An Nhiên cảm thấy bản thân mình thật bất hạnh, xem mắt nhầm người nói ra đã đủ
để người cười chết rồi, mà cô lại trực tiếp cho ra kết quả lấy người ta làm
chồng nữa!
Đứng ở cửa cục dân chính, An Nhiên cúi đầu nhìn giấy chứng nhận
kết hôn trong tay, một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn Tô Dịch Thừa nói: “Vậy hiện
tại chúng ta vào trong ly hôn đi.” Trước đây xem tivi, đọc báo chí nói gì mà
cưới nhanh, ly nhanh, còn cảm thấy không thể tin được, không hiểu được, không
ngờ mình cũng có một ngày như thế, còn chưa cầm giấy chứng nhận này về nhà mà đã
muốn đổi lại quyển khác rồi.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, hỏi: “Cô nhất định phải
lấy Mộ Phong kia sao?”
An Nhiên sửng sốt, vô thức lắc đầu, sao cô nhất định
phải lấy Mộ Phong!
“Vậy cô từng gặp anh ta, nhận biết sao?” Tô Dịch Thừa lại
hỏi.
An Nhiên cau mày, lại lắc đầu lần nữa, sao cô có thể đã gặp Mộ Phong,
nếu đã gặp, cô sẽ không nhận nhầm anh ta thành Mộ Phong, gây ra chuyện buồn cười
lớn như thế.
“Như vậy nói cách khác, hôm nay, dù đối tượng xem mắt không phải
là Mộ Phong, nếu cô cảm thấy thích hợp, cô cũng sẽ đưa ra đề nghị kết hôn, cũng
không phải là cô muốn đi đăng ký kết hôn với người đàn ông tên Mộ Phong kia phải
không?” Tô Dịch Thừa cười, lại hỏi.
An Nhiên ngẩn người, cuối cùng gật
đầu.
“Vậy sao lại không được, hôm nay cô và tôi xem mắt, rồi cô cảm thấy tôi
thích hợp, như vậy chúng ta sao lại không thể kết hôn?” Tô Dịch Thừa dứt khoát
đưa ra kết luận hỏi ngược lại.
An Nhiên có phần bị luẩn quẩn, nhìn anh nửa
ngày cũng nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới hiểu, quả thật là không có gì khác nhau
cả, có gì không thể.
Tô Dịch Thừa nhìn bộ dạng cô sững sờ còn chưa phản ứng
kịp, chỉ cảm thấy buồn cười, quay đầu nhìn thấy thư ký Trịnh xuống xe, giơ đồng
hồ đeo tay lên ý nhắc anh đã đến giờ rồi, cúi đầu nhìn lại thời gian, quả thật
vậy, xế chiều anh còn có cuộc hội nghị, phải về thị ủy một chuyến. Quay đầu nói
với An Nhiên: “Đưa điện thoại cho tôi.”
“Ách…” An Nhiên sửng sốt, mặc dù
không biết anh ta cần lấy điện thoại di động của mình làm gì nhưng vẫn lấy điện
thoại trong túi ra đưa cho anh.
Tô Dịch Thừa cầm lấy, ấn phím mở điện thoại,
nhanh chóng nhấn mấy nút, sau đó điện thoại trong tay anh vang lên khúc piano du
dương, tinh tế. Rồi trả lại điện thoại cho An Nhiên, nói: “Tôi đã lưu số của tôi
vào rồi, bây giờ tôi có việc phải đi trước, buổi tối mấy giờ cô tan ca?”
“Năm
giờ rưỡi.” An Nhiên vô thức trả lời.
“Tốt, buổi tối tôi đón cô, chờ điện
thoại của tôi.” Tô Dịch Thừa gật đầu, nói xong liền quay đầu đi đến chỗ thư ký
Trịnh.
Mãi đến khi Tô Dịch Thừa lên xe rời đi, chiếc xe chạy càng xa, cuối
cùng chỉ còn lại một dấu chấm nhỏ, An Nhiên mới kịp phản ứng, thu hồi ánh mắt,
cúi đầu nhìn giấy chứng nhận kết hôn bị mình nắm trong tay, lại mở điện thoại di
động nhìn họ tên anh ta, lúc này mới muộn màng ý thức được mình thật sự kết hôn,
mà chỉ biết chồng mình tên là Tô Dịch Thừa, thậm chí không biết tuổi tác, công
việc của anh ta!
Nhưng mà cô cũng chưa kịp nghĩ nhiều thì điện thoại như truy
hồn đoạt mệnh của Lâm Lệ vang lên, An Nhiên nhìn cái điện thoại đang không ngừng
ầm ĩ kia, hít sâu một hơi, trốn tránh không được rồi, chuyện này cũng không giấu
giếm được, cầm điện thoại di động, nhấn nút trả lời, quả nhiên, trong nháy mắt
tiếp điện thoại, bên kia truyền đến tiếng quát tháo của Lâm Lệ đang nổi giận:
“Cố An Nhiên, mi muốn chết phải không, cúp điện thoại, lại còn tắt máy, sao mi
không tắt cả đời đi, đừng mở nữa a, tắt năm, mười phút đồng hồ tính gì là anh
hùng!”
“Ta không muốn làm anh hùng…” An Nhiên cố gắng để điện thoại cách xa
lỗ tai một chút, tiếc rằng Lâm Lệ kia, trời sinh lớn tiếng, dù cách xa vẫn nghe
rõ cô ấy gầm thét.
