Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 144: Chương 144: Một Màn




Ngày thứ hai An Nhiên tỉnh lại, Tô Dịch Thừa đã sớm không còn ở trên giường, mơ mơ màng màng rời giường rửa mặt xong, lúc mở cửa phòng đi ra ngoài thím Trương đã tới, hình như trước khi An Nhiên tỉnh lại đã đi chợ, hiện tại đang xử lý nguyên liệu nấu ăn cần dùng đến cho bữa trưa.

Thấy An Nhiên đi ra ngoài, vội vàng rửa sạch tay hỏi: "Phu nhân, cô đã dậy rồi, bây giờ tôi đi hâm lại bữa sáng cho cô."

An Nhiên ngồi vào trước quầy ba, nhận lấy sữa tươi thím Trương đưa cho, vừa uống vừa hỏi: "Bữa ăn sáng là Dịch Thừa làm?"

"Đúng vậy a, buổi sáng lúc tôi vừa mới đến thấy tiên sinh đi ra cửa, tiên sinh dậy cũng sớm, hơn 7h đã ra khỏi cửa, còn làm đồ ăn sáng." Thím Trương vừa nói vừa lấy đồ ăn sáng mà Tô Dịch Thừa chuẩn bị cho An Nhiên trong lò vi sóng bưng ra.

An Nhiên khóe miệng nhàn nhạt cười, là thỏa mãn hạnh phúc.

An Nhiên ngồi ở trong phòng khách xem ti vi, là một chương trình dạy nấu ăn, đúng lúc đó Lâm Lệ gọi điện thoại tới, nói là tìm cô đi dạo phố, nghe vậy, An Nhiên thẳng lắc đầu, nói mình ngày hôm qua đã đi dạo cùng Tô Dịch Thừa, tối hôm qua chân đau nhức khó chịu.

"Vậy đi ra ngoài cùng nhau ăn một bữa cơm được không, cũng đã lâu không gặp mặt, ta muốn sờ sờ con nuôi của ta." Lâm Lệ ở bên kia điện thoại nói.

"Hmm, vậy mi tới đây đi, ta đang ở nhà." An Nhiên cười, cảm giác hai người Lâm Lệ cùng Tô Dịch Thừa giống như là ngược với nhau, Lâm Lệ vẫn chấp nhất nhất định sẽ sinh con trai, mà Tô Dịch Thừa nhất định chấp nhất là con gái, thật ra thì thử nghĩ xem đều cảm thấy khôi hài, sinh con trai hay con gái vấn đề này bọn họ không thể nào tính toán được nha, phải xem duyên phận, thật ra thì nếu để cho cô nói, cô rất muốn là một trai một gái.

"Vậy thì mi ra đi, ta, ta có chút chuyện muốn nói với mi." Giọng Lâm Lệ nói chuyện có chút quái dị "Bọn ta một chút nữa sẽ tới nhà đón mi, đến sẽ điện thoại cho mi."

An Nhiên nhíu nhíu mày, có chút nghi ngờ, hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì a, còn cần phải đi ra bên ngoài nói?"

"Ai nha, đến lúc đó mi sẽ biết." Lâm Lệ không có giải thích, trực tiếp nói cho có lệ: "Tốt lắm, ta không thèm nghe mi nói nữa, trước cứ như vậy." Vừa nói cũng không đợi An Nhiên mở miệng, trực tiếp cúp điện thoại.

"Thần thần bí bí ." An Nhiên cầm lấy điện thoại nói thầm mấy câu, sau đó trực tiếp nói với thím Trương nói: "Thím Trương, buổi trưa đừng nấu cơm cho tôi, tôi sẽ đi ra ngoài ăn."

"A, được." Thím Trương gật đầu đáp ứng.

Đợi lúc An Nhiên thay quần áo xong, vừa lúc Lâm Lệ gọi điện thoại tới, nói đã ở dưới lầu chờ, để cho cô trực tiếp xuống.

An Nhiên mặc quần áo bà bầu mua lúc trước, vốn cho là sẽ phải một thời gian dài nữa mới mặc tới, không nghĩ tới mình mang thai đôi, bụng so sánh với người thường lớn gấp đôi.

