Tô Dịch Thừa mở cửa đi vào, ngửi thấy mùi thức ăn ngào ngạt, chân mày khẽ
nhếch lên. Vừa định mở miệng gọi An Nhiên, đã thấy một thân ảnh nhanh chóng chạy
từ trong bếp ra, nhìn thấy anh mỉm cười: "đã về rồi."
Tô Dịch Thừa gật đầu, "ừ."
An Nhiên tiến lên nhận lấy cặp công văn trong tay anh, nói: "đi rửa tay
trước, xong rồi chúng ta ăn cơm."
Tô Dịch Thừa buồn cười nhìn cô, dường như cảm thấy có gì không đúng, cảm giác
là lạ.
An Nhiên bị anh nhìn đến mất tự nhiên, tiến lên vừa kéo vừa đẩy anh nói: "đi
thôi, nhanh đi rửa tay." Đẩy anh vào phòng vệ sinh, còn An Nhiên thì cầm lấy cặp
công văn của anh vào thư phòng.
Đến khi Tô Dịch Thừa rửa tay xong đi ra ngoài ngồi xuống trước bàn ăn, nhìn
đến một bàn đầy đồ ăn, sườn xào chua ngọt, trứng gà nấu đậu, cá hoa vàng nấu,
cộng thêm canh cà chua trứng. Mỗi một món nhìn không tồi, ngửi rất thơm.
An Nhiên xới cơm cho anh, mình thì ngồi xuống đối diện anh.
Tô Dịch Thừa nhìn bàn thức ăn này, lại ngẩng đầu nhìn An Nhiên, không khỏi
hoài nghi: "những món này đều do em làm?"
An Nhiên chớp mắt, không trả lời thẳng, đưa đũa cho anh, chỉ nói: "nếm thử
trước đi."
Tô Dịch Thừa buồn cười nhìn cô, nhận lấy đôi đũa, liền gắp miếng sườn xào
chua ngọt vào miệng, mùi vị vừa phải, thịt mềm, có thể nói làm rất tốt, tốt đến
như là trong quán cơm vậy.
Lại ngẩng đầu nhìn An Nhiên, chỉ thấy cô đang mở mắt to nhìn mình, như là
đang chờ đợi anh nói gì đó.
Nhịn xuống thôi thúc muốn hỏi cô tiếp, Tô Dịch Thừa gật đầu khẳng định nói:
"ăn ngon!"
An Nhiên bị vẻ mặt nghiêm túc của anh chọc cười, nói: "đây là đồ em gọi từ
quán cơm ở cổng tiểu khu chúng ta, tài nấu nướng bậc thầy, tất nhiên là
ngon."
Tô Dịch Thừa cũng cười, gắp miếng sườn vào bát cô, nói: "hôm nay sao lại đột
nhiên muốn gọi cơm ngoài?"
"Hôm nay em nghỉ việc rồi." An Nhiên thẳng thắn nói, không hề định giấu diếm
anh.
Tô Dịch Thừa cũng không bất ngờ, từ tối hôm qua khi cô nói nếu cô thất nghiệp
anh sẽ làm thế nào, anh đã mơ hồ đoán được công việc của cô không thuận lợi, từ
chức là chuyện sớm hay muộn, nhưng mà nhanh như thế anh cũng hơi bất ngờ. Nhàn
nhạt cười nói: "vậy sau này an tâm để cho anh nuôi đi."
An Nhiên cũng cười, mặc dù biết anh sẽ nói như thế, nhưng mà lại nghe được,
vẫn cảm thấy ngọt ngào. Nhướng mày lên múc canh cho anh, lấy lòng nói: "cũng vì
biết sau này em phải dựa vào anh, cho nên hôm nay em chuẩn bị thức ăn ngon lấy
lòng anh a."
Tô Dịch Thừa rất nể tình uống một hớp lớn, "thức ăn hôm nay nếu đổi lại là em
làm, anh sẽ nể tình ăn hết sạch."
"Thật?" An Nhiên nhướng mi hỏi.
