Về chuyện hạng mục ban khoa học kỹ thuật thành phố, An Nhiên vẫn không chính
diện trả lời Hoàng Đức Hưng. Chuyện phòng mẫu sập và bản thiết kế bị trộm, cô
cũng nói là muốn điều tra triệt để, thậm chí phải báo cảnh sát, nhưng tất cả đều
bị Hoàng Đức Hưng lấy cớ nói không muốn lộ ra tin tức trong thời gian nhạy cảm
mở thầu ban khoa học kỹ thuật này.
Đối với cách làm việc trái lẽ thường này của ông ta, mặc dù An Nhiên có nghi
ngờ, nhưng không mở miệng nhắc lại chuyện này.
Mà vốn vô cùng bận rộn dự án ‘trang viên thể thao’ nay vì phòng mẫu sập và
bản thiết kế biến mất khiến An Nhiên bỗng chốc rảnh rỗi hẳn, cả ngày ăn không
ngồi rồi.
Thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng nói chuyện phiếm của Lăng Lâm và Tiếu
Hiểu. Nhưng nói xấu sau lưng người khác, nói hay không là quyền của người khác,
có nghe hay không mới là lựa chọn của mình. Thật ra thì hai ngày cô cũng nghĩ
rất nhiều, có muốn tiếp tục công việc hay không, trong lòng đã mơ hồ có đáp áp.
Mặc dù gần 7 năm, nhưng bây giờ nghĩ lại ‘Chân Thành’ không phải là nơi cô lưu
luyến cho lắm, bất kể là người hay chuyện.
Lúc này điện thoại trên bàn vang lên, là số lạ hoắc, An Nhiên nhíu mày, vì
tâm tình vốn là không định nghe, nhưng mà hiển nhiên đối phương rất nhẫn nại gọi
từng cuộc từng cuộc liên tiếp, cuối cùng thậm chí còn gửi một tin nhắn.
An Nhiên khẽ thở dài, đưa tay cầm lấy điện thoại, mở tin nhắn ra, ánh mắt
bỗng dưng trợn tròn, nội dung tin nhắn rất đơn giản, cộng thêm dấu chấm câu chỉ
là tám chữ.
Nọi dung tin nhắn là thế này: "chị Cố, em là Trần Trừng."
Sau khi kinh ngạc, An Nhiên vội vàng gọi lại cho cô ta, mà dường như ở bên
kia Trần Trừng đang một mực chờ điện thoại, gần như là vừa kết nối đã nghe.
"Trần Trừng?" An Nhiên vẫn còn có chút không xác định, giọng nói ngờ vực dò
xét. Bởi vì không có ai trộm đồ rồi còn chủ động liên lạc với người bị mất cắp,
như thế thật không hợp tình hợp lý.
Bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu, mới truyền đến thanh âm nức nở của
Trần Trừng, ở bên kia điện thoại đấu tranh một hồi lâu, mới mở miệng gọi: "chị
Cố . . . . ."
An Nhiên nắm điện thoại di động thật chặt, hỏi: "bản thiết kế là là cô lấy
đi?"
Trần Trừng không nói gì một lúc lâu, nhưng mà An Nhiên có thể nghe được loáng
thoáng tiếng khóc sụt sùi ở bên kia điện thoại. Cô không nói, chỉ nắm di động
lẳng lặng cờ cô ta cho cô một đáp án.
Một lúc lâu, Trần Trừng rốt cục mở miệng, nói: "chị Cố, chúng ta gặp mặt nói
chuyện một chút đi."
"A." An Nhiên cười lạnh, không chút lưu tình, nói: "cô cảm thấy chúng ta có
cái gì để nói? Nói chuyện cô làm thế nào để lấy được bản thiết kế từ phòng làm
việc của tôi sao?" Giọng nói hàm chứa trào phúng và căm giận.
"Thật xin lỗi." Trần Trừng như là sám hối, nhưng khăng khăng muốn gặp mặt cô:
"chị Cố, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi, em có chút chuyện muốn nói với
chị."
