Tô Dịch Thừa vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều sửng sốt, cả hội trường
thoáng chốc không có tiếng động, im lặng đến khó tin.
Mạc Phi mở to mắt nhìn
Tô Dịch Thừa, rất bất ngờ vì anh ta lại ở đây, hơn nữa còn đến cùng đám người
Lăng thị trưởng, thân phận của anh ta là gì?
Tiếu Hiểu cũng sửng sốt, vẻ mặt
không tin tưởng nhìn hai người Tô Dịch Thừa và An Nhiên, lúc này sợ là không
nghĩ khác Mạc Phi là mấy, cô không dám nói là quen biết hết tất cả công ty bất
động sản của Giang Thành, nhưng những người có máu mặt cô tự nhận là đều nhận
biết được, chỉ có Tô Dịch Thừa là cô thật sự không có ấn tượng gì! Nếu như anh
ta không phải là người trong ngành, chỉ sợ là người trong thị ủy, nhìn những
người cùng đến, thân phận đích thị là không thấp a! Thế mà cô hoàn toàn không
ngờ được anh ta có lai lịch lớn như vậy!
Lúc này Hoàng Đức Hưng đứng bên cạnh
mới chợt hiểu ra, nhớ đến buổi sáng hôm đó gặp phải Tô Dịch Thừa ở trước cổng
công ty, bây giờ nghẫm lại sao lại trùng hợp như vậy, xem chừng là đưa An Nhiên
đi làm. Còn có, cuộc điện thoại xin nghỉ cho An Nhiên ngày đó cũng là anh ta
gọi, ông đã nghĩ sao mà thấy dãy số kia quen thế, rõ ràng là dãy số từ thị ủy,
thì ra là mình đoán không sai!
Đồng Tiểu Tiệp đứng cạnh người đàn bà họ
Trương thì khẽ nhíu mày, nhìn hai người trước mắt, người đàn ông này cô có chút
ấn tượng, hồi trước đã nhìn thấy bức ảnh chụp anh ta và cha cô, chẳng qua là
không ngờ anh ta và An Nhiên ở cùng nhau, hơn nữa đã kết hôn!
Dù sao đã quen
chứng kiến những cảnh như thế này, mặc dù khó tin nhưng Lăng Xuyên Giang vẫn là
người phục hồi tinh thần đầu tiên, hỏi: “Cậu, cậu kết hôn khi nào? Tại sao tôi
không nghe thấy cậu nói gì, lần trước đến chỗ lão Tô, cũng không nghe thấy mẹ
cậu nói gì a!”
Tô Dịch Thừa dắt tay An Nhiên đi về phía Lăng Xuyên Giang, chỉ
cười nhạt nói: “Chúng tôi kết hôn kết tương đối gấp gáp, tôi và An Nhiên đều sợ
phiền phức, cho nên chỉ đi đăng ký, tạm thời chưa định tổ chức đám cưới.” Rồi
quay đầu nói với An Nhiên: “An Nhiên, chào Lăng thị trưởng.”
Mặc dù còn ở
trạng thái sững sờ có chút ngây ngốc, nhưng An Nhiên vẫn gật đầu, cười cười với
Lăng Xuyên Giang, khẽ nói: “chào Lăng thị trưởng.”
Lăng Xuyên Giang gật đầu,
nhìn cô, rồi lại nhìn Tô Dịch Thừa một chút, trong lòng có chút cảm khái, nếu
hồi đó không có sự kiện kia, biết đâu, biết đâu Dịch Thừa sớm đã là con rể của
ông rồi, nhưng sự đời khó lường, ai mà biết được cuối cùng lại như thế này, tạo
hóa trêu ngươi, tạo hóa trêu ngươi a!
“Tô trợ lý kết hôn quá im hơi lặng
tiếng rồi, một chén rượu cũng không cho, quá không có lòng rồi, cũng quá hẹp
hòi.” Tiêu Ứng Thiên cười trêu ghẹo, xoa dịu bầu không khí có chút căng thẳng và
lúng túng.
“Ha hả, Tiêu tổng nói đùa.” Tô Dịch Thừa cười, sau đó quay đầu,
nhìn An Nhiên một chút, rồi lại quay đầu nhìn người đàn bà đanh đá và Trương
Viễn Sơn lúc này đang há hốc mồm, hỏi: “Xin hỏi Trương phu nhân, vừa rồi xảy ra
chuyện gì vậy? An Nhiên có chỗ nào làm phật lòng Trương phu nhân mà phải ầm ĩ
đến cục cảnh sát thế?”
“Đúng vậy a, vừa rồi xảy ra chuyện gì, có phải là có
hiểu lầm gì không?” Tiêu Ứng Thiên cũng hỏi, tiệc rượu đêm nay là do ông tổ
chức, ông được coi như là chủ nhà, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, tất nhiên là
ông phải đứng ra.
Người đàn bà đanh đá họ Trương gượng cười, suy nghĩ còn
chưa kịp phản ứng lại với câu ‘vợ tôi’ của Tô Dịch Thừa vừa nói, lúc này càng
không nói nổi lời nào rồi.
Bà đã gặp Tô Dịch Thừa mấy lần, cũng hiểu rõ bối
cảnh sau lưng của cậu ta, chưa nói đến thế lực của Tô gia ở Giang Thành, chỉ bản
thân Tô Dịch Thừa thôi, sau vài năm nữa Lăng Xuyên Giang nghỉ hưu sẽ đến lượt
cậu ta lên thay, đây là quan chức đứng đầu Giang Thành mấy năm sau, là người mà
bà không đắc tội được, vốn tưởng rằng con bé trước mắt chỉ là một nhà thiết kế
nhỏ bé vô danh của một công ty, ai ngờ được lại động