Tất nhiên Tô Dịch Thừa cũng nhìn thấy ông ta, nên nét mặt thủy chung vẫn mang
theo nụ cười nhàn nhạt, tao nhã ôn hòa gọi: “Đồng cục trưởng, thật trùng
hợp.”
“Tô…Tô trợ lý!” Đồng cục trưởng nhìn anh hơi bất ngờ.
“Người nhà
Đồng cục trưởng cũng đến đây ăn cơm a.” Tô Dịch Thừa nói, nhìn quanh phòng một
chút, lại cười nói: “Gian phòng này quả thực rất tốt, khó trách Đồng cục trưởng
cũng hài lòng.” Vừa nói, vừa xoay người nói với Trương quản lý đứng một bên:
“Ông hẳn là nên phản ánh lại với giám đốc, để cô ấy thay đổi bố cục, chuẩn bị
nhiều gian phòng có điều kiện như thế này, có lẽ việc làm ăn sẽ tốt hơn chút
ít.”
“Ách.” Trương quản lý ngẩn người, vội vàng gật đầu: “dạ dạ dạ, tôi nhất
định sẽ nói lại với giám đốc.”
“Không cần, tôi sẽ nói với nó.” Tô Dịch Thừa
nói thẳng.
“Ách, vị tiên sinh này biết Tô tổng chỗ chúng tôi?” Trương quản lý
có phần bất ngờ.
“Ừ, rất quen.” Tô Dịch Thừa cười cười gật đầu, thật ra thì
Du Nhiên Cư là của em gái Tô Dịch Kiều, con bé này thường ngày chỉ thích ăn ăn
uống uống, cũng đặc biệt xem trọng lĩnh vực này, trước kia mỗi lần sắp xếp công
việc thì không lần nào làm quá ba tháng là ầm ĩ muốn từ chức, nói là thích tự
do, ghét bị trói buộc, cho nên ông già giúp đỡ tài chính, liền mở ra Du Nhiên Cư
này, không ngờ việc kinh doanh cũng không tệ lắm.
Đồng Văn Hải cười cười nhìn
Tô Dịch Thừa, nói: “ách, thật là khiến Tô trợ lý chê cười rồi, con gái tôi ngang
ngược từ nhỏ, bị chúng tôi nuông chiều hư hỏng rồi, gian phòng này vốn là của Cố
tiểu thư đặt trước, đương nhiên chúng tôi không có lý do gì chiếm đoạt được.”
Vừa nói, vừa xoay người nói với Trương quản lý đứng bên cạnh: “Trương quản lý,
chúng tôi vẫn là dùng gian phòng vừa rồi đi, không cần thay đổi, còn có, chi phí
gian phòng này tối nay cũng tính vào của tôi.”
“Vâng, được được tốt, tôi đi
sắp xếp.” Trương quản lý vội vàng gật đầu, vừa nói định ra lệnh xuông
dưới.
“Không cần, cả nhà Đồng cục trưởng đều thích gian phòng này vậy thì
đừng hủy bỏ, chúng tôi đổi lại gian phòng là được.” Tô Dịch Thừa nói, quay đầu
liếc nhìn An Nhiên, cười cười trấn an.
“Mọi chuyện đều có thứ tự trước sau,
đạo lý này chúng tôi hiểu được, vừa rồi không biết nên mới nghĩ là phòng này
không có người, tiểu Mẫn bị chúng tôi làm hư rồi, Tô trợ lý đừng trách móc.”
Đồng phu nhân vẫn ngồi ở vị trí chủ trì lúc này cũng đứng lên nói, mắt mày cười
cười, vừa nhìn đã biết là một người khôn khéo.
“Đúng vậy a.” Đồng Văn Hải phụ
họa, nhìn An Nhiên đứng bên cạnh anh, hỏi: “Tô trợ lý và Cố tiểu thư
là…”
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa quay đầu, đưa tay cầm lấy tay An Nhiên, nói: “Bà
xã tôi, Cố An Nhiên.”
“Hả, Tô trợ lý đã kết hôn?” Đồng Văn Hải có chút bất
ngờ, ông chưa từng nghe nói Tô lão gia gần đây có chuyện vui a, hơn nữa cũng
không nhận được thiệp mừng gì a.
“Vâng, vừa mới kết hôn.” Tô Dịch Thừa cười
cười, giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Đồng cục trưởng ngồi lại đây đi, chúng tôi
đổi lại gian phòng.”
“Không, không cần, sao lại có chuyện để Tô trợ lý phải
nhường cho tôi.” Đồng Văn Hải từ chối nói, ông nào dám để anh nhường mình, chưa
nói đến địa vị của anh cao hơn mình, chính là thế lực của Tô gia, cũng phải để ý
đến thể diện của anh.