Khi An Nhiên tới quán cà phê đã hẹn với Trần Trừng, Trần Trừng đã đến, ngồi
gần cửa sổ, phía trước bày đặt ly cà phê, mà cô ta thì quay đầu nhìn xe cộ và
người qua lại ngoài cửa sổ, ánh mắt không có tiêu cự.
An Nhiên đi về phía cô ta, kéo ra cái ghế ngồi xuống đối diện cô ta, thả túi
xách trong tay vào chỗ ngồi bên cạnh, nhìn Trần Trừng, nhàn nhạt nói: "trả bản
thiết kế cho tôi." Giọng nói rất bình thản, thậm chí không có một chút không
vui và tức giận, nhưng là rất lạnh, lạnh thấu xương.
Lúc này Trần Trừng mới ngoảnh đầu lại, nhìn chằm chằm An Nhiên, có chút áy
náy cúi thấp đầu với cô, nói: "thật xin lỗi!"
Không đợi An Nhiên mở miệng, nhân viên quán cà phê đúng lúc đi đến, mang theo
thực đơn cười nói: "xin hỏi hai vị cần dùng gì?"
An Nhiên liếc nhìn Trần Trừng, quay đầu nhìn nhân viên phục vụ nói: "cho tôi
một cốc nước trắng, cám ơn."
"Được, xin chờ một chút." Người nhân viên phục vụ mỉm cười gật đầu đi
xuống.
An Nhiên lại chuyển tầm mắt đến Trần Trừng, nhìn chằm chằm cô ta, hỏi: "tại
sao? Có thể cho tôi lý do chứ?"
Trần Trừng rũ mắt xuống, hai tay nắm chặt ly cà phê, rất lâu mới nhàn nhạt mở
miệng, nói: "em cần tiền, có người ra giá, nói chỉ cần em lấy bản thiết kế
‘trang viên thể thao’ đi, ông ta liền cho em mười vạn đồng, em, em thật sự rất
cần số tiền kia, cho nên em đã đồng ý."
Cô biết cô làm thế là quá sai, nhưng mà cô thực sự không có cách nào, trong
nhà truyền tin đến nói bệnh của mẹ lại chuyển biến xấu rồi, phải phẫu thuật
tiếp, nhưng mà trong nhà đâu còn bao nhiêu tiền, năm ngoái vì bệnh của mẹ mà nhà
đã vét sạch tiền rồi, tưởng là bệnh của bà đã tiến triển hơn, ít nhất sống thêm
mấy năm cũng không có vấn dề gì, nhưng mà đột nhiên gọi điện thoại nói bệnh tình
lại trầm trọng đi, phía bệnh viện ngày nào cũng giục làm phẫu thuật, cuối cùng
cha và anh trai thật sự không có cách nào nữa, mới gọi điện thoại cho cô. Mà
ngay khi cô đang vội vã lo liệu tiền bạc thì người nọ nói chỉ cần cô lấy bản
thiết kết ‘trang viên thể thao’ đi, sau đó biến mất mấy ngày, như thế ông ta sẽ
cho cô mười vạn. Cô thật sự rất cần số tiền kia, có mười vạn này, mẹ có thể làm
phẫu thuật rồi, mặc dù không biết sau khi phẫu thuật tính mạng của mẹ có thể kéo
dài bao lâu, có lẽ mấy năm, có lẽ mấy tháng, nhưng mà bảo cô trơ mắt nhìn mẹ đau
đớn mà không nghĩ cách, làm con gái, cô làm sao có thể làm được, vì mẹ, cô đã
làm hại An Nhiên.
An Nhiên không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm cô ta, như là đang đợi cô ta
tiếp tục.
"Mấy ngày nay em về quê, hôm nay quay lại Giang Thành, đến hôm nay mới biết
được thì ra phòng mẫu xẩy ra chuyện đúng vào buổi sáng em rời khỏi." Trần Trừng
nói thật nhỏ, áy náy với An Nhiên khiến cô không yên, cô biến trong chuyện này
An Nhiên hoàn toàn vô tội, những người đó làm thế chính là muốn An Nhiên không
có đường rút lui, cô cảm thấy cô cần phải nói hết những gì cô biết cho cô, ít
nhất để cô có chút đề phòng.
