biết mình nhận
nhầm người! Như vậy cô thật sự phải tìm một cái lỗ mà chui vào mất.
“Giời, cũ rích. Em còn tưởng anh chị sẽ lãng mạn lắm ý.” Tô Dịch Kiều bĩu môi
chán ngán, thế hoàn toàn khác với tưởng tượng của cô nha, không lãng mạn chút
nào.
An Nhiên chỉ cười, nghĩ tới nếu mình mà nói cho cô ấy biết giữa mình và Tô
Dịch Thừa ngay cả yêu đương cũng không có, liền trực tiếp đăng ký kết hôn, thậm
chí căn bản là không hề có quá trình theo đuổi, vậy cô ấy có thể cho là việc gặp
gỡ hẹn hò rồi kết hôn kia thật ra cũng có thể tính là lãng mạn hay không. Nhưng
mà nói đến hẹn hò, giữa bọn họ như là thiết hụt cái gì, rõ ràng cô nhớ người nào
đó trước kia còn thề son sắt với cô rằng hai người sẽ yêu đương, nhưng mà chỉ
thấy anh tặng hoa một lần, hai người ăn bữa tối dưới ánh nến một lần, xem nửa bộ
phim, còn sau đó hoàn toàn không có rồi!
“Con trẻ con biết cái gì. Bình thản mới là thực tế, hai người yêu đương kết
hôn rồi sống chung một chỗ mới là cuộc sống, con cho là cứ ôm lãng mạn là có thể
làm cơm ăn a.” Tần Vân tức giận nhìn con gái một cái.
“Cái gì nha, con đã 26 rồi, mới không phải trẻ con, sao mọi người cứ coi con
là trẻ con!” Tô Dịch Kiều bất mãn phản đối, miệng lầm bầm, mắt mở thật to, nhìn
như thế, thật sự chính là vẻ mặt con nít.
Tần Vân nhìn cũng không nhìn cô, nói thẳng: “một ngày con chưa gả ra ngoài,
con trong mắt mẹ vẫn là một đứa trẻ, cho dù là con bao nhiêu tuổi, con bao nhiêu
tuổi cũng không thay đổi được chuyện con là do mẹ sinh ra.”
Tô Dịch Kiều nhìn chằm chằm Tần Vân một lúc lâu, nhưng cuối cùng thua trận,
tức giận nghiêng đầu sang một bên.
Tần Vân cũng không nhìn cô, lại vươn tay gắp món ăn cho An Nhiên, vừa nói:
“An Nhiên, ăn nhiều một chút.”
An Nhiên chỉ có thể cười khổ gật đầu, nhìn bát cơm có hơn nửa là thức ăn, An
Nhiên chỉ có thể rất cố gắng bắt đầu dùng bữa.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Tần Vân đột nhiên bị vợ Trương phó đoàn trưởng
trong quân khu nhờ đi giúp việc.
An Nhiên nhàm chán đi lại trong viện giết thời gian, sau đó thật sự là buồn
thiu, mà mình cũng bắt đầu buồn ngủ, lúc này mới nghĩ tới về phòng Tô Dịch thừa
ngủ một lát.
Phòng Tô Dịch Kiều ở sát vách phòng Tô Dịch Thừa, cho nên muốn đi đến phòng
Tô Dịch Thừa, vậy trước hết phải đi qua cửa phòng Tô Dịch Kiều.
Có lẽ là vì mang thai, cơn buồn ngủ đến rất nhanh, buổi sáng lại dậy sớm, lúc
này An Nhiên ngáp liên tục. Hình như cửa phòng Tô Dịch Kiều không đóng, khi An
Nhiên đi qua thế nhưng thoáng thoáng nghe được tiếng khóc, An Nhiên sửng sốt,
cơn buồn ngủ cũng biến mất một nửa, men theo thanh âm đi đến, từ khe cửa không
đóng chặt kia An Nhiên nhìn thấy Tô Dịch Kiều đang ôm đầu ngồi khóc trên giường
trong phòng, thanh âm rất kiềm chế.