“Không sao.” Tô Dịch Thừa cười cười, xoay người nói với
Trương quản lý: “Trương quản lý, ông đưa vợ tôi đến Hoa Ngữ Hiên trước được
chứ.”
“Ách, Hoa Ngữ Hiên là Tô tổng chúng tôi….” Giữ lại cho người nhà không
cho khách ngoài.
Tô Dịch Thừa cũng không đợi ông nói xong, liền ngắt lời:
“Tôi sẽ nói với Tô tổng của ông.” xong liếc nhìn An Nhiên, cười nói: “em đi với
Trương quản lý trước đi, sau đó gọi điện thoại xem cha mẹ đến chưa.”
“Nhưng
mà…” An Nhiên còn muốn nói gì, lại bị Tô Dịch Thừa ôm lấy đi ra ngoài, rỉ tai cô
nói: “Nghe lời, khung cảnh ở ‘Hoa Ngữ Hiên’ cũng không tệ, mẹ sẽ thích.”
An
Nhiên nhìn mắt anh, cuối cùng chỉ có thể sững sờ gật đầu, theo người phục vụ đi
‘Hoa Ngữ Hiên’.
‘Hoa Ngữ Hiên’ ở tầng một cạnh vườn hoa của ‘Du Nhiên Cư’,
không gian căn phòng lớn vô cùng, nhưng mà trang trí rất ấm áp, một câu đối ở
hai bên cánh cửa sổ sát đất thủy tinh, không cần đi ra ngoài vẫn có thể thấy
phong cảnh ngoài cửa sổ, bên cạnh cửa sổ sát đất có một cửa nhỏ cũng làm bằng
thủy tinh trong suốt, mở cửa ra ngoài là một con đường nhỏ rải đá cuội, phía
trên là giàn hoa Tử Đằng, xung quanh là các loại hoa rất đẹp, hương hoa xông vào
mũi, tràn ngập trong không khí, đèn trong vườn hoa sáng lên, nhìn cảnh vật lúc
này lại có một ý vị khác.
An Nhiên vừa vào gian phòng này liền thích luôn,
quả thật khác biệt so với gian phòng vừa rồi, không biết tốt hơn gấp bao nhiêu
lần.
Khi An Nhiên gọi điện cho mẹ thì vợ chồng Lâm Tiểu Phân đã đến cửa, An
Nhiên trực tiếp ra ngoài đón họ, vào gian phòng, Lâm Tiểu Phân cũng ưa thích,
nói là nhắm hai mắt cũng có thể ngửi thấy hương hoa.
Lúc Tô Dịch Thừa tiến
vào, An Nhiên đang đi dạo cùng Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn trong vườn hoa, ba
người vừa nói vừa cười, hình ảnh kia đặc biệt ấm áp tốt đẹp. Tô Dịch Thừa đứng
cạnh cửa nhìn một lúc lâu mới gọi: “An Nhiên.”
Lúc này ba người mới chú ý tới
Tô Dịch Thừa đang đứng ngoài cửa, An Nhiên sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn đột
nhiên nhăn lại, có chút ảo não sao mình lại quên mất anh, càng buồn bực hơn là
làm sao giới thiệu thân phận của anh cho cha mẹ.
So với An Nhiên, giờ phút
này cha mẹ Cố gia hiếu kỳ chính là về thân phận của người đàn ông này, tò mò
quan hệ của anh và An Nhiên.
“An Nhiên, anh ta là?” Cố Hằng Văn mở miệng
trước, nhìn con gái một chút, lại nhìn người đàn ông trước mắt một
chút.
“Anh…anh ấy là….” An Nhiên còn đang vướng mắc làm thế nào để giới thiệu
mà không dọa cha mẹ sợ hãi.
“An Nhiên, trước tiên để cha mẹ vào đi, món ăn đã
đem lên rồi.” Tô Dịch Thừa cười nói, gọi cha mẹ cực kỳ tự nhiên, như là đã gọi
cả trăm ngàn lần rồi, không có chút nào đột ngột, không tự nhiên.
Anh không
đột ngột cũng không mất tự nhiên rồi, nhưng câu này thực sự khiến Cố Hằng Văn và
Lâm Tiểu Phân giật mình, sững sờ nhìn anh không nói ra lời.
An Nhiền thấy
không khí có phần bất thường, liếc mắt Tô Dịch Thừa sau đó nói với cha mẹ: “Cha
mẹ, chúng ta vào đi.”
Cố Hằng Văn suy cho cùng vẫn là một phần tử trí thức,
liếc nhìn con gái, không nói gì, đi thẳng vào phòng.
Thấy thế Lâm Tiểu Phân
cũng vội vàng theo sau.