"Là ai bảo cô lấy bản vẽ đi?" An Nhiên nhàn nhạt hỏi, thật ra thì trong lòng
đã lờ mờ đoán được.
Trần Trừng nhìn cô một lúc lâu, mới mở miệng nói: "là tổng giám."
Có hôm Hoàng Đức Hưng gọi cô vào phòng làm việc của ông ta, như là đã sớm cho
người điều tra tình cảnh của gia đình cô, nói sẵn sàng cho cô mười vạn, chỉ cần
cô lấy bản thiết kế từ chỗ Cố An Nhiên giao cho ông ta, ông ta có thể giao
tiền mặt cho cô ngay tại đây, ngoài ra cũng có thể bảo vệ cô, không cho điều tra
chuyện này. Cho nên trong sự thúc giục từ gia đình, cô thật sự không có cách
nào. Đêm đó anh trai gọi điện nói nếu không làm phẫu thuật thì bệnh tình sẽ nguy
kịch, cô khó chịu chỉ có thể trốn ở góc cầu thang khóc, đêm đó cô chờ sau khi An
Nhiên đi rồi liền gọi cho Hoàng Đức Hưng, nói cho ông ta mình có thể trộm bản vẽ
cho ông ta, nhưng mà đêm đó ông ta phải đưa cho cô mười vạn đồng, bởi vì thực sự
cô không chờ được nữa rồi.
Hoàng Đức Hưng đồng ý rất sảng khoái, hơn chín giờ đêm đó bọn họ gặp mặt ở
quán cà phê đối diện công ty, cô giao bản vẽ cho Hoàng Đức Hưng đồng thời Hoàng
Đức Hưng cũng giao số tiền kia cho cô đúng hẹn, đêm đó cô liền trực tiếp nói từ
chức với Hoàng Đức Hưng, sau đó sáng sớm hôm sau liền ngồi xe lửa chạy về quê,
hai ngày này bệnh tình của mẹ chuyển biến tốt đẹp, mà cô càng nghĩ càng cảm thấy
chuyện này có gì đó không bình thường, cho nên mới trở về Giang Thành, trở lại
liền đi nói chuyện với trợ lý văn phòng tiểu Lệ, hỏi chuyện hai ngày hôm nay,
thế mới biết thì ra là trong ngày mình rời đi, buổi sáng phòng mẫu sập, mà dự án
trang viên thể thao cũng tuyên bố thất bại. Cô không hiểu mục đích của Hoàng Đức
Hưng khi làm thế là gì, hạng mục trang viên thể thao lớn như thế, nếu thành công
không những giành được những hạng mục trọng điểm cho sáu tháng cuối năm, hơn nữa
có thể mở rộng quy mô thị trường cho công ty ra nước ngoài, nhưng mà ông ta lại
tự mình bày ra kế hoạch hủy hạng mục này! Thật sự khiến người ta khó hiểu, khó
có thể tưởng tượng nổi.
"Ha ha." An Nhiên cười lạnh, chỉ thản nhiên nói: "phải không." Cô chỉ đoán
chuyện này Hoàng Đức Hưng nhất định biết, nhưng không ngờ đến thì ra là chuyện
này căn bản là do một tay ông ta sắp đặt, thật sự nực cười.
"Chị Cố?" Trần Trừng nhìn cô, hơi lo lắng hỏi: "chị . . . . không sao
chứ?"
An Nhiên quay đầu, chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, khẽ nói: "bản vẽ kia bây
giờ đang ở trong tay Hoàng Đức Hưng sao?" Giọng nói rất bình thản, bình thản đến
mức khiến người ta không nghe ra chút tâm tình.
"Em không biết, nhưng mà hồi đó đúng là em giao bản vẽ cho tổng giám." Cụ thể
thể sau khi lấy được bản vẽ, ông ta sẽ giao cho ai, cô hoàn toàn không biết.