“Cốc cốc cốc . . . .” An Nhiên lễ phép gõ cửa.
Bên trong phòng Tô Dịch Kiều thấy có người, chợt ngẩng đầu, lấy tay lau đi
nước mắt trên mặt. Sau đó hơi mất tự nhiên cất giọng hướng về phía cửa hô: “vào
đi.” Tất nhiên có che giấu tốt thế nào, thanh âm kia vẫn mang theo tiếng nghẹn
ngào.
An Nhiên đẩy cửa đi vào, thấy mấy tấm ảnh bị ném trên mặt đất trước giường.
Như là lúc này mới kịp phản ứng, Tô Dịch Kiều đứng phắt dậy, vội vàng đến trước
mặt An Nhiên thu dọn tấm ảnh trên mặt đất. Sau đó hơi lúng túng mất tự nhiên
ngẩng đầu nhìn An Nhiên, khuôn mặt cứng ngắc gượng cười nói: “chị, chị dâu, chị
tìm em có chuyện sao?”
An Nhiên nhìn cô ấy, lúc này không còn buồn ngủ nữa. Khẽ lắc đầu, chỉ tiến
lên, kéo khăn giấy đặt trên tủ đầu giường, đưa cho cô ấy: “Có muốn tâm sự với
chị một chút không.”
Tô Dịch Kiều biết mình không giả vờ được nữa, đưa tay nhận lấy khăn giấy cô
đưa, chu môi, quật cường lắc đầu.
An Nhiên liếc nhìn tấm ảnh trên mặt đất mà cô ấy chưa kịp nhặt lên, đó là ảnh
chụp chung của ba người Tô Dịch Thừa, Diệp Tử Ôn và Tô Dịch Kiều, trong anh Tô
Dịch Kiều đứng ở chính giữa, hai bên trái phải một tay khoác tay Tô Dịch Thừa
một tay khoác tay Diệp Tử Ôn, cười rất vui vẻ. Đột nhiên cô nhớ lại chuyện Tô
Dịch Thừa từng nói Dịch Kiều thích Diệp Tử Ôn, lại nhìn nét mặt cô ấy bây giờ,
có phần đoán được nước mắt Dịch Kiều rơi vì ai.
Tô Dịch Kiều nhìn theo ánh mắt của cô, lúc này mới phát hiện tấm ảnh sót lại
trên mặt đất kia, bĩu môi, bất mãn nói: “cái gì nha, chị nhìn thấy rồi.” Đưa tay
hơi tức giận nhặt lấy tấm ảnh kia.
An Nhiên cười khẽ ra tiếng, ngồi xuống cạnh cô ấy: “vậy có muốn tâm sự một
chút không?”
Tô Dịch Kiều nhìn cô một lúc lâu, rồi mới ngoảnh ra chỗ khác, chậm rãi mở
miệng, “chị dâu, chị nói xem thích một người sao lại khổ cực như vậy, bây giờ
ngẫm lại, thật ra thì chị và anh như vậy rất tốt, mẹ nói không sai, bình thản
mới thực. Không cần rầm rầm rộ rộ, chỉ cần biết lòng nhau, cho dù chuyện có nhỏ
đi nữa có thể trải qua rất ngọt ngào.” Xoay đầu lại nhìn cô, cười khổ nói:
“nhưng mà chỉ thích đơn phương, lại mãi mãi không nhận được tình yêu đáp lại
thật sự rất khổ sở, em có cảm giác không thể tiếp tục được nữa.” Nói xong, nhẹ
tay vuốt mặt Diệp Tử Ôn trong tấm ảnh.
