An Nhiên biết Mạc Phi trở lại thì bọn họ sớm muộn cũng sẽ gặp nhau, nhưng cô
không ngờ lần gặp mặt này lại đến sớm như thế, đột nhiên như thế. Dù buổi trưa
khi nói chuyện với Lâm Lệ, cô đảm bảo mình không sao, mình đã buông tay, gặp mặt
lần nữa cũng có thể ung dung mà đối mặt với người đàn ông kia, nhưng cuối cùng
cô vẫn có phần rối loạn, nhìn người đàn ông đứng trước mặt, cô có phần rối bời
không biết làm sao.
An Nhiên nhìn Mạc Phi đứng trước mắt, mặt anh ta không
thay đổi bao nhiêu, vẫn đẹp trai anh tuấn như cũ nhưng khí chất thì thay đổi rất
nhiều, người thanh niên tuổi trẻ rực rỡ như ánh mặt trời, giờ này đã thêm phần
trưởng thành, chững chạc, còn có thêm sự thâm thúy nơi đáy mắt mà cô không thấy
rõ.
Trong lòng An Nhiên biết rõ mình phải làm như không quen biết, sau đó mặt
lạnh thờ ơ đi qua, không thèm nhìn anh ta một cái. Nhưng hai chân lại không chịu
sự ra lệnh của bộ não mà như ghim chặt xuống mặt đất, muốn dịch chuyển nhưng
không nhúc nhích được, mắt nhìn chằm chằm vào anh ta, tự hồ muốn nhìn rõ toàn bộ
thay đổi trên người anh ta trong sáu năm qua.
Mạc Phi nhìn cô, khóe miệng
nhếch lên, hai tay nắm thật chặt như là đè nén cái gì. Cô thay đổi, anh không
nói được là thay đổi ở đâu, dù sao cũng không giống trước đây, An Nhiên hôm nay
không còn là An Nhiên thường tựa vào lồng ngực anh cười vui vẻ trước
kia.
Giang Thành cũng không lớn, nếu là sáu năm trước muốn tìm một người thì
khó như lên trời, nhưng bây giờ anh chỉ cần nói một câu, đơn giản đến không thể
đơn giản hơn nữa, không lâu sau đã có đáp án.
Mạc Phi bước từng tiến lên, sau
đó dừng lại trước ở mắt cô, mở miệng: “An Nhiên!” Anh đã thầm gọi trong lòng cái
tên này sáu năm, nhưng không có cơ hội gọi ra miệng.
An Nhiên lấy lại tinh
thần, có phần bối rối. Cuối cùng cô không có cách nào ung dung đối mặt được, nên
xoay người, chuẩn bị rời đi.
“An Nhiên.” Thấy cô muốn đi, Mạc Phi bước lên
một bước, bắt lấy tay cô, hỏi: “Em … vẫn khỏe chứ?”
An Nhiên có chút đau đớn
nhắm mắt lại, khóe miệng từ từ cong lên thành nụ cười, quay đầu nhìn anh, cười
lạnh hỏi: “Có khỏe hay không, còn liên quan gì đến anh sao?”
Mạc Phi mím chặt
môi, nhìn cô, hồi lâu mới lên tiếng: “Thật xin lỗi …” Câu xin lỗi này, anh đã
nói chậm sáu năm, cũng nợ sáu năm!
An Nhiên đau lòng, tan nát giống như khi
nhìn bóng lưng xoay người quyết tuyệt của anh hồi đó.
Ngửa đầu ép về dòng
nước mắt đang muốn chảy xuống, cô không kiên cường, nhưng cô không cho phép mình
yếu đuối trước mặt anh, bởi vì anh đã không còn là người đàn ông mà cô có thể
dựa vào nữa rồi, bởi vì anh đang nắm tay một người con gái khác, người có thể
trao cho anh tất cả những gì anh muốn.
Mở mắt lần nữa, ánh mắt An Nhiên đã
trở nên lãnh đạm, gật đầu, nói: “Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của anh.” Sau đó nhìn
tay mình bị nắm kia, lạnh lùng mở miệng: “Mạc tiên sinh bây giờ có thể buông tay
ra chứ? Tôi không muốn bị người khác hiểu lầm!”
Mạc Phi hậm hực buông tay,
nhìn cô, hỏi: “Những năm qua, em có khỏe không?”
An Nhiên quay đầu, mắt nóng
lên, tầm mắt dường như trở nên mơ hồ, giờ phút này, nàng không khỏi muốn khóc.
Những tủi thân và khó chịu trong lòng sáu năm nay đổi lấy một câu “những năm
qua, em có khỏe không?” tức cười, thật quá tức cười.
Ra sức ép dòng nước mắt
kia về, quay người lại, gật đầu, nói với anh ta: “Rất khỏe!” Lòng kiêu ngạo và
tự ái của cô không cho phép cô yếu thế.
Mạc Phi gật đầu, không nói nữa, chỉ
nhìn cô như vậy. Không buông tay được, cho dù hiện tại anh có vợ, anh vẫn không
buông tay được Cố An Nhiên, cô gái mà anh luôn nhớ nhung sáu năm nay, cô gái mà
anh từng hứa hẹn cho cô tất cả điều tốt đẹp nhất trên đời. Cho nên lần này trở
về, dù biết không thể nào, anh vẫn muốn gặp cô, xem cô có sống tốt không.