"Dĩ nhiên!" Tô Dịch Thừa dứt khoát trả lời.
Khóe môi An Nhiên nhếch lên thành nụ cười quỷ dị, nói với anh: "chờ một
chút." Sau đó vội vàng xuống khỏi cái ghế cao, bưng hỗn hợp trên bàn đá mà còn
chưa đổ kia, nhưng cháy đen sì không nhìn ra là cái gì, một tay lấy cái đĩa để
lên trên bàn, nhìn Tô Dịch Thừa cười nói: "đây là em làm."
Tô Dịch Thừa nhìn thứ gì đó đen sì trong đĩa, nét mặt chưa hề thay đổi, cầm
đũa chìa tay hướng tới món kia, sau đó ghắp một miếng, khi giơ lên chuẩn bị thả
vào trong miệng thì bỗng chốc bị An Nhiên nắm lại, cười: "đồ ngốc, ăn thật
a."
Tô Dịch Thừa cười, vẻ mặt thành thật nói: "em muốn anh ăn thì anh ăn."
Không phải là lời ngon tiếng ngọt, lại làm cho An Nhiên ngọt ngào chết người.
Cố ý quay đầu không nhìn tới anh, đứng dậy bưng món đồ đen đen gì đó đi, lần này
liền đổ vào thùng rác bên kia.
Nhưng An Nhiên không phát hiện là, trong nháy mắt cô xoay người, nhìn bóng
lưng cô, Tô Dịch Thừa nở nụ cười giảo hoạt. (TT: lâm lệ nói anh là hồ ly đúng vô
cùng ^_^)
Sau khi ăn xong bữa tối, An Nhiên trở về phòng tắm, mà Tô Dịch Thừa vào thư
phòng hoàn thành nốt công việc, gần đây vì hạng mục ban khoa học kỹ thuật thành
phố, hiện tại vừa mới trong giai đoạn bắt đầu, thời gian này có một lượng lớn
công việc, chờ đấu thầu kết thúc, tiếp theo hẳn là một loạt tiệc tùng rồi. Anh
biết có người muốn kéo anh khỏi vị trí này, việc An Nhiên từ chức, anh có thể
đoán được, thật ra thì anh nên cám ơn An Nhiên, có thể nói vì anh mà cô bị sa
thải. Lắc đầu, dường như anh nên thấy vui mừng vì An Nhiên chưa bao giờ yêu cầu
anh cái gì, không hề lo lắng cô sẽ kéo anh lùi lại.
An Nhiên bưng chén trà vừa pha đẩy cửa đi vào, đặt trên bàn sách của anh, sau
đó chuẩn bị xoay người đi ra ngoài, thì tay đột nhiên bị Tô Dịch Thừa bắt được,
dùng sức một cái, kéo cô ngồi trên đùi mình, đầu vùi vào gáy cô, hít sâu một
hơi, trên người cô có mùi sữa thơm ngát sau khi tắm rửa.
An Nhiên đưa tay đặt lên cánh tay vòng quanh hông mình, nhẹ nhàng hỏi, "sao
thế?"
Tô Dịch Thừa lắc đầu, vùi đầu vào gáy cô, không ngẩng đầu, chỉ rầu rĩ nói:
"hơi mệt."
An Nhiên quay đầu, đưa tay sờ sờ đầu anh, có chút đau lòng nói: "mệt mỏi thì
nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai lại xem." Mấy ngày gần đây, như là từ khi anh bắt đầu
lên chức, bắt đầu khởi động hạng mục ban khoa học kỹ thuật thành phố, anh liên
tục bề bộn công việc, đêm nào cũng phải hơn mười một giờ mới ra khỏi thư phòng,
sau khi tắm rửa, lên giường đi ngủ đã gần mười hai giờ rồi.
Tô Dịch Thừa lắc đầu, ôm cô vào lòng chặt hơn, chỉ nói: "để anh ôm một
lát."
An Nhiên để tùy anh, chỉ đưa tay vuốt vuốt tóc anh.