Tô Dịch Kiều nói tiếp, “dường như anh ấy luôn mãi chỉ coi em như một đứa trẻ,
mãi chỉ coi em như một cô em gái hàng xóm, biết rõ tấm lòng của em dành cho anh
ấy, cũng biết rõ em đã trưởng thành, biết em đã là một người con gái chân chính
chứ không còn là một nữ sinh khóc nhè không hiểu chuyện khi xưa rồi, nhưng mà
anh ấy nhất định không bằng lòng tiếp nhận tình cảm của em dành cho anh ấy, nói
đó là một loại tôn sùng và mê luyến trẻ con của em, không phải là tình yêu.” Nói
xong, Tô Dịch Kiều khó chịu hít mũi một cái, cố gắng để mình không rơi nước mắt:
“ngay cả cảm giác của mình mà em cũng phân biệt được sao, em biết rõ tình cảm em
đối với anh ấy là yêu, là tình yêu nam nữ! Chị dâu, chị nói em phải làm gì bây
giờ, anh ấy luôn trốn tránh em. Em mệt mỏi, em từng cho là sẽ không mệt, nhưng
mà em cứ đuổi anh ấy cứ chạy trước thế này, trong khoảng thời gian này em thật
cảm thấy mệt mỏi quá, có cảm giác không kiên trì được nữa.”
An Nhiên than nhẹ, đưa thay sờ sờ đầu cô ấy, trải qua chuyện Lâm Lệ, cô đã
cảm nhận được sâu sắc tình yêu phải là từ hai phía, yêu đơn phương cho dù có
nhân nhượng đi nữa cũng không thể nhân nhượng cả đời, như thế quá ủy khuất mình.
Nhìn chằm chằm cô ấy, một lúc lâu mới nhàn nhạt mở miệng: “nếu như mỏi mệt rồi,
hãy tự mình dừng lại, đừng có lúc nào cũng ủy khuất mình.”
Tô Dịch Kiều sửng sốt, nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu cũng không kịp phản
ứng.
An Nhiên tiếp tục nói: “tình cảm là chuyện hai người, chỉ dựa vào sự cho đi
và nỗ lực đơn phương là không được, yêu một người không phải là cho đi tất cả,
không thể vì nhân nhượng anh ta mà ủy khuất mình, nếu thực sự đã từng cố gắng,
nhưng mãi không thể nhận lại sự đáp lại của anh ta, như thế chúng ta phải cân
nhắc xem có nên buông tay không.”
“Nhưng mà. . . . . .” Tô Dịch Kiều nhìncô, nước mắt không kiềm chế được chảy
xuống: “nhưng mà, nhưng mà em thật sự thích anh ấy, từ nhỏ đã bắt đầu thích, em
thích anh ấy gần 20 năm, thích anh ấy dường như đã trở thành một phần cuộc sống
của em.”
“Vậy nếu một ngày kia anh ta dẫn một người phụ nữ khác về, em định làm thế
nào? Vẫn núp đi khóc thế này sao?” An Nhiên hỏi ngược lại cô ấy, mặc dù vấn đề
này có chút tàn nhẫn, nhưng mà cô không muốn Tô Dịch Kiều trở thành Lâm Lệ thứ
hai, thay vì đợi đến sau này nhìn cô ấy đau lòng, còn không bằng hiện tại khuyên
cô ấy lựa chọn buông tay.
Tô Dịch Kiều sửng sốt, như là chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Nhiều năm như
vậy, cô vẫn theo đuổi Diệp Tử Ôn, mặc dù Diệp Tử Ôn liên tục trốn tránh cô, cũng
vẫn luôn nhấn mạnh anh chỉ coi cô là em gái, nhưng chưa từng thấy người con gái
nào xuất hiện bên cạnh anh ấy. Cô chưa từng nghĩ tới Diệp Tử Ôn sẽ cùng với một
người con gái khác, nhưng mà nếu anh thực sự có một người con gái khác, vậy cô
nên làm cái gì bây giờ?