An Nhiên không nói gì nữa, bưng chén nước trắng nhân viên phục vụ đưa lên,
ngửa đầu khẽ nhấp. Sau đó đứng dậy, thản nhiên nhìn cô ta, chỉ nói: "cám ơn cô
hôm nay đã nói ra toàn bộ, nhưng mà khuyên cô một câu, sau này đừng vì tiền mà
làm chuyện trái lương tâm." Nói xong, thì không quay đầu lại liền xoay người rời
đi.
Khi về đến công ty, vừa mới vào đại sảnh công ty, vừa vặn gặp phải Hoàng Đức
Hưng chuẩn bị ra ngoài.
Thậm chí An Nhiên còn chưa mở miệng, Hoàng Đức Hưng đã cười cười chào hỏi cô:
"vừa mới ra ngoài về?"
An Nhiên gật đầu, không nói thêm nửa chữ, vẻ mặt nhìn ông ta lập tức đạm mạc
xa cách. Dường như ông ta có việc vội đi, chỉ nhắc cô, hi vọng cô sẽ suy nghĩ,
hi vọng cô có thể nhanh chóng trả lời ông ta.
Lại trở lại phòng làm việc, An Nhiên sững sờ ngồi trước bàn làm việc suy
nghĩ.
Cô sẽ không suy nghĩ chuyện Hoàng Đức Hưng yêu cầu, cô ghét những thủ đoạn
bất chính như thế, cô vẫn cảm thấy không cần thiết phải cầu thị, nếu anh có thực
lực thì đi tranh giành, chỉ cần anh có thực lực, sẽ không sợ không giành được,
ngấm ngầm đi cửa sau thế này căn bản không tuân theo nguyên tắc công bằng, đương
nhiên cô biết có rất nhiều người sẽ làm như thế, nhưng mà người khác là người
khác, cô không muốn làm thế, nói là cứng nhắc cũng tốt, không linh hoạt cũng
được, cô thừa nhận cô thực sự là người rất khó tính.
Bắt đầu suy nghĩ rời đi, nhưng nếu làm như thế, đoán chừng ‘Chân Thành’ sẽ
truy cứu trách nhiệm của cô trong chuyện sự cố sụp phòng mẫu và bản thiết kế
biến mất.
Nước cờ này của Hoàng Đức Hưng rất hèn hạ, nhưng mà cũng rất cao minh, lúc
này cô rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, không đi, thì phải nghe ông ta nói
chuyện hạng mục ban khoa học kỹ thuật thành phố với Tô Dịch Thừa. Nếu quyết tâm
muốn đi, những gì cô gây dựng trong ngành kiến trúc lâu như thế coi như uổng
phí, sau này vì hạng mục này mà thanh danh trong ngành của cô cũng sẽ bị hư hại,
vì nếu cô đoán không nhầm, thì hiện nay Hoàng Đức Hưng không muốn điều tra công
khai, cô đi, đoán chừng toàn bộ trách nhiệm đổ dồn lên người cô, đến lúc đó hẳn
là phòng mẫu sập xuống phải vì bị động tay động chân, bản thiết kế biến mất
không phải vì bị lấy trộm, mà là biến thành cô thiết kế sai lầm, sau đó cố ý hủy
bỏ bản thiết kế để trốn tránh trách nhiệm!
Xoa bóp chân mày có chút đau nhức, cô thật sự ghét những suy đoán và mưu tính
như vậy. Cô từng nói cô không ngu ngốc, rất nhiều chuyện không nhìn chẳng qua là
không muốn hiểu không muốn biết. Cô chỉ muốn an phận thiết kế, về hoạt động của
công ty, cô không hề muốn liên quan đến, bởi vì giao thiệp với một số người
không muốn và không nhất thiết, vì để mình giành được nhiều hơn, nhưng mà đó
không phải là cuộc sống mà cô muốn. Có điều không ngờ là cô không muốn liên quan
đến lợi ích lại có những những phiền toái không cần thiết, người khác vì lợi ích
mà mưu tính ép cô tuân theo, cô thật sự là chán ghét!
"Ai!"
