Chu Hàn nhìn thấy Tô Dịch Thừa, cũng bất ngờ như thế. Hôm nay cùng khách hàng
tới đây nói chuyện hợp tác, giờ vừa mới tiễn khách hàng về, nghĩ thời gian còn
sớm nên sang bên quán bar này uống một chén rồi về. Nhìn sườn mặt rất giống Diệp
Tử Ôn, liền mở miệng thử gọi, lại không ngờ Tô Dịch Thừa cũng ở đây.
Diệp Tử Ôn bên cạnh như là nghe thấy có người gọi anh ta, giờ mới chập chạp
phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Tô Dịch Thừa, xoay người nhìn thấy Chu Hàn
đứng cách mấy bước.”Chu Hàn, tới uống rượu sao, tới đây cùng nhau đi.” Nói xong
lại đột nhiên ý thức được mình quá mau miệng, vô thức quay đầu nhìn phản ứng của
Tô Dịch Thừa.
Chu Hàn biết Tô Dịch Thừa không muốn gặp lại anh, thật ra thì đổi là ai cũng
sẽ không muốn gặp lại người đã từng phản bội mình, vừa định mở miệng: “mình
——”
“Cùng nhau đi.” Tô Dịch Thừa nhàn nhạt mở miệng, giọng nói không nhanh không
chậm, vẻ mặt bình tĩnh nhìn không ra chút tâm tình nào, nói xong liền quay đầu
đi.
Chu Hàn không kịp phản ứng, sững sờ đứng đó nhìn anh.
Diệp Tử Ôn cũng sửng sốt, nhưng mà tức khắc phản ứng lại, cười nói với Chu
Hàn: “Chu Hàn, tới đây chúng ta uống một chén.” Nói xong liền đứng dậy đi kéo
anh ta đến.
Yêu cầu nhân viên phục vụ lấy thêm một cái chén nữa, rồi rót rượu cho anh ta,
vừa hỏi: “dạo này tiểu Bân như thế nào a, đã một thời gian không gặp thằng bé
kia rồi.”
“Rất tốt.” Chu Hàn nhận lấy rượu, cụm ly với cậu ta.
“Cậu ——” Diệp Tử Ôn còn muốn nói điều gì, đột nhiên điện thoại đặt trong túi
áo vang lên, lấy ra vừa nhìn, hơi bất ngờ, thế mà lại là điện thoại từ Tô Dịch
Kiều, mừng rỡ, vội vàng nhấn nghe, “a lô, tiểu Kiều?”
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa bên cạnh khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn anh ta.
Cũng không biết người đầu dây bên kia nói những gì, thấy Diệp Tử Ôn nhíu mày,
lạnh giọng nói: “cô ấy ở đâu? …. Được, tôi lập tức đến đó.” Nói xong liền cúp
điện thoại, nói với Tô Dịch Thừa và Chu Hàn: “tạm thời có việc, đi trước.”
“Có phải Dịch Kiều xảy ra chuyện gì không?” Tô Dịch Thừa nhíu mày lại hỏi, dù
sao cũng là em gái của mình, trong lòng lo lắng .
“Tiểu Kiều uống say trong quán bar.” Nói xong, cầm lấy áo khoác âu phục bên
cạnh.
“Mình đi cùng cậu.” Tô Dịch Thừa nói.
“Không cần, mình đi là được rồi.” Diệp Tử Ôn từ chối, nói xong liền đứng dậy
đi ra ngoài, để lại Tô Dịch Thừa và Chu Hàn ngồi trước quầy bar.
Không khí có chút lúng túng, Chu Hàn mở miệng trước, hỏi: “không cùng đi xem
sao?”
Tô Dịch Thừa quay lại, cười nhạt lắc đầu, “tôi tin Tử Ôn.”
“Xin chào, đây là mì ý của ngài.” Lúc này nhân viên phục vụ đưa mỳ ý lên.
“Cám ơn.” Tô Dịch Thừa nhận lấy đôi đũa bắt đầu hưởng thụ bữa tối của
mình.
Như là muốn tìm đề tài, Chu Hàn lên tiếng nói: “còn chưa ăn sao.”
“Ừ.” Tô Dịch Thừa gật đầu, cũng không nói thêm cái gì nữa.