“Dịch Kiều, trước tiên cứ thử buông tay đã, ít nhất đừng để mình luôn đuổi
theo sau anh ta, rồi thích cũng được, nếu anh ta thực sự không cho em cơ hội
nào, thì cũng cần gì phải cố ép, tình cảm không phải là chuyện có thể ép buộc
được.” An Nhiên khuyên lơn cô ấy, mong là cô ấy có thể hiểu rõ.
Tô Dịch kiều sửng sốt thật lâu, mới chậm rãi xoay người lại, nhìn An Nhiên,
vẻ mặt đờ đẫn nói: “chị dâu, em mệt mỏi quá, em muốn ngủ một lát.”
An Nhiên biết lời vừa rồi khá nặng, cô ấy cần thời gian để tiêu hóa ý những
lời này. Gật đầu, vỗ vỗ tay cô ấy: “ừ, ngủ một giấc đi, đừng suy nghĩ quá
nhiều.”
“Vâng.” Tô Dịch Kiều nhẹ nhàng đáp, nhưng không ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào
tấm ảnh trong tay .
An Nhiên không nói gì thêm nữa, xoay người liền đi ra khỏi phòng, đưa tay
đóng cửa phòng lại.
Đột nhiên có chút cảm khái, nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn, may mắn
mình gặp được Tô Dịch Thừa, cô không biết giữa bọn họ có tình yêu hay không,
nhưng mà cô có thể cảm giác được anh thích và để ý mình, mà mình cũng có tình
cảm ngày càng đậm hơn, cô có thể mơ hồ ý thức được, đó đã không chỉ là thích, mà
là hơn thế, như là yêu!
Ý thức này quá bất chợt, ngay cả An Nhiên cũng bị bản thân mình hù dọa, nhưng
mà rất nhanh bình thường lại, đưa tay xoa bụng, mặc dù bây giờ còn chưa cảm giác
được gì, nhưng mà cô có loại rung động khó tả, vì anh cũng là vì bản thân
mình.
Đột nhiên rất muốn nghe tiếng anh, rất muốn nói cho anh ý nghĩ lúc này của
mình.
Nghĩ là làm, vào khoảnh khắc điện thoại được kết nối, An Nhiên mới có chút
luống cuống, vừa định cúp điện thoại, thì đường dây điện thoại được kết nối rồi,
thanh âm ôn nhuận trầm thấp của Tô Dịch Thừa từ đầu bên kia điện thoại truyền
tới: “a lô, An Nhiên sao?”
Luống cuống và sợ sệt ban đầu đến khi nghe giọng anh liền hoàn toàn biến mất,
cầm điện thoại di động ngồi ở giường trong phòng ngủ của anh trước kia, khẽ cười
đáp lại: “đúng vậy a, còn đang bận rộn sao?”
“Ừ, nhưng mà sẽ về trước khi trời tối.” Nhận được điện thoại của cô, tâm tình
Tô Dịch Thừa dường như không tệ, thanh âm ẩn chứa ý cười.
“Tô Dịch Thừa.” An Nhiên lấy cả họ ra gọi anh.
“Ừ?”
Hít sâu, chuẩn bị chu đáo cho lời nói kế tiếp, thế nhưng mà trái tim đập
nhanh mất kiểm soát, mặt cũng hơi nóng lên, cô nghĩ lúc này khuôn mặt mình hẳn
là lại đỏ lên rồi.
Không nghe được câu trả lời của cô, Tô Dịch Thừa không xác định gọi: “An
Nhiên?”
“Em, em yêu anh.” Gần như là nói xong liền cúp điện thoại luôn, khuôn mặt
dường như còn nóng hơn vừa rồi, sợ anh gọi lại mình lại không biết nói gì, vội
vàng tháo pin điện thoại ra. Rồi dùng tay vỗ vỗ mặt mình, hi vọng có thể giảm
nhiệt độ xuống.