Khẽ thở dài, thật sự không muốn suy nghĩ những chuyện đáng ghét này. Mà hiện
nay cô ở công ty rất rảnh rỗi, thay vì nói là đi làm, còn không bằng nói là tới
ngồi thừ ra trong phòng làm việc.
Cứ ở trong công ty như thế cũng vô công rồi nghề, còn không bằng đến bệnh
viện xem có kết quả kiểm tra, tính như thế, An Nhiên cầm cặp công văn trên bàn,
định rời đi, giơ tay lên lại nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út kia, khóe
miệng khẽ cong lên.
Rồi khi đến bệnh viện An Nhiên không đến phòng bệnh ở tầng tám ngay, mà là
đến phòng làm việc của bác sĩ chữa trị cho Lâm Tiểu Phân ở tầng bảy trước, muốn
hỏi thăm tình hình sức khỏe của Lâm Tiểu Phân có bình thường không.
Bởi vì Tô Dịch Thừa đi tìm viện trưởng, mà viện trưởng lại đặc biệt dặn dò
cấp dưới coi trọng tình huống của Lâm Tiểu Phân, cho nên, tất cả các khâu kiểm
tra đều vô cùng tỉ mỉ, thế là vốn chỉ định ở lại bệnh viện theo dõi hai ngày,
lúc này sau một loạt các khâu kiểm tra Lâm Tiểu Phân đã ở bệnh viện 5 ngày,
trong thời gian này cô vừa lo lắng chuyện công ty, vừa đến thăm bà, sau khi đến
mới biết là bà không lay chuyển được chồng và con gái con rể khăng khăng giữ bà
lại bệnh viện làm kiểm tra toàn thân.
"Cốc cốc cốc." An Nhiên gõ cửa đi vào, thấy lúc này bác sĩ Trương chủ trị cho
Lâm Tiểu Phân đang đứng dưới ánh đèn huỳnh quang nhìn chăm chú vào phim chụp cắt
lớp, chân mày khẽ cau lại.
"Bác sĩ Trương." An Nhiên nhẹ giọng gọi, từ ngoài cửa đi vào.
Nghe tiếng, bác sĩ Trương mới quay đầu lại, nhìn cô đi vào, nói: "cô đến vừa
đúng lúc, ngồi đi, về sức khỏe của mẹ cô, tôi nghĩ phải nói chuyện với cô một
chút." Vừa nói vừa lấy phim chụp cắt lớp xuống, cầm về, ngồi trước bàn làm việc
của mình.
An Nhiên ngồi xuống đối diện ông ta, trong lòng thấp thoáng có dự cảm xấu,
nghi hoặc thử hỏi: "bác sĩ Trương, sức khỏe của mẹ tôi có vấn đề gì không?"
Bác sĩ Trương gật đầu, nói: "quả thật có vấn đề." Vừa nói vừa đưa tấm phim
vừa xem cho cô, chỉ cho cô nhìn, nói: "trong đầu mẹ cô xuất hiện một khối u
tuyến yên."
Nghe vậy, An Nhiên sửng sốt, một lúc lâu không kịp phản ứng, sững sờ nhìn ông
ta, thanh âm có chút run rẩy: "bác, bác sĩ, ông nói cái gì? Khối u tuyến
yên?"
Nhìn bộ dáng căng thẳng của cô, bác sĩ Trương liền biết cô hiểu lầm, giải
thích nói: "cô đừng căng thẳng, khối u của mẹ cô không lớn, hơn nữa cũng là u
lành, cho dù cắt bỏ cũng không nguy hiểm đến tính mạng mẹ cô."
An Nhiên lắc đầu, ông nói xong toàn bộ mà cô hoàn toàn không nghe rõ ra ý
gì.
"Tôi sẽ nói đơn giản hơi nhé." Bác sĩ Trương lại ngồi xuống, nghiêm túc giải
thích lại: "u của mẹ cô là u lành, nói cách khác nó sẽ không to lên cũng sẽ
không nghiêm trọng. Thậm chí có thể chỉ cần uống thuốc, lâu ngày sẽ tan dần,
hoàn toàn biến mất. Cho nên căn bản không nguy hiểm đến tính mạng."