Sau đó là im lặng vô tận, Tô Dịch Thừa chuyên tâm ăn bữa tối, mà Chu Hàn thì
tập trung uống rượu của anh ta, hai người sánh vai ngồi, nhưng không hề có
chuyện nói.
Chu Hàn uống rượu, nở nụ cười tự giễu.
Đến khi ăn xong bát mì, Tô Dịch Thừa bảo nhân viên thu dọn bát đũa, lại quay
đầu nhìn anh ta, nhàn nhạt mở miệng, nói: “hạng mục kiến thiết khu vực cũ, tôi
thấy các cậu cũng tham gia đấu thầu.”
“Tham gia bừa.” Thật ra thì anh ta không dám ôm nhiều hi vọng lắm với cái
này, dù sao công ty mới về nước chưa đến nửa năm, dù tự nhận là giá thầu và bản
thiết kế được làm rất hoàn hảo, nhưng mà so với cái gọi là công ty có thực lực
đứng đầu kia, hắn đối với cái này không dám ôm bao nhiêu hi vọng, dù sao so với
công ty dẫn đầu kia, mình căn bản không có ưu thế nào.
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa chỉ thản nhiên nói: “Bản thân đã không có lòng tin
giành được hạng mục này, lúc đầu cần gì phải tham gia chứ.”
“Về hạng mục chúng tôi tuyệt đối có lòng tin giành được, nhưng mà về trúng
thầu, chúng tôi không ôm hi vọng.” Chu Hàn sửa lại lời anh.
Tô Dịch Thừa không nói chuyện nữa, bưng cốc nước đặt trên quầy ba lên
uống.
Nhìn anh, Chu Hàn nhàn nhạt mở miệng: “Vợ cậu ổn cả chứ, chuyện lần trước,
thật xin lỗi.”
Tô Dịch Thừa tự nhiên biết anh ta nói đến chuyện An Nhiên ngã lần trước, gật
đầu, “rất khỏe.”
Chu Hàn gật đầu, không nói chuyện. Cầm chén rượu, nhìn chất lỏng màu vàng
kia, khẽ lắc cái chén, sau đó ngửa đầu một hơi uống hết sạch rượu trong chén.
Anh ta biết bọn họ không thể tiếp tục ngồi một chỗ uống rượu nói chuyện như
trước đây, cho dù anh ta có bằng lòng thì bản thân mình cũng cảm thấy không được
tự nhiên. Đứng dậy vừa định đi thì lúc này Tô Dịch Thừa ở bên cạnh lại mở
miệng.
“Trước kia lựa chọn vứt bỏ nhiều thứ như vậy cũng muốn ở cùng cô ta, còn bỏ
đi rồi, vì sao lại chia tay?” Tô Dịch Thừa nhìn chằm chằm anh ta, không muốn
nói, nhưng vẫn hỏi ra miệng.
Chu Hàn ngừng lại, nhìn chằm chằm anh, tay ở hai bên sườn nắm thật chặt. Đau
đớn nhắm mắt lại, một lúc lâu mới mở ra, gượng cười nói: “Cô ta đã phản bội cậu,
tất nhiên cũng sẽ phản bội tôi.” Nói xong cũng không nói thêm gì nữa, liền tính
tiền rời đi.
Tô Dịch Thừa nhìn bóng lưng của anh ta, mãi đến khi thân ảnh anh ta biến mất
ở cửa quán ba, mới phục hồi tinh thần lại.
Kết quả đấu thầu mạng mục đầu tiên của ban khoa học kỹ thuật thành phố được
công bố, ‘Chân Thành kiến trúc’ không trúng thầu, mà hạng mục kiến thiết khu vực
cũ sau cùng do ‘Hàn Hải bất động sản’ trúng thầu, kết quả này khiến không ít
người bất ngờ, nhưng đồng thời khiến cho công ty không có danh tiếng gì giữa
những công ty nhỏ nhanh chóng được người ta biết đến. Mà An Nhiên cũng cảm thấy
bất ngờ với kết quả này, không rõ vì sao họ lại bỏ qua những công ty rất có thực
lực kia, mà lại chọn công ty nhỏ như vậy.
Nhưng mà có thắc mắc khó hiểu đi nữa, An Nhiên cũng không hỏi Tô Dịch Thừa
một chữ, cô luôn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của bản thân, cái gì không nên
hỏi cô sẽ không hỏi.