Hai
người nhìn nhau như vậy, cũng không biết đã bao lâu, An Nhiên nở nụ cười xoay
người trước, tuy nhiên, một giây sau, nước mắt từ hốc mắt theo gương mặt lăn
xuống…
Mạc Phi nhìn bóng lưng của cô, nhìn cô biến mất ở góc đường, anh chỉ
có thể đứng tại chỗ, chỉ có thể nhìn, anh muốn tiến lên ôm cô lại biết mình đã
mất đi quyền lợi đó rồi.
An Nhiên cũng không biết mình làm thế nào về nhà, cả
người mơ mơ màng màng, chỉ nhớ khi về nhà, Lâm Tiểu Phân đang làm bữa tối, nói
với cô câu gì đó, cô không đáp lại, đi thẳng vào phòng, khóa trái cửa, sau đó Cố
Hằng Văn về, gõ cửa gọi cô, cô cũng chỉ hờ hững đáp mình không sao, cũng không
mở cửa.
Ngày hôm sau đi ra lại giống ngày thường, như là chưa xảy ra chuyện
gì, chẳng qua là Lâm Tiểu Phân vẫn lưu ý thấy đôi mắt dùng kem và phấn che đi
vết sưng đỏ kia, nhưng cũng không hỏi nhiều, thật ra ngày hôm qua, bà đã gọi
điện cho Lâm Lệ rồi, sau khi im lặng thật lâu, Lâm Lệ chỉ nói một câu, Mạc Phi
trở lại.
Vừa ra đến cửa, An Nhiên nhắc mẹ rằng đặt chỗ vào sáu rưỡi tối, cô
tan việc xong sẽ trực tiếp đến đó. Lâm Tiểu Phân vẫn có chút lo lắng cho cô,
nói: “Nhiên Nhiên, không thì chúng ta về nhà ăn cơm đi, con muốn ăn gì, mẹ sẽ
làm cho con ăn.”
An Nhiên cười, ôm mẹ nói: “Hôm nay là ngày sinh nhật của mẹ,
muốn làm cũng phải là do con và cha làm, sao có thể để mẹ tự tay nấu được, đối
với cả mẹ và cha đều không được, cho nên bây giờ chỉ có thể đi ăn ngoài.”
“Mẹ
không đòi hỏi gì, chỉ cần một nhà chúng ta ở chung một chỗ vui vẻ là tốt rồi.”
Lâm Tiểu Phân nhìn cô, đưa tay vén sợi tóc rũ xuống trán nàng lên.
“Mẹ, một
năm chỉ có một lần.” An Nhiên hôn lên trán mẹ, nói câu sinh nhật vui vẻ bên tai
bà, rồi mới cầm túi xoay người ra cửa.
Lâm Tiểu Phân nhìn bóng lưng cô biến
mất ở cửa, ngầm thở dài.
Hôm nay An Nhiên có chút bận rộn, buổi sáng đi hai
công trường, còn phải trích ra thời gian đi mua quà cho mẹ, quan trọng nhất là,
buổi xem mắt buổi trưa với ‘cực phẩm’ mà Lâm Lệ hẹn cho cô.
Buổi xem mắt hẹn
vào giờ ăn cơm trưa thật ra không có gì là lạ nhưng hẹn vào buổi trưa ngày làm
việc dường như có phần kỳ quái.
Thật ra lúc đầu Lâm Lệ và An Nhiên định thời
gian là vào buổi tối thứ tư nhưng ngày đó An Nhiên phải làm thêm giờ để thiết kế
một dự án, thật sự là không dứt ra được, nguyên là muốn chuyển sang thứ năm,
không may, cái cực phẩm ở trong miệng Lâm Lệ kia đã sớm có hẹn vào thứ năm, cũng
đành phải thôi, như vậy chỉ còn buổi tối thứ sáu, cũng không còn cách nào khác.
Nhưng mà nơi này là Trung Quốc, mà Trung Quốc có câu ngạn ngữ – việc tốt thường
gian nan, câu ngạn ngữ này thực sự ứng nghiệm, thứ sáu tuần này là sinh nhật Lâm
Tiểu Phân, một tuần trước An Nhiên đã đặt chỗ ở nhà hàng rồi, chuẩn bị một nhà
cùng ra ngoài ăn cơm, coi như là ăn mừng. Giằng co qua lại như thế, hai người
bọn họ xem mắt thì không nói làm gì, Lâm Lệ vất vả đến buồn bực, trực tiếp ấn
định thời gian vào buổi trưa, tránh việc càng kéo dài càng có việc.
Vốn là
Lâm Lệ và Trình Tường dự định đến cùng, nhưng đột nhiên Lâm Lệ hơi đau bụng, hai
người vội vàng đến bệnh viện, mang thai, nên ai cũng không dám khinh
thường.
An Nhiên đặc biệt đến trước nửa giờ, tưởng rằng mình đến sớm, không
ngờ lúc đó người đàn ông kia đã đến, nhìn từ xa An Nhiên chỉ nhìn thấy một bóng
lưng, cầm điện thoại đang nói gì đó.
An Nhiên vuốt quần áo, hít sâu một hơi,
cô đã nghĩ kỹ, thứ tình cảm này rất tổn thương người rồi, thật ra thì bọn họ đến
tuổi này, lại xem mắt cũng không phải là để tìm kiếm tình yêu nữa, mà là muốn
tìm một người bầu bạn, mục đích rất là rõ ràng.
Nghĩ thông suốt, lúc này An
Nhiên mới đi qua chỗ hẹn ước, sau đó trực tiếp ngồi xuống trước mặt người đàn
ông, rồi ngẩng đầu, định mở miệng, nhưng không khỏi sửng sốt, cô nhớ, người đàn
ông này không phải là người lên tiếng ‘cứu’ cô ở ngõ hẻm đêm đó sao?