Tô Dịch Thừa ôm cô một lúc lâu, mới buông cô ra, khom người mổ lên môi cô:
"tối nay không biết lúc nào mới xong, em đi ngủ trước đi, đừng chờ anh."
An Nhiên nhìn anh một lúc lâu, mới gật đầu, ra đến trước cửa còn không yên
lòng, căn dặn: "mệt thì nghỉ sớm đi, ngày mai lại xem."
Tô Dịch Thừa gật đầu, vì cô quan tâm mà thấy ấm lòng.
Sau khi trở về phòng ngủ An Nhiên cũng không buồn ngủ, ngồi ở đầu giường đọc
tạp chí linh tinh một lúc lâu, mới nhớ tới trưa nay gặp phải Trình Tường ở siêu
thị, đột nhiên nghĩ đến mấy hôm nay mình đã không liên lạc với Lâm Lệ rồi, cả
ngày hôm qua mình gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy cũng không nhận.
Nghĩ tới, cầm lấy điện thoại di động gọi cho Lâm Lệ, điện thoại kết nối,
nhưng vẫn không có ai nghe máy, cuối cùng thật sự không có cách nào, An Nhiên
gửi tin nhắn cho Lâm Lệ, bảo cô ấy sau khi đọc được tin nhắn, nhất định phải gọi
lại cho cô. An Nhiên hơi lo lắng có phải bên Lâm Lệ đã xảy ra chuyện gì hay
không, nhưng mà cũng chỉ có thể lo lắng, còn chẳng làm được gì, dù sao hai người
cách xa nhau quá, muốn quan tâm cũng không phải chuyện dễ.
Nhận được điện thoại của Lâm Lệ đã là chuyện của hai ngày sau rồi, lúc ấy An
Nhiên đang phấn đấu cho tay nghề nấu nướng của mình trong bếp, qua mấy ngày tập
trung huấn luyện, cùng vô số món ăn xào đến cháy xém không nhận ra thì rốt cuộc
An Nhiên đã từ từ nắm vững vài món chính, mà nguyên liệu nấu ăn trong nồi rốt
cuộc đã giữ được màu sắc tự nhiên, mặc dù mùi vị mới chỉ tạm được, ít nhất không
đến nỗi đen như nhọ nồi.
Khi Lâm Lệ gọi điện thoại tới là lúc cô đang thái hành tây ở trong bếp, ánh
mắt bị hành xông lên cay chảy cả nước mắt. An Nhiên vừa thái vừa hối hận mình
không nên làm thịt bò xào hành tây, hẳn nên cứ là thịt bò xào ớt xanh còn tốt
hơn. Mà trong lúc cô đang hối hận, điện thoại đặt trên bàn đá vang lên, An Nhiên
không nhìn số liền nhấn nút nghe, thanh âm hơi nghẹn ngào: "a lô?"
Bên kia điện thoại sửng sốt, một lúc lâu không lên tiếng.
"A lô, nói chuyện." An Nhiên cầm lấy điện thoại nói, lại đẩy cái thớt hành
tây ra xa một chút. Chỉ là khi nói, tiếng nghẹn ngào vẫn rất nặng, như là đang
tủi thân, người khác nghe mà thương hại.
"An Nhiên, mi đang khóc sao?" Bên kia điện thoại Lâm Lệ có chút không xác
định hỏi.
Nghe ra thanh âm bên kia điện thoại, An Nhiên đột nhiên lấy cái di động ra
xa, nhìn số điện thoại gọi đến, đúng là Lâm Lệ, lo lắng mấy ngày hôm nay, bỗng
chốc cơn giận bốc lên, hướng về phía di động quát lên: "mi nha còn biết gọi điện
cho ta sao!" Chẳng qua là thanh âm kia còn kèm theo tiếng nghẹn ngào, khí thế rõ
ràng yếu đi rất nhiều.
Bị cô quát như thế, Lâm Lệ lại càng không xác định được, thanh âm thì nghe rõ
là đang khóc, nhưng giọng điệu này thì không hề giống một người đang khóc: "An
Nhiên, mi không khóc đấy chứ?"