Hôm nay An Nhiên đang ngồi ở bàn ăn nghiêm túc nghiên cứu sách dạy nấu ăn,
chuẩn bị làm một bữa tối thịnh soạn, thì Lâm Lệ gọi điện thoại tới.
Vừa nhận, nghe thấy từ bên kia điện thoại truyền đến thanh âm kích động của
Lâm Lệ: “An tử, ta tìm được việc rồi!” Mấy ngày qua Lâm Lệ vẫn liên tục tìm việc
làm, thật ra thì trước kia khi cô ở cùng Trình Tường, chỉ làm việc mang tính
chơi đùa, dù sao Trình Tường sẽ không bỏ đói cô, cho nên thái độ làm việc của cô
khi đó không tính là nghiêm túc. Nhưng mà lần này thì không thể, cô phải nỗ lực
tìm việc, vì mình cũng vì cha Lâm và mẹ Lâm.
Mặc dù cha Lâm phẫu thuật thành công, nhưng trong khoảng thời gian ngắn trước
mắt còn cần một lượng thuốc lớn, chỉ tính chi phí số thuốc này đã không ít tiền,
mà Lâm gia vốn là một gia đình bậc trung, lần này cha Lâm nằm viện đã tiêu gần
hết số tiền tích góp trong nhà, mà Lâm Lệ là con gái duy nhất trong nhà, tất
nhiên là phải gánh vác tất cả trách nhiệm.
An Nhiên từng nói với Lâm Lệ mình đi làm lâu như thế, trong tay tất nhiên có
tiền tích để dành, dù không nhiều lắm, nhưng có thể giải quyết hoàn cảnh khó
khăn của Lâm Lệ trước mắt, nếu Lâm Lệ bằng lòng, cô có thể cho cô ấy mượn số
tiền kia, nhưng mà Lâm Lệ từ chối. Từ sau khi chia tay với Trình Tường, Lâm Lệ
đã thay đổi rất nhiều, trở nên độc lập lại kiên cường, nhưng mà cô ấy khăng
khăng thế này khiến An Nhiên vô cùng đau lòng cho cô ấy.
“Thật a, làm cái gì? Công ty gì?” An Nhiên bỏ sách dạy nấu ăn trong tay
xuống, vì cô ấy tìm được việc mà vui vẻ.
“Là một công ty bất động sản, vẫn là làm thị trường nhà cửa, ngày mai sẽ bắt
đầu đi làm.” Lâm Lệ nói: “trước kia không phải là ta chưa từng làm, thế này coi
như là có chút kinh nghiệm, mặc dù còn chưa bán được căn nhà nào.” Lâm Lệ khẽ
cười, giọng nói dí dỏm.
“Không sao, cho dù chưa từng làm, học lại từ đầu.” An Nhiên an ủi cô ấy, học
ngữ điệu của cô ấy, nói: “lão phật gia của chúng ta thông minh như vậy, bán nhà
có gì khó, đến lúc đó mua căn nhà cũng không thành vấn đề.”
Lâm Lệ cười to thành tiếng, nói: “ha ha, tiểu An tử lão phật gia ta thích
nghe câu này, mau tiếp tục nịnh nọt mấy câu để làm ai gia vui vẻ, nếu nói hay,
ai gia sẽ trọng thưởng.”
“Lão phật gia ngài trời sinh đẹp người, cực kì thông minh, người gặp người
thích hoa gặp hoa nở, xe gặp xe cũng chở!” An Nhiên cảm thấy có chút trái lương
tâm ca ngợi
“Ừ, không tệ, tiếp tục tiếp tục, ai gia thích nghe.” Lâm Lệ rất thoái mái,
như là hoàn toàn đặt mình trong đó.
“Ngài đẹp như thiên tiên phong tư trác tuyệt, diễm quan quần phương, dáng vẻ
vạn đoan, xinh đẹp tuyệt luân, phong hoa tuyệt đại.” An Nhiên dùng tất cả các
câu thành ngữ có thể nghĩ ra.
Lâm Lệ vừa lòng gật đầu, nói: “ừ, rất tốt rất tốt, còn gì nữa không?”
An Nhiên hộc máu, tức giận nói: “mi biến đi, thật đúng là cho mi chút thể
diện là mi được đà lấn tới, mi không xấu hổ, ta lại xấu hổ thay mi, lại còn tiếp
tục!”