Nhìn điện thoại và pin bị tháo ra kia, nhớ lại hành động vừa xong của mình,
buồn cười lắc đầu, lẩm bẩm: “mình cúp điện thoại làm gì? Vừa rồi mình nên hỏi
anh ấy luôn rằng anh ấy có yêu mình hay không mới đúng chứ.” Nói xong vừa buồn
cười vỗ vỗ mặt của mình, mặt rất nóng, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là
đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc này mới hạ bớt được nhiệt độ kia.
Rửa mặt rồi ngồi ở trên giường, đưa tay nhẹ nhàng xoa bụng mình, khóe miệng
nở nụ cười nhàn nhạt, lầm bầm nói: “con à, con nói vừa rồi cha con sẽ phản ứng
thế nào a?” Nghĩ lại cảm thấy lại hành vi này của mình quả thực là trẻ con muốn
chết, lắc đầu để cho mình đừng nghĩ nữa, mà cũng vào lúc này, cơn buồn ngủ tập
kích lần thứ hai, mí mắt từ từ nặng trĩu, từ từ khép lại, gối lên cái gối trước
kia của Tô Dịch Thừa, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ mơ như là có người nhẹ nhàng đụng vào cô, tay chậm rãi vuốt ve
mặt cô, An Nhiên nhíu nhíu mày, ậm ừ một tiếng nhưng không tỉnh lại.
Mãi đến khi môi truyền đến xúc cảm ấm áp, nụ hôn quá quen thuộc, là phương
thức hôn cô mà Tô Dịch Thừa thích nhất, vẫn không mở mắt, nhưng theo bản năng
thân thể lại nổi lên phản ứng với anh, khẽ hé miệng ra, mặc kệ anh tiến vào, tay
chậm rãi giơ lên, ôm anh, mơ mơ màng màng khẽ gọi tên anh: “Dịch Thừa. . . . .
.”
Tiếng khẽ gọi này như là sự cổ vũ thật lớn cho anh, nụ hôn kia đột nhiên trở
nên nồng nàn, lực mạnh lên, động tác cũng không còn dịu dàng như vừa rồi, như là
muốn cả người cô hòa vào mình, hòa tan vào máu mình.
An Nhiên bị hôn đến không thở nổi, mở mắt ra nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại
trước mắt, vỗ nhẹ nhẹ anh, nỉ non nói: “Dịch, Dịch Thừa, buông, buông em ra, em
sắp không thở được nữa rồi.”
Lúc này Tô Dịch Thừa mới buông cô ra, nhìn cô thở dốc dưới thân mình, thật ra
thì mình cũng không khá hơn chút nào, bộ ngực cũng phập phồng kịch liệt. Đưa tay
nhẹ nhàng vỗ về mặt cô, nhìn cô, trong đôi mắt có sự thắm thiết khó tả, ở bên
tai cô khẽ gọi tên cô: “An Nhiên… An Nhiên…” Vừa gọi, vừa khẽ mổ mặt cô, nhẹ
nhàng, hết lần này đến lần khác như là mãi mãi không đủ vậy.
“Ha ha.” Bị hôn đến ngứa ngáy, An Nhiên cười khanh khách ra tiếng, bộ ngực vì
nụ hôn vừa rồi mà vô cùng phập phồng, vừa cười vỗ anh: “ngứa quá, ngứa quá.”
Một lúc lâu, rốt cuộc Tô Dịch Thừa hôn đủ rồi ôm cô nhẹ nhàng xoay người, hai
người ôm nhau nằm trên giường đơn không tính là rộng kia. Tô Dịch Thừa vùi mặt
vào hõm vai cô, chóp mũi tràn ngập hương thơm của cô, dùng lực ôm cô hơi chặt,
nhưng kiểm soát rất tốt, không làm đau cô.
“Đã hết bận rồi sao?” Được anh ôm vào trong ngực, An Nhiên nhẹ nhàng hỏi,
khóe miệng nở nụ cười rất đẹp, nhàn nhạt thỏa mãn.
Không trả lời cô, lại ôm người trong lòng chặt hơn một chút, một lúc lâu mới
khẽ gọi bên tai cô: “An Nhiên…” Thanh âm du dương và êm ái.