Nghe ông nói như vậy, lúc này An Nhiên mới yên lòng: "vậy bác sĩ tìm tôi muốn
nói chuyện gì?" Là u lành, không cần thiết phải phẫu thuật, vậy đại khái có thể
không cần nói, như thế sẽ không khiến bệnh nhân và người nhà thấy lo lắng và sợ
hãi.
"Là thế này, khối u tuyến yên của mẹ cô ở vị trí này, mà nơi này tương đối
gần dây thần kinh thị giác, nếu vị trí khối u hơi lệch một chút rất có thể sẽ đè
lên dây thần kinh thị giác. Như vậy rất dễ biến thành mù không nhìn thấy đồ
vật." Bác sĩ Trương nói tình hình cụ thể cho cô biết.
"Vậy, vậy làm sao bây giờ?" An Nhiên hỏi, trong giọng nói mang theo sốt ruột
và lo âu.
"Cứ như vậy một khi khối u đè lên dây thần kinh thị giác, thì chỉ có thể cắt
bỏ khối u. Nhưng mà đến lúc đó với tuổi của mẹ cô, chỉ sợ bà ấy sẽ chịu không
nổi cuộc phẫu thuật như vậy." Bác sĩ Trương thẳng thắn nói: "tất nhiên, có thể
khối u trong não mãi mãi không lớn lên hay chếch khỏi vị trí. Tình huống như
trên sẽ không xảy ra."
An Nhiên nhướng mày, nhìn hỏi ông: "vậy ý ông là phẫu thuật?"
Bác sĩ Trương gật đầu, nói: "bây giờ phẫu thuật là thời điểm tốt nhất, tình
hình sức khỏe của mẹ cô không tệ, làm cuộc phẫu thuật này cũng không cần lo lắng
gì, tỉ lệ thành công những ca phẫu thuật loại này rất cao. Tất nhiên, dù sao đây
cũng là cuộc phẫu thuật mổ sọ, nhất định sẽ tồn tại nguy hiểm. Cô về bàn bạc kỹ
càng lại với gia đình, rốt cuộc là có làm cuộc phẫu thuật này không."
An Nhiên cau mày, gật đầu hiểu rõ, lại hỏi chút ít về vấn đề liên quan đến
phẫu thuật, tình hình sức khỏe của Lâm Tiểu Phân, đợi nắm rõ ràng, mới xoay
người ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ.
Nhờ Tô Dịch Thừa, Lâm Tiểu Phân được chuyển từ phòng bệnh đơn bình thường
liền được đổi thành phòng VIP sang trọng hơn, so với phòng bệnh bình thường,
điều kiện phòng VIP không tệ, quan trọng là yên tĩnh hơn, không có tiếng ồn, là
nơi nghỉ ngơi tốt hơn cho bệnh nhân.
Khi An Nhiên tới trước phòng bệnh của Lâm Tiểu Phân, cửa phòng được khép hờ,
đẩy cửa đi vào, trước cửa, nghe thấy Cố Hằng Văn và mẹ đang nói chuyện gì đó
trong phòng bệnh, An Nhiên vừa định mở miệng gọi thì thì nghe thấy tên mình
trong cuộc đối thoại của họ, An Nhiên dừng bước, cẩn thận lắng nghe hai người
nói chuyện.
"Hằng Văn, làm sao bây giờ, ông ta tìm tới tôi, như là đã biết thân thế của
An Nhiên rồi." Trên giường bệnh, giọng nói của Lâm Tiểu Phân hơi hoảng loạn, nắm
tay Cố Hằng Văn thật chặt.
Cố Hằng Văn vỗ vỗ tay bà, dịu dàng an ủi bà, nói: "đừng lo lắng, sẽ không có
chuyện gì."
"Tôi không muốn để An Nhiên biết, càng không muốn để An Nhiên dính dáng tới
ông ta, tôi sợ An Nhiên biết sẽ oán giận tôi." Lâm Tiểu Phân nói thật nhỏ, tâm
tình suy sụp.