“Tiểu An tử, mi đây là làm phản, mi có tin bây giờ ai gia sai người kéo mi ra
ngoài không!” Lâm Lệ hoàn toàn nhập vai: “người đâu, lôi tên nô tài to gan này
ra ngoài đánh ba mươi trượng, xem lần sau cô ta còn dám nói năng vô lễ nữa
không.”
“Ha ha.” An Nhiên cầm điện thoại cười, hình như Lâm Lệ trước kia đã quay về,
vui vẻ như thế, thật giống như ban đầu chính là cái kia Lâm Lệ trở lại, đùa bỡn
như thế, vui vẻ như vậy.
Lâm Lệ cũng cười, hai người dường như thực sự trở về cảm giác trước kia,
không có buồn phiền.
“Ting tong ting tong ——”
Trong lúc An Nhiên đang ôm điện thoại di động cười với Lâm Lệ thì chuông cửa
vang lên.
An Nhiên quay đầu liếc nhìn cửa, nhớ tới tối hôm qua Tần Vân bảo hôm nay mang
cháo gà cho cô tẩm bổ thân thể, vội vàng hướng về phía điện thoại di động nói:
“Lâm Lệ, không nói với mi nữa, có lẽ là mẹ chồng ta đã tới.”
“Ừ, được, đúng rồi, hôm nào ra ngoài ăn cơm đi, ta mời.” Trước khi cúp điện
thoại, Lâm Lệ không quên nói.
“Ừ, cứ thế đã.” An Nhiên cười cúp điện thoại.
“Ting tong ting tong ——” Thấy không ai ra mở cửa, người ngoài cửa lại nhấn
chuông tiếp lần nữa.
“Tới tới.” An Nhiên đứng dậy khỏi cái ghế cao, vừa lên tiếng trả lời vừa bước
nhanh ra cửa. Không nhìn mắt mèo, cứ nghĩ là Tần Vân đến đây, không nghĩ nhiều,
liền mở cửa, mà trong giây phút nhìn thấy người đứng ngoài cửa bỗng chốc sửng
sốt.
Lăng Nhiễm đứng ngoài cửa, Ngoài cửa Lăng Nhiễm một thân váy dài hình sóng
thắt đai, mái tóc xoăn buông xuống vai, mặt đeo kính râm đủ che khuất nửa mặt,
tay cầm túi vải, mỉm cười nhìn chằm chằm An Nhiên.
An Nhiên không ngờ người đến không phải là Tần Vân mà là Lăng Nhiễm, giật
mình sửng sốt một lúc lâu, mới từ từ phục hồi tinh thần lại, nhìn cô ta nhàn
nhạt mở miệng, “sao lại là cô?”
Tháo cái kính râm trên mặt xuống, Lăng Nhiễm cười, nói: “không mời tôi vào
ngồi một chút sao?”
An Nhiên không tránh ra, nhìn cô ta nói: “tôi không cảm thấy có chuyện gì hay
để nói cùng Lăng tiểu thư.” Nói xong liền muốn đóng cửa đi vào, cô không biết
Lăng Nhiễm lại muốn làm gì, nhưng mà cô vô thức thấy chán ghét người phụ nữ này,
nhất là sau khi biết rõ lần trước người cố tình xui khiến tiểu Bân đến đẩy ngã
cô là cô ta, đối với hành động như thế của cô ta, cảm thấy quả thực là một người
mẹ, sao lại có thể đối đãi với con mình như thế!
Đưa tay ngăn cản An Nhiên đóng cửa lại, Lăng Nhiễm cười như không cười nói:
“chẳng lẽ đây là đạo tiếp khách của nhà Tô phó thị trưởng sao?”
“Đạo tiếp khách.” An Nhiên cười khẽ, nhìn cô ta, nói trắng ra: “tôi không hề
cho là Lăng tiểu thư là khách.”
Lăng Nhiễm nhìn chằm chằm cô, nụ cười có chút lạnh lùng, nhìn cô sắc mặt rét
lạnh.
Không đếm xỉa đến mắt lạnh và nụ cười lạnh lùng của cô ta, nhìn tay cô ta, An
Nhiên không vui cau mày lại, nghiêm túc nói: “nếu Lăng tiểu thư cố tình không
buông tay, tôi không ngần ngại gọi an ninh tới mời cô rời đi.”