Lúc An Nhiên đi xuống, chỉ thấy một chiếc Audi màu đỏ ngừng lại trước cửa toà nhà, cô không biết là hệ gì, nhưng biểu tượng bốn vòng kia cô vẫn biết. Lâm Lệ quay xuống cửa sổ nơi ghế lái cười với An Nhiên.

An Nhiên có chút khó có thể tin trừng to mắt: "Lâm Lệ!"

Lâm Lệ có chút chột dạ cười với An Nhiên, nói: "Lên xe rồi hãy nói."

An Nhiên nghi ngờ lên xe, ngó chừng nhìn cô hỏi: "Mi lấy xe này ở đâu ra?" ba Lâm bị bệnh cơ hồ dùng hết tiền Lâm gia để dành, Lâm Lệ lấy tiền ở đâu mua xe tốt như vậy.

"Để sau hãy nói." Lâm Lệ chép miệng với, ý bảo cô nhìn phía sau.

"Cái gì a?" An Nhiên nghi ngờ quay đầu, chỉ thấy chỗ ngồi phía sau xe có một đứa nhỏ ánh mắt tròn to đang nhìn cô chằm chằm. Mà đứa bé kia An Nhiên có biết, là con trai của Chu Hàn. Có chút khó có thể tin nhìn đứa bé kia kêu lên: "Tiểu Bân?"

Đứa bé kia cũng không nói chuyện, nhìn cô một lát, sau đó rũ mắt xuống, tiếp tục chơi Transformers trong tay mình.

An Nhiên quay đầu, nhìn Lâm Lệ, vẻ mặt nghi hoặc, có chút không rõ lắm hiện tại là cái tình huống gì.

"Cái kia, chúng ta đi tới nhà hàng ăn trước đi." Lâm Lệ vừa nói vừa trực tiếp khởi động xe.

Trong xe An Nhiên cũng biết đứa trẻ đang ở phía sau khó mà nói được cái gì, chẳng qua là cô làm sao cũng nghĩ không thông Lâm Lệ này làm sao lại đối với con trai của Chu Hàn tốt như vậy, cảm giác thật sự là không thể tưởng tượng nổi rồi, ánh mắt thẳng tắp ngó chừng Lâm Lệ.

Lâm Lệ bị nhìn có chút sợ hãi trong lòng, chỉ có thể gượng cười, "Ha ha, cái này giống như mi đang nhìn ta cũng biết lái xe nha."

"Hừ, mi ban đầu không phải nói vĩnh viễn cũng không muốn học lái xe sao?" An Nhiên hừ lạnh nói.

Chỉ thấy vẻ mặt trên mặt Lâm Lệ cứng đờ, bàn tay nắm tay lái có chút buộc chặt, chỉ nhìn chằm chằm phía trước, cũng không nói chuyện.

An Nhiên đột nhiên nghĩ tới đây, trong lòng thầm mắng mình miệng kém cỏi, biết rõ trong lòng cô đau, còn phạm vào nỗi đau của cô, thấp giọng có chút áy náy nói: "Thật xin lỗi."

Lâm Lệ chỉ là có chút cứng ngắc kéo kéo khóe miệng, cũng không nói chuyện, ánh mắt chỉ nhìn phía trước.

Bên trong xe không khí biến thành quỷ dị, An Nhiên cũng không nói thêm nữa cái gì, chỉ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Lâm Lệ đem xe dừng đến một quán ăn Kentucky Fried Chicken phía trước, quay đầu nhìn cười nói: "Tiểu Bân, chúng ta đã đến."

Nghe vậy Chu Tiểu Bân quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt lóe ra.

Lâm Lệ quay đầu nhìn mắt An Nhiên cười nhạt nói: "Thằng bé muốn tới đây ăn, hôm nay không đi làm, thằng bé cũng không đi học, cho nên nên đáp ứng đưa thằng bé tới đây."

An Nhiên gật đầu, quay đầu liếc nhìn đứ nhỏ, khóe miệng nhàn nhạt cười. Thật ra thì từ lúc ban đầu, cô cùng đứa nhỏ này coi như là rất có duyên phận.

Ba người xuống xe, An Nhiên mang theo Tiểu Bân đi tìm chỗ ngồi, hôm nay là ngày nghỉ, người ở bên trong quán Kentucky Fried Chicken cũng đặc biệt nhiều, trẻ con cũng nhiều, chạy nhảy nhốn nháo, cười nói vui vẻ, rất náo nhiệt.