“Anh hùng, hừ, ta thấy mi khỏi phải nghĩ đến rồi, cả đời
mi đoán chắc chỉ sống vô dụng.” Lâm Lệ không chỉ lớn tiếng, mà thính giác cũng
tốt kinh người, dù An Nhiên nghĩ tiếng mình không to, nhưng dù cách điện thoại,
vẫn lọt vào tai Lâm Lệ.
An Nhiên xấu hổ, nhưng biết là Lâm Lệ mới chỉ đang mở
đầu thôi, nên cũng chỉ có thể cố gắng cười lên, thuận theo lời cô ấy nói: “dạ dạ
dạ, ngài nói cái gì thì là cái đó.”
“Hừ.” Lâm Lệ hừ lạnh, nhưng mà thấy An
Nhiên nhận sai rồi, lửa giận rõ ràng cũng giảm bớt rất nhiều, nhớ đến câu nói
trước khi cúp điện thoại, hỏi; “mi vừa mới nói chứng nhận, cái gì chứng nhận a?
chứng nhận bản vẽ hay là chứng nhận tốt nghiệp a!”
An Nhiên nhìn giấy chứng
nhận kết hôn có phần chói mắt trong tay, nuốt nuốt nước miếng, nói: “không phải
chứng nhận bản vẽ, cũng không phải chứng nhận tốt nghiệp, Lâm Lệ, ta …ta vừa kết
hôn, vừa mới lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.”
Bên kia điện thoại đột nhiên im
bặt, im lặng khiến lòng An Nhiên có chút sợ hãi. Cô thậm chí có thể tưởng tượng
ra bộ dạng đang phát điên của Lâm Lệ bây giờ.
“Cố An Nhiên, bây giờ mi đang ở
đâu!” Bất thình lình, bên kia điện thoại truyền đến âm thanh giận dữ, suýt chút
nữa làm thủng màng nhĩ An Nhiên, rồi sau đó cô nghe thấy tiếng Trình Tường, nhìn
như đang trấn an Lâm Lệ, bảo cô ấy kiêng dè đứa con trong bụng, tiếp đó dập điện
thoại chỉ để lại tiếng tút tút tút. Cô cũng không lo lắng cho Lâm Lệ, vì cô biết
Trình Tường sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.
An Nhiên thở dài, cất điện thoại vào
trong túi, sau đó lại nhìn giấy chứng nhận kết hôn trên tay, ngẩn ngơ một lúc,
sau đó mới bỏ vào túi. Trở lại công ty đã gần ba giờ rồi, mới ngồi trong phòng
làm việc không lâu, tổng giám đốc trực tiếp gọi điện tới bảo cô vào phòng, đến
khi cô đi ra từ phòng tổng giám đốc, trên tay ôm một chồng tài liệu, hơn nửa là
tiếng Nhật, nói là gần đây chuẩn bị xây dựng một hệ thống cao ốc khổng lồ, lần
này là đấu thầu công khai, đương nhiên công ty cũng muốn giành được dự án
này.
Cả buổi chiều, An Nhiên ngồi nghiên cứu, xem xét phong cách thiết kế các
công trình cao ốc chính phủ từ trước đến giờ, nhưng bởi vì trong lòng buồn bực
nên không xem được nội dung gì vào đầu cả.
Nhắm mắt ngửa đầu tựa vào lớp da
thật trên ghế xoay, hai tay khẽ vuốt hai bên thái dương, đột nhiên, điện thoại
trên bàn vang lên, híp mắt chưa mở ra, liền với tay tìm tóm được điện thoại,
nhấn nút nghe, có chút uể oải nói: “Alo…” thanh âm kèm theo vẻ mỏi mệt.
“Tan
việc chưa?” Giọng nói bên kia điện thoại vừa xa lạ lại có chút quen thuộc, An
Nhiên đột nhiên mở mắt, cầm điện thoại đặt trước mắt nhìn một chút, —-Tô Dịch
Thừa, khẽ sửng sốt một giây mới phản ứng lại, hơi thận trọng có chút mất tự
nhiên hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Buổi tối cùng anh về nhà được chứ, anh dẫn em
đến gặp cha mẹ.” bên kia điện thoại, Tô Dịch Thừa nói.
“Ách, hôm nay là sinh
nhật mẹ tôi, cả nhà chúng tôi đã đặt một chỗ tốt ở bên ngoài ăn cơm rồi.” An
Nhiên đáp, thực ra thì nghe anh nói cùng anh về nhà gặp cha mẹ, cô vẫn có chút
không thích ứng được thân phận của mình bây giờ, chủ yếu là chuyển biến quá
nhanh, buổi sáng vẫn còn độc thân, hơn nữa còn là thặng nữ, chớp mắt một cái bây
giờ đã tiến vào hàng ngũ phụ nữ có chồng rồi.
“Nga, như vậy a.” Tô Dịch Thừa
nói, âm cuối kéo dài một chút.
An Nhiên gật đầu, đột nhiên nhớ tới cách điện
thoại, nên vội vàng “ừ”. Lại nghĩ đến cái gì, mở miệng nói: “cái kia, cái kia
ngày mai anh có thời gian rảnh không, tôi, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện một
chút?”
“Ngay mai anh phải đi công tác, buổi tối chúng ta nói chuyện đi, hiện
tại anh đang nghĩ đến một chuyện, như vậy đi, tan việc chờ anh ở cửa công ty,
anh đi đón em.” Nói xong, không đợi An Nhiên mở miệng, liền cúp điện
thoại.
An Nhiên sững sờ nhìn, không khỏi nghi ngờ nghĩ, đón cô, anh ta biết
công ty cô ở đâu sao?