“Ha ha.” Lăng Nhiễm rút tay lại, cười khẽ nhìn cô nói: “Tô phu nhân cần gì
phải nghiêm túc như thế chứ, tôi một người phụ nữ yếu đuối có thể làm gì cô chứ,
vả lại, tôi nghe nói hiện tại Tô phu nhân đang mang thai, nhất thiết đừng có nổi
giận, tránh làm tổn thương đứa bé, thế không tốt lắm.”
“Cám ơn nhắc nhở.” An Nhiên nhàn nhạt trả lời, trên mặt lạnh lùng không có
biểu cảm, chuẩn bị đóng cửa lại một lần nữa.
“Cô không muốn biết vì sao hôm nay tôi đến sao.” Trong giây phút cô đóng cửa
lại, Lăng Nhiễm mở miệng nói: “nếu tôi nói hôm nay tôi đến là vì tương lai của a
Thừa, cô còn có thể chặn tôi ngoài cửa sao?”
Cô ta dứt lời đồng thời cửa được đóng lại, Lăng Nhiễm cũng không tức giận,
vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, tay vỗ vỗ cái kính râm trong tay, như là chắc
chắn lát nữa An Nhiên nhất định phải mở cửa ra.
Quả nhiên, An Nhiên thật không để cô ta chờ lâu, cửa đóng không đến một phút
đồng hồ lại được mở ra, An Nhiên nhìn chằm chằm cô ta, đối diện với ánh mắt cô
ta, một lúc lâu mới hỏi: “ý cô vừa nói là gì.”
Lăng Nhiễm cười cười, nhìn cô nói: “tôi không thích bị người ta chặn ở cửa
nói chuyện, cảm giác thật không thoải mái.”
An Nhiên không nói chuyện, cuối cùng nghiêng người để cô đi vào. Mình cũng
xoay người vào nhà, nhưng không đóng cửa lại.
Lăng Nhiễm nhìn quanh căn nhà, cuối cùng ngồi xuống ghế sô pha, cười như
không cười nói: “nhà làm rất đẹp nha, nhưng mà tôi nhớ a Thừa không thích phong
cách thế này mới phải.”
An Nhiên ngồi xuống đối diện cô ta, nhàn nhạt cười, “con người sẽ thay đổi,
huống chi hai người đã nhiều năm không gặp như thế, hơn nữa, Dịch Thừa anh ấy
thương tôi, dù thực sự không thích, anh ấy cũng sẽ chiều tôi.”
Lăng Nhiễm cong cong môi, nhưng trên mặt không hề có ý cười, hừ lạnh nói:
“hôm nay tôi đến cũng không phải là để thưởng thức nhà cô.”
“Tôi để cô đi vào cũng không phải là để cô quan sát nhà tôi.” An Nhiên nói:
“cho nên xin Lăng tiểu thư nói rõ ràng, lời nói vừa rồi của cô là có ý gì.”
Nghe vậy, Lăng Nhiễm đắc ý cong cong môi, nói: “nếu tôi nói tôi có thể giúp
đỡ cho chặng đường làm quan sau này của Tô Dịch Thừa, cô tin chứ?”
An Nhiên nhìn chằm chằm cô ta: “tin, nhưng mà tôi không hề cảm thấy nếu không
có sự giúp đỡ của cô, Dịch Thừa sẽ không đi được, vả lại, tôi nghĩ cô phải hiểu
rõ, căn bản là Dịch Thừa khinh thường thủ đoạn như vậy, anh ấy có năng lực này,
không cần dựa vào quan hệ của cô.”
Khoảng thời gian chung sống này, cô không dám nói mình hiểu rõ Tô Dịch Thừa
bao nhiêu, nhưng mà về phương diện đối nhân xử thế và xử lý công việc của Tô
Dịch Thừa, cô tin thưởng tuyệt đối rằng Tô Dịch Thừa không phải là loại người
thích bám vào quan hệ để lên chức, anh có sự kiên quyết của bản thân, hơn nữa
bằng năng lực của anh, dù không có những nhân tố bên ngoài kia, anh cũng có thể
tiến rất xa, ví dụ như bây giờ, anh còn trẻ như thế mà đã tới được vị trí hiện
tại, đây chính là minh chứng tốt nhất cho năng lực của anh!