Lúc An Nhiên nắm tay đứa nhỏ tìm vị trí vừa lúc thấy một bàn vị trí gần cửa sổ có người vừa đi, An Nhiên trực tiếp để cho người bán hàng dọn dẹp đồ xong, sau đó cùng Tiểu Bân ngồi ở chỗ đó đợi. Tiểu Bân tựa hồ đối với những đứa trẻ đang chơi đùa một bên đặc biệt có hứng thú, ánh mắt thẳng tắp ngó chừng bên kia.

Lâm Lệ đứng xếp hàng môt hồi lâu mới đem đồ ăn đi qua đây, nhưng mà riêng đồ ăn cho An Nhiên còn chưa xong, phải đợi một lúc nữa.

Tiểu Bân thấy Hamburg mình yêu thích cùng khoai tây, cả người ánh mắt đều sáng, nhưng mà bộ dáng vẫn là rất biết điều, quay đầu nhìn Lâm Lệ, tựa hồ không được Lâm Lệ cho phép bé sẽ động.

Lâm Lệ sờ sờ đầu của bé, đem Hamburg mở ra, sau đó đưa tới cho bé, cười khẽ nói: "Ăn từ từ."

Nhận được cho phép, tiểu tử kia lúc này mới nhận lấy Hamburg ăn từng ngụm từng ngụm, cũng không sợ nóng, chân mày uốn lên, ăn được rất vui vẻ.

An Nhiên nhìn đứa nhỏ một chút, sau đó lại đưa ánh mắt chuyển dời đến trên người Lâm Lệ, mở miệng, hỏi: "Nói đi, chuyện gì xảy ra?"

Lâm Lệ quay đầu, nhìn An Nhiên, nói thẳng: "Ta lúc trước đã kết hôn cùng Chu Hàn."

"Cái gì!" An Nhiên kêu lên một tiếng, ánh mắt trừng so sánh với vừa còn muốn lớn hơn, vẻ mặt kia nghiêm chỉnh hình như là bị hù sợ.

Đứa nhỏ trước mặt cũng bị sợ hết hồn, cả người chấn động, nhìn chằm chằm An Nhiên, Hamburg kia cũng không ăn.

"Ai nha, An Tử, phản ứng của mi không thể nhỏ một chút sao!" Lâm Lệ tức giận nhìn vào mắt An Nhiên, sau đó vội vàng xoay người vỗ nhẹ phía sau lưng Tiểu Bân, vừa nói: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, Tiểu Bân tiếp tục ăn, uống chút cocacola, đừng chỉ ăn Hamburg không." Vừa nói vừa đem cola đưa cho bé.

Tiểu tử nhìn An Nhiên, tựa hồ có chút sợ.

An Nhiên cũng biết mình hù đến thằng bé, chỉ cười khan nhếch môi với bé, tận lực làm cho vẻ mặt của mình không quá mức nghiêm túc. Tiểu tử lúc này mới yên tâm lại, cầm lấy Hamburg tiếp tục gặm.

Đợi trấn an cảm xúc của đứa nhỏ xong, An Nhiên mới mở miệng lại hỏi: "Tại sao muốn làm như vậy?"

Lâm Lệ quay đầu, nhìn cô, khóe miệng phiếm nhàn nhạt cười khổ, chỉ nói: "Thật ra thì cũng không có gì, quá yêu một người, ta đem tất cả tình cảm đều cho Trình Tường, ta phát hiện ta thật sự là yêu không được, cũng không muốn yêu nữa, nhưng mà ta không thể nào không kết hôn, Chu Hàn cũng cần một người vợ, chúng ta coi như là hợp tác, anh ta như cũ vẫn là ông chủ của ta, ta như cũ vẫn là nhân viên của anh ta, anh ta đưa cho ta tiền, ta chịu trách nhiệm sắm tốt vai của mình. Chỉ là một loại giao dịch, không có gì."