“Ừ?” An Nhiên nhẹ nhàng đáp lại, nghịch ngợm nhẹ tay vẽ lòng vòng trên lưng
anh.
Tô Dịch Thừa buông cô ra, khẽ tăng khoảng cách giữa hai người, nhìn chằm chằm
vào cô, sau đó vô cùng nghiêm túc mở miệng: “lặp lại lần nữa, lặp lại lần nữa có
được không.”
An Nhiên ngẩn người, không kịp phản ứng, nghi hoặc khẽ hỏi: “hả?” Cô không
biết anh chỉ cái gì.
Tô Dịch Thừa nhìn chằm chằm cô, khóe miệng cong lên thành độ cung đẹp mắt,
thanh âm ôn nhu như là có thể vắt ra nước, chậm rãi mở miệng: “lặp lại câu em
vừa nói trên điện thoại, anh muốn em nhìn vào mắt anh nói.” Giọng nói rõ ràng
rất ôn nhu, nhưng nội dung câu nói lại ẩn chứa sự bá đạo không cho cự tuyệt.
Lúc này mới nhớ tới cuộc điện thoại trước khi ngủ, nhiệt độ trên khuôn mặt An
Nhiên thoáng cái tăng lên nhìn mặt đỏ rực. Bảo cô lặp lại, hơn nữa trước mặt
anh, nhìn vào mắt anh, cô thật là xấu hổ.
Quay đầu mở to đôi mắt đen nhánh, An Nhiên quyết định giả ngu tới cùng: “vừa
rồi em gọi điện thoại cho anh sao?”
Nhìn cô, Tô Dịch Thừa nhíu mày cười khẽ: “không nhớ rõ?”
Đột nhiên An Nhiên nhớ tới trước kia Lâm Lệ từng nói một câu, cô ấy nói thế
này, giả ngu này được quyết định bởi thái độ mỗi cá nhân, nếu thái độ cô đủ kiên
định, thì cô giả ngu có thể lừa được người ta. Nghĩ như vậy, An Nhiên liền phi
thường kiên định gật đầu: “hoàn toàn không có ấn tượng!”
“Phải không?” Tô Dịch Thừa cười, đưa tay nhéo nhéo mũi cô, nhìn cô hỏi: “vậy
có muốn anh nhắc em không?”
An Nhiên nhìn chằm chằm anh, không nói được cũng không nói không được, chỉ là
mặt càng đỏ hơn.
Tô Dịch Thừa ngừng cười, nhìn ánh mắt cô như là còn kiên định hơn vừa rồi,
sau đó mở miệng, “An Nhiên, anh yêu em.” Từng chữ từng câu để cho An Nhiên nghe
rất rõ ràng.
An Nhiên sửng sốt, như là đã quên hô hấp, chỉ nhìn chằm chằm anh, câu nói
‘anh yêu em’ vừa rồi của anh như là ma chú văng vẳng bên tai cô.
Tô Dịch Thừa đưa tay vuốt ve mặt cô, chăm chú hỏi: “gợi ý như thế, có khiến
em nghĩ tới cái gì không?”
An Nhiên đột nhiên cảm thấy chóp mũi ê ẩm, mặt không đỏ, nhưng mà hốc mắt bắt
đầu nóng lên, nước mắt không kiềm chế được, không ngừng chảy xuống hai má, đưa
tay vỗ anh, điển hình khẩu thị tâm phi, rõ ràng trong lòng ngọt muốn chết, nhưng
vẫn nghẹn ngào, lên án anh: “anh thật đáng ghét!”
Tô Dịch Thừa bắt được tay cô, nhìn chằm chằm vào cô, cố chấp hỏi: “nghĩ ra
chưa?”
An Nhiên không ngừng gật đầu, vừa nói: “em cũng yêu anh.”
Tô Dịch Thừa cười, nụ cười không ngừng được khuếch đại lên, sau đó ôm chặt
cô.