“Tôi biết a Thừa còn lâu hơn cô, tất nhiên cũng hiểu anh ấy hơn cô rất nhiều,
những thứ này đều không cần cô nói cho tôi biết, anh ấy là người thế nào không
ai biết rõ bằng tôi.” Lăng Nhiễm không hài lòng nhìn cô một cái, lấy bao thuốc
lá và cái bật lửa từ trong túi ra, rút ra một điếu thuốc bỏ vào trong miệng, sau
đó “cạch ——” một tiếng bật cái bật lửa châm lên.
“Phiền cô dập đi.” An Nhiên không vui cau mày lại, cô không muốn là người hút
thuốc thụ động, nhất là bây giờ khi còn đang có thai.
Lăng Nhiễm nhìn cô, giả vờ xin lỗi nói: “a, thật xin lỗi, xem tôi này, đã
quên ngồi trước mặt mình là một phụ nữ có thai.” Nói thì nói như thế, nhưng mà
cô ta dường như không hề có ý muốn dập điếu thuốc, buồn rầu cau mày lại, nói:
“nhưng mà phải làm sao bây giờ, tôi thèm thuốc lá, không hút, trong lòng rất khó
chịu, cho nên chỉ có thể để cô chịu uất ức một chút đi.” Nói xong lại hung hăng
hít một hơi, nhả khói ra còn cố ý phun về hướng An Nhiên.
An Nhiên không nói chuyện, chỉ cau mày lấy tay bịt mũi.
Gạt tàn thuốc xuống cái sàn nhà bóng loáng, Lăng Nhiễm tiếp tục mở miệng nói:
“có lẽ vừa rồi tôi nói chưa rõ, tôi nói con đường làm quan là chỉ sau này a Thừa
còn có thể tiếp tục đi trên còn đường này nữa không, hoặc là vì vài nguyên nhân
mà anh ấy bị cơ quan liên ngành điều tra, lại tra ra vấn đề gì đó.”
An Nhiên chợt quay đầu nhìn về phía cô ta, ánh mắt lớn hỏi: “cô có ý gì!”
Chẳng lẽ cô ta muốn cố ý hãm hại Tô Dịch Thừa?
“Ha ha.” Lăng Nhiễm cười, nói: “tôi nói đến thế chẳng lẽ cô nghe còn chưa
hiểu? Vậy thì thật đúng là ngốc nghếch.”
“Cô nghĩ là tôi sẽ tin cô sao? Đừng tưởng rằng cha cô là thị trưởng Giang
Thành thì nhà cô liền muốn làm gì thì làm, Giang Thành cũng không phải là nhà cô
xây dựng nên, huống chi Dịch Thừa không làm chuyện gì, anh ấy đang ngồi rất vững
chắc, không sợ các người tra ra cái gì.” An Nhiên nói như vậy, nhưng mà không
hiểu sao, trong lòng có chút hoảng loạn, ngay cả chính cô đều không nói ra được
đây là cảm giác gì, tại sao lại thế!
“Ha ha.” Lăng Nhiễm cười lắc đầu, “Cố An Nhiên, tôi nói cô quá ngây thơ rồi,
hay nên nói cô quá ngu xuẩn thì tốt hơn, cô cho là tranh đấu trên quan trường là
gì? Ngây thơ nói bản thân mình không làm chuyện gì thì sẽ không làm sao, thật sự
quá buồn cười rồi. Tôi nói cho cô biết, nếu có người thật sự muốn lật đổ cô, đến
lúc đó chưa làm không phải là do cô nói là được.” Nói xong, lại cầm điếu thuốc
lá trong tay thả vào trong miệng, hung hăng hít vào, nhìn cô châm biếm, không
ngừng lắc đầu nói: “cô căn bản là không đủ tư cách đứng bên cạnh a Thừa, ngay cả
cách sinh tồn cơ bản nhất trong quan trường cô cũng không biết, ngay cả mối nguy
hiểm tiềm tàng quanh bản thân mà cũng không phát hiện ra, cô như thế, sẽ gây ra
phiền phức lớn cho a Thừa.”
An Nhiên vô thức nắm chặt tay lại, chất vấn cô ta: “các người muốn làm gì,
chuẩn bị hãm hại Dịch Thừa sao?” Cảm giác hoảng loạn và sợ hãi từ từ dâng lên
trong lòng, cô không biết mình đang sợ gì, nhưng mà đúng là sợ, rất sợ rất
sợ.