"Ông ta sẽ không chủ động tìm An Nhiên, yên tâm đi." Cố Hằng Văn vỗ vỗ tay an
ủi bà: "hiện tại ông ta có gia đình của mình, sẽ không chủ động tìm An Nhiên nói
ra, như thế sẽ đe dọa tới gia đình ông ta, với thân phận của ông ta bây giờ, dù
có biết cũng sẽ không làm gì."
"Thật?" Lâm Tiểu Phân vẫn có chút không xác định. Thật ra thì bà biết ông nói
không sai, chỉ là muốn chính miệng ông xác nhận đáp áp, bà thực sự sợ hãi, đây
là bí mật bà cố gắng giữ kín hai mươi mấy gần ba mươi năm nay a!
"Thật." Cố Hằng Văn gật đầu chắc chắc nói.
Lâm Tiểu Phân cong cong môi, nhưng không tràn ra được ý cười, mặc dù ông
khẳng định như thế, nhưng mà bà vẫn còn sợ hãi: "Hằng Văn, ông nói nếu An Nhiên
mà biết, vậy phải làm thế nào?"
"An Nhiên vĩnh viễn là con gái của tôi!" Cố Hằng Văn nhìn bà, giọng nói quả
quyết.
An Nhiên nắm chặt túi phim chụp cắt lớp trong tay, có phải là cô tới không
đúng lúc, nghe được những gì không nên nghe hay không. Cô không biết bọn họ đang
nói gì, nhưng lại mờ hồ có thể đoán ra gì đó.
Cầm túi lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, động tác rất nhẹ, nhẹ đến mức không phát
ra chút âm thanh nào, như là cô căn bản chưa hề tới.
Ngồi xuống ghế già ngoài cửa, tay vẫn nắm chặt túi nhựa, bên tai văng vẳng
câu nói chắc nịch của cha.
"An Nhiên vĩnh viễn là con gái của tôi!"
Cô từng không phải là con gái của ông sao? Khi nào thế?
Còn có điều mẹ cô lo lắng, người nào đã biết gì rồi? Tại sao mẹ lo lắng cô
biết cái gì? Là sợ cô biết thật ra cô không phải là con gái của cha cô?
An Nhiên bị ý nghĩ của mình dọa sợ, thoáng cái ngây ngẩn cả người, nhẹ giọng
lẩm bẩm: "làm sao, làm sao có thể, sao có chuyện vô lý như thế."
Càng nghĩ lại càng thấy sợ, đưa tay vỗ vỗ mặt mình, cố gắng để mình đừng nghĩ
tiếp, không ngừng an ủi mình: "không phải là con gái của cha thì còn là ai vào
đây, đừng có tự dọa mình, đừng có tự dọa mình."
Ngồi ngoài cửa một lúc lâu, cố gắng hết sức để bình ổn tâm tình, mới đứng dậy
đi về phía phòng bệnh, tay vừa định mở cửa đi vào, cùng lúc đó cánh cửa được mở
ra, bên trong Cố Hằng Văn nhìn thấy cô đến thì sửng sốt, vẻ mặt hơi lúng túng:
"Nhiên, Nhiên Nhiên, con, con đến từ lúc nào."
Mặc dù Cố Hằng Văn phản ứng như thế càng khiến cô băn khoăn, nhưng mà An
Nhiên vẫn cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất, cười nhạt nói: "vừa mới từ chỗ bác sĩ
Trương đến, con đã lấy kết quả kiểm tra." Nói xong đưa tập kết quả kiểm tra và
tấm phim chụp cắt lớp cho ông: "cha đang định ra ngoài sao?"
Cố Hằng Văn vội lắc đầu, giải thích: "không, không có, vừa định đi hỏi bác sĩ
Trương kết quả kiểm tra, nếu đã lấy rồi, cũng không cần đi nữa, đúng rồi, bác sĩ
Trương nói thế nào, sức khỏe mẹ con không có vấn đề gì chứ?"
Nói đến cái này, vẻ mặt An Nhiên trầm xuống, khẽ cau mi, nhìn cha nói: "cha,
chúng ta bàn bạc một chút đi."