"Mi điên rồi sao?" An Nhiên có chút không dám tin tưởng nhìn cô: "Hôn nhân là trò đùa ư, làm sao mi có thể như vậy! ba mẹ Lâm hi vọng mi một lần nữa bắt đầu một đoạn tình cảm khác, chẳng lẽ là bắt đầu muốn như vậy sao? Bọn họ nếu như biết được sẽ thương tâm biết bao nhiêu."

"Ha ha." Lâm Lệ cười lắc đầu, nhìn cô, nói: "An Nhiên, thật ra thì ta với mi giống nhau, không phải sao? Mi lúc ban đầu gả cho Tô Dịch Thừa, chẳng lẽ không phải là vì muốn quên Mạc Phi sao?"

An Nhiên cứng lại, bị cô nói có chút không nói ra lời, cô không cách nào phủ nhận, ban đầu lý do kết hôn hoang đường quả thật cùng Lâm Lệ bây giờ giống nhau, nhưng mà cô tương đối may mắn, gặp được Tô Dịch Thừa, khiến cho hôn nhân của bọn họ bắt đầu không bình thường nhưng có một kết cục bình thường hoàn mỹ. Nhưng mà Chu Hàn cùng Tô Dịch Thừa giống nhau sao? Lâm Lệ lại cùng cô giống nhau sao?

"An Nhiên, ta không có nhiều lời giải thích thêm cái gì, mi nhất định có thể hiểu rõ ta vì nguyên nhân gì cùng tâm tình gì mà làm ra quyết định như vậy, cho nên có những lời khuyên cũng đừng nói, đạo lý ta cũng biết, ta thậm chí còn nhớ được lúc trước còn khuyên qua mi, ha ha." Lâm Lệ có chút cười khổ nói.

An Nhiên nhìn cô, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng nói: "Ta không biết nên nói với mi cái gì mới tốt." Có một số việc khi trải qua mới có thể hiểu rõ, biết rõ Lâm Lệ làm như vậy là sai, nhưng không biết có thể nói cái gì, cô hiểu cảm thụ cùng bất đắc dĩ của Lâm Lệ hiện tại.

Lâm Lệ cười khẽ, cố ý dễ dàng nói: "A, không có gì nữa, lúc ấy ta còn không phải là lo lắng cho mi, nhưng mà mi nhìn mi bây giờ đi, lúc này mới bao lâu, mi đều sắp làm mẹ rồi, nhìn lại Tô Dich Thừa đi, đối với mi rất tốt nha, khó bảo toàn ta cũng có thể gặp một Tô Dịch Thừa thứ hai, đúng không."

An Nhiên tức giận nhìn cô một cái nói: "Tốt nhất là như vậy."

"Yên tâm đi, chẳng lẽ chỉ cho phép mi có thể gặp được mà ta thì không được sao!" Lâm Lệ nói dễ dàng, chỉ là không muốn An Nhiên vì cô mà lo lắng cái gì.

An Nhiên nhìn mắt cô, cũng không nói chuyện.

"Ta đi xem một chút cơm của mi có chưa." Lâm Lệ vừa nói vừa trực tiếp đứng dậy đi tới quầy bên kia.

An Nhiên cùng tiểu gia hỏa kia ngồi, nhìn bé ăn đến đầy miệng, cầm qua một ít khăn giấy đặt bên cạnh muốn lau mặt cho bé: "Để cô lau miệng cho con."

Tiểu tử nghe lời dừng lại động tác, tùy ý An Nhiên lau khóe miệng cho bé cùng quần áo dính dầu mỡ.

Đợi lau miệng xong, An Nhiên đem khăn giấy để qua một bên, mỉm cười sờ sờ đầu của bé, cười nói: "Tốt lắm."

Chỉ thấy tiểu tử kia ánh mắt thẳng tắp ngó chừng ngoài cửa sổ, trong miệng rù rì nói: "Mẹ. . . . . . ."

An Nhiên nghi ngờ cau lại mi, theo ánh mắt của bé quay đầu, chỉ thấy ngoài cửa sổ trên đường phố, xe cộ do đèn đỏ mà dừng lại, bên này từ xa nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe ngừng ở ven đường Lăng Nhiễm ngồi ở vị trí kế bên tay lái, mà cô quay đầu trong nháy mắt, An Nhiên nhìn thấy người trên ghế lái kia hiển nhiên là Tô Dịch Thừa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.