“Đừng nói khó nghe như vậy, hãm hại, cũng còn xem các cô cho cơ hội hay
không.” Cô ta vốn không muốn làm như vậy, nhưng mà là bọn họ không cho cô ta cơ
hội, cô ta đã đánh cuộc, theo trận đánh cuộc này, thắng thì mình có được tất cả,
thua cô ta vạn kiếp bất phục, cho nên trận này cô ta nhất định phải thắng!
An Nhiên lắc đầu, hai tay đặt ở hai bên nắm chặt: “sẽ không, Dịch Thừa sẽ
không cho các người cơ hội này, tôi tin anh ấy, chưa từng làm, chúng tôi sẽ
không sợ.”
“Hừ.” Lăng Nhiễm hừ lạnh, dụi tắt điếu thuốc lá trong tay vào đĩa hoa quả
trên bàn trà, nói: “hôm nay tôi tới trừ nói cho cô những thứ này, còn hi vọng
tiến hành một cuộc giao dịch với cô, nếu cô bằng lòng phá cái thai trọng bụng
cô, rồi ly hôn với a Thừa, tôi có thể giúp anh ấy, chẳng qua nếu cô không muốn,
vậy đừng trách tôi không niệm tình cũ, tất cả đều do cô quyết định. Như thế nào,
cuộc giao dịch này cô đồng ý hay không.”
“Không thể nào!” An Nhiên từ chối, sao cô có thể đồng ý phá cái thai trong
bụng mình, đó là bảo bối của cô, là đứa con của cô và Tô Dịch Thừa, cho dù là
muốn mạng của cô, cô cũng không thể đồng ý nói không cần đứa bé này, nhìn cô ta,
kích động nói: “tôi sẽ không tin chuyện vớ vẩn của cô, huống chi, tôi không cho
Dịch Thừa là quả hồng mềm cho các người nắn bóp.”
“Ha ha.” Lăng Nhiễm cười, cũng không bất ngờ với phản ứng của cô, tay đùa
nghịch lọn tóc xoăn, cầm lấy cái túi xách trên ghế sô pha, lẳng lơ vặn người
đứng lên, khóe miệng cong lên nhìn cô, nói: “bây giờ cô không đồng ý cũng không
sao, tôi sẽ chờ, chờ đến lúc cô khóc lóc chạy đến trước mặt tôi cầu xin tôi đồng
ý!”
An Nhiên cũng đứng dậy, bình tĩnh nhìn vào mắt cô ta, kiên quyết nói: “cô
đừng có mơ, vĩnh viễn sẽ không có chuyện như vậy!”
“Ha ha, tôi đây mỏi mắt mong chờ.” Lăng Nhiễm nhìn cô cười lạnh nói, lại sửa
sang lại váy, “điều muốn nói cũng đã nói rồi, tiếp theo nên làm gì thì cô suy
nghĩ thật kỹ đi, nếu cô thật sự yêu a Thừa, tôi nghĩ cô sẽ biết nên làm như thế
nào.” Nói xong lại cố ý vô tình nhìn An Nhiên một cái, rồi mới mỉm cười xoay
người ra khỏi nhà.
Lăng Nhiễm vui vẻ cười khẽ đứng chờ thang máy, miệng còn khe khẽ ngân nga bài
hát.
Thang máy lên tiếng mở ra, thấy Tần Vân xách theo bình giữ nhiệt đi ra khỏi
thang máy, nhìn thấy Lăng Nhiễm xuất hiện ở đây rất là bất ngờ: “Lăng
Nhiễm?”
“Mẹ Tô.” Lăng Nhiễm khẽ cười chào hỏi: “đã lâu không gặp.”
“Sao cô ở đây?” Tần Vân khó hiểu nhìn cô ta.
“Cháu tới tìm An Nhiên nói chút chuyện.” Lăng Nhiễm cười cười, giơ tay lên
nhìn đồng hồ đeo tay một chút, hơi áy náy nói: “ngại quá, cháu vội quá, đi
trước.” Vừa vào thang máy, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, quay đầu cười nói: “mẹ
Tô, lúc nào rãnh rỗi chúng ta cùng uống trà nhé.”
Tần Vân cũng không rảnh đáp lại cô ta, xoay người đi đến nhà Tô Dịch Thừa,
cửa không khóa, vừa tới cửa đã ngửi thấy mùi khói thuốc, mà An Nhiên còn ngồi
trên ghế sô pha đờ người.