Nghe vậy, An Nhiên lấy tay quạt quạt mặt mình, mặc kệ nước mắt, nói: "ta sắp
bị hành tây xông chết rồi, mi nói ta khóc hay không!"
Lâm Lệ ở bên kia điện thoại nghe vậy, một lúc lâu mới kịp phản ứng cười khẽ
một tiếng: "ta còn tưởng rằng mi bị Tô đại gia nhà mi bắt nạt phát khóc
đây."
Thật sự không chịu được mùi kia rồi, An Nhiên từ từ đi ra khỏi phòng bếp,
tay cầm điện thoại di động, nói: "mi đừng có đánh trống lảng, nói đi, mấy ngày
qua mi đi đâu, gọi điện mi cũng không nghe, tin nhắn cũng không trả lời, mi nói
xem mi đây là muốn làm gì?"
Bên kia điện thoại Lâm Lệ im lặng một lúc mới nhàn nhạt mở miệng: "An tử, đi
ra ngoài gặp mặt đi, ta quay lại Giang Thành rồi."
Nghe vậy, bên này An Nhiên còn chưa kịp phản ứng, một lúc lâu mới mở miệng
hỏi lại: "mi, mi vừa nói gì, mi trở lại Giang Thành rồi?"
"Ừ." Lâm Lệ nhẹ nhàng đáp, "An tử, ra ngoài gặp mặt đi."
An Nhiên hỏi không nhiều, nói luôn: "chờ ta ở chỗ cũ." Sau đó liền cúp điện
thoại, cởi cái tạp dề trên người, liền cầm ví tiền và cái chìa khóa ra cửa.
Sau khi lấy Tô Dịch Thừa, đã thật lâu rồi không lái xe, vốn không biết lắm về
máy móc, lại lâu rồi không điều khiển xe, khi mới chạy đúng là có chút không
quen tay, khi rẽ vào góc đường còn suýt nữa thì đâm vào người khác, may mắn chỉ
là sợ bóng sợ gió.
Cái gọi là chỗ cũ thật ra chỉ là quán cà phê gần trường học mà trước kia bốn
người cô, Mạc Phi, Lâm Lệ, Trình Tường thường xuyên đi tới, mặc dù sau khi tốt
nghiệp cộng thêm Mạc Phi bỏ đi, mấy năm nay không cùng đến rồi.
Khi An Nhiên dừng xe trước cửa quán cà phê, đẩy cửa đi vào, tại chỗ ngồi mà
bốn người bọn họ thường xuyên ngồi, nhìn thấy Lâm Lệ, mà Lâm Lệ cũng đồng thời
nhìn thấy cô, khóe miệng khẽ cong lên.
Hôm nay không phải là cuối tuần, nhưng quán cà phê cũng không còn chỗ ngồi,
nhân viên phục vụ vội vã qua lại, ai cũng bề bộn công việc.
An Nhiên đi về phía cô, không hề chớp mắt nhìn cô, tóc dài trước kia của cô
được cắt ngắn ngang vai, người vốn không béo, hơn một tháng không gặp, nhìn cô
ấy còn gầy gò hơn trước kia rất nhiều, người mỏng như tờ giấy, như là chỉ cần
gió thổi một cái là có thể thổi bay cô ấy.
Lâm Lệ cười khẽ một tiếng, nhìn cô nói, "kiểu tóc mới của ta, có phải là nhìn
còn đẹp hơn trong ảnh."
An Nhiên tức giận liếc trắng cô một cái, ném túi xách và chìa khóa xe trong
tay lên trên mặt bàn, ngồi xuống trước mặt cô ấy, trừng mắt nhìn cô ấy, vừa tức
vừa đau lòng nói: "mi không cần ăn cơm sao, biến bản thân mình thành cái dạng
này, mi tiết kiệm lương thực cho quốc gia hả!"
Lâm Lệ cười khẽ một tiếng, chỉ nói: "không gầy lắm, mi không phải không biết
là ta vốn không béo."
Cô ấy nói như vậy An Nhiên càng tức giận hơn, oán hận nhìn chằm chằm cô ấy:
"mi cũng biết mình không béo a, vậy còn biến bản thân mình thành cái dạng gì!"
Quá tức giận, giận cô không biết quý trọng bản thân mình!
"Được rồi, chúng ta đã lâu rồi không gặp, mi định là nhất định phải mắng xối
xả ta thế sao?" Lâm Lệ nhìn chằm chằm cô hỏi.
An Nhiên tức giận trợn mắt nhìn cô ấy một lúc lâu, mới thu lại ánh mắt trách
móc của mình. Thật ra thì cô chỉ là thương cô ấy, thương cô ấy không biết yêu
quý bản thân mình, trong thời gian ngắn ngủi này, lại biến mình thành thế này,
cô thật sự thương cô ấy!
Tức thì tức, An Nhiên vẫn mở miệng nhẹ nhàng hỏi: "sao đột nhiên lại quay
lại?"
Lâm Lệ cười nhạt, bưng cái chén trên bàn lên uống một hớp, nhàn nhạt mở
miệng, nói: "thật ra thì ta đã quay lại từ mấy ngày hôm trước, mấy ngày qua vẫn
đang tìm phòng ở và công việc."
Nghe vậy, An Nhiên trừng lớn mắt nhìn cô ấy, vẻ mặt rất tức giận, "Lâm
Lệ!"
Lâm Lệ đưa tay cầm tay cô, trêu đùa làm dịu cô nói: "đừng nóng giận, tức giận
chóng già, nếu mi già rồi, cẩn thận Tô đại gia nhà mi sẽ đi tìm người đẹp trẻ
trung đấy."
An Nhiên vẫn trừng mắt nhìn cô ấy, cô tức giận, giận cô ấy đã về mấy hôm rồi
mà bây giờ mới gọi điện cho cô!
"Được rồi, không nói cho mi là vì không muốn chuyện gì cũng lệ thuộc vào mi,
ta cũng đến lúc nên trưởng thành rồi, tự mình phải tìm nhà, tìm việc làm, thật
ra thì cũng không khó khăn như ta tưởng, nhưng mà trước kia ta quá ỷ lại vào mi
và Trình Tường rồi, hai người bảo vệ ta quá tốt. Nếu vẫn được mi bảo vệ như thế,
ta nghĩ ta sẽ mất đi khả năng tự sinh tồn, cho nên lần này ta muốn tự dựa vào
khả năng của chính mình để sắp xếp cho mình." Lâm Lệ thản nhiên nói, vẻ mặt bình
tĩnh.
"Xảy ra chuyện gì?" An Nhiên hỏi, cô hiểu rất rõ Lâm Lệ, khi đó rời đi, nếu
như không có chuyện gì khiến cô ấy phải quay lại, sợ là cô ấy không bao giờ quay
lại Giang Thành nữa.
Lâm Lệ nhìn chằm chằm cô, rất lâu mới nhàn nhạt mở miệng: "là cha ta, bị khám
ra là ung thư dạ dày giai đoạn hai, bây giờ đang ở bệnh viện thành phố."
An Nhiên sửng sốt, không ngờ tới sẽ như thế. Nhớ tới trước kia khi nhìn thấy
cha Lâm, tinh thần của ông vẫn rất tốt, sức khỏe còn tốt hơn thanh niên, leo ba
tầng bậc thang cũng không thở hổn hển, mới có bao lâu, đã nói bị ung thư dạ dày
rồi! "sao lại thế, tại sao có thể như vậy!"
Lâm Lệ cười khổ, tay xoa xoa miệng chén, chỉ nhẹ nhàng thản nhiên nói: "ai
biết được."
An Nhiên nhìn cô ấy, trong lòng cực kỳ khó chịu, đưa tay cầm lấy tay cô ấy,
đau lòng nhẹ giọng gọi, "Lâm Lệ. . . . . ."
Lâm Lệ ngẩng đầu nhìn cô, khẽ lắc đầu, "ta không sao, thật." Cô biết An Nhiên
đang lo lắng cho cô, thật ra thì khi mới phát hiện ra bệnh tình của cha cô, cô
thật sự muốn tan nát, khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa vượt
quá phạm vi chịu đựng của cô! Nhưng mà thực tế đã chứng minh tiềm năng con người
là vô hạn, khi cô tưởng là cô không thể chống đỡ được nữa thì cô đã vượt qua
được rồi. Hiện tại từ từ tiếp nhận, bởi vì không tiếp nhận cũng không có cách
nào khác, sự thật đã thế rồi, có trốn tránh cũng vô ích, chỉ có thể đối mặt.
Sợ cô không tin, Lâm Lệ nắm tay cô, cô gắng để khiến mình nhìn như không sao,
cười khẽ nói: "thật ra mi nghĩ kỹ lại, thật ra cũng không gay go như vậy, may
mắn là sớm phát hiện ra, bây giờ là giai đoạn hai, còn có thể điều trị, nếu mà
là giai đoạn ba, khi đó thật sự là khóc cũng không khóc được rồi."
"Lâm Lệ!" Trong lòng An Nhiên thấy rất khó chịu, đột nhiên cô cảm thấy trời
cao đối xử với Lâm Lệ thật không công bằng, trong một thời gian ngắn ngủi như
thế, lại khiến cô phải trải qua nhiều chuyện như vậy, hơn nữa lần nào cũng đều
thử thách sức chịu đựng cực hạn của lòng cô ấy.
Lâm Lệ nhìn chằm chằm cô, giống như là đang đảm bảo với cô, nói: "An tử, ta
thật không sao." Quay đầu nhìn ra phía ngoài, lúc này như là vừa mới tan học, có
rất nhiều học sinh từ trong sân trường đi ra ngoài, lại quay đầu nhìn An Nhiên,
nói: "gần đây ta luôn suy nghĩ, trước kia ta sống quá suôn sẻ rồi, sống hai mươi
tám năm, vẫn đều quá suôn sẻ rồi, cha mẹ thương yêu ta, thậm chí vừa vào đại học
đã ở cùng với Trình Tường, mà Trình Tường lại thương ta như vậy, có thể nói cuộc
sống trước đây của ta quá hoàn mỹ rồi, giống như chuyện cổ tích, quá tốt đẹp đến
không thực. Trước kia ta luôn rất tự do, như trẻ con vậy, làm cái gì cũng không
tính trước, bởi vì ta biết ở sau lưng ta, cha mẹ ta sẽ giúp ta, Trình Tường sẽ
giúp ta, còn mi nữa cũng sẽ giúp ta, xảy ra chuyện gì, có quá nhiều người chờ để
giải quyết cho ta, ta không cần lo lắng và sợ hãi chút nào." Nói xong đột nhiên
cười khẽ một tiếng: "ha ha, trước đây ta sống như một đứa trẻ vậy, được tất cả
mọi người bảo vệ thật quá tốt."
"Chúng ta muốn mi tiếp tục làm trẻ con, còn sống như vậy, còn cười như vậy."
Khi vui vẻ thì cười to lên, la hét mất cả hình tượng, khi không vui thì cau mày,
tất cả vui hay không vui đều biểu hiện trên mặt, khiến người ta vừa nhìn là
biết. Cô thích một Lâm Lệ như vậy, tất cả mọi người thích một Lâm Lệ như
vậy.
Lâm Lệ lắc đầu, nở nụ cười chua chát, nhàn nhạt mở miệng: "sao có thể làm trẻ
con mãi được a, trẻ con cũng có ngày phải lớn lên, ta rất may mắn đã làm trẻ con
hai mươi tám năm, bây giờ nên học trưởng thành thôi."
"Lâm Lệ. . . . . ." An Nhiên đau lòng nhìn cô ấy.
Lâm Lệ lắc đầu với cô, nói: "được rồi, hôm nay tìm mi đến là muốn mi tìm công
việc giúp ta, vì bệnh của cha ta, ta và mẹ định ổn định ở Giang Thành trước, cho
nên ta muốn tìm một công việc, công ty mi có nhận người nữa không, nếu không mi
dùng quan hệ giúp ta vào đi."
An Nhiên sửng sốt, có chút ngại ngùng nhìn cô ấy, nói: "ta, ta vừa mới từ
chức rồi."
"Hả, tại sao?" Lâm Lệ bất ngờ: "mi đã làm ở đó bảy năm!" Cô biết thật ra thì
bảy năm nay An Nhiên cố gắng không dễ, từ vẽ bản vẽ đến nhà thiết kế như hiện
tại, từng bước một đến đây, bỏ ra bao mồ hôi công sức, mới đến được vị trí này.
Hơn nữa cô vẫn biết An Nhiên là người rất nhớ tình cũ, hồi đó cô ấy từng bị
Hoàng Đức Hưng chèn ép, lúc đó cô bảo cô ấy rời đi, nhưng mà cô ấy vẫn cứ không
đi, nói cho dù không lưu luyến người ở đó, nhưng mà đối với nơi mình đã nỗ lực
lâu như thế, cô ấy không thể nói đi là đi được.
An Nhiên kể lại chuyện gần đây cho cô ấy, về chuyện phòng mẫu và bản thiết
kế, về yêu cầu của Hoàng Đức Hưng.
Lâm Lệ căm phẫn nói: "thật sự là rừng rộng thì chim nào cũng có, loại công ty
này sớm đi cũng tốt, thật sự không phải là thứ tốt!"
An Nhiên nhìn cô ấy, Lâm Lệ thật sự đã thay đổi, không giống như trước kia là
cô ấy sẽ kích động nói muốn thay cô dạy dỗ những người đó. Nếu đây là cái giá
phải trả cho sự trưởng thành, như vậy cũng quá đau đớn rồi!
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Lâm Lệ nhìn chằm chằm cô một lát, rất lâu mới lên
tiếng: "An tử, qua hồi lâu, thì ra là không phải là mi kề cận người giàu có, mà
là kề cận quan lớn rồi, mi cũng có bản lĩnh thật đấy!"
An Nhiên buồn cười có tức giận liếc trắng cô ấy, chỉ nói: "chuyện công việc
đừng vội vàng, bây giờ quan trọng nhất là chăm sóc tốt cho cha Lâm ở bệnh viện,
đúng rồi, hai người bây giờ ở đâu, tìm được phòng chưa?"
Lâm Lệ lắc đầu: "bây giờ cha ta đang nằm viện, ta và mẹ tạm thời ở nhà trọ
gần bệnh viện, mấy ngày nay đang tìm, tìm được nhà trọ thích hợp thì chúng ta sẽ
chuyển đến."
An Nhiên gật đầu, đột nhiên nghĩ đến căn nhà mà cô và Tô Dịch Thừa từng ở,
nói với Lâm Lệ: "căn nhà mà chúng ta ở trước đây giờ bỏ không, không thì mi và
mẹ Lâm dọn đến đó ở đã?"
Lâm Lệ lắc đầu, "không cần, nhà và công việc ta có thể tự mình lo liệu, bây
giờ cha ta già rồi, ta cũng nên trưởng thành, dưới sự bảo vệ của ông ấy trong
bao nhiêu năm nay ta sống rất thoải mái, bây giờ đến lượt ta đến chăm sóc họ
rồi, cho nên có nhiều chuyện ta phải tự mình học xoay sở lấy."
An Nhiên nhìn cô ấy, khẽ than nhẹ, chỉ nói: "có khó khăn đừng có khách sáo,
cho dù muốn tự mình học trưởng thành thì hãy để cho ta ở bên cạnh giúp mi."
Lâm Lệ nhìn cô, một lúc lâu mới cười khẽ gật đầu.
An Nhiên cũng cười, đưa tay cầm tay cô ấy: "đưa ta đi thăm cha Lâm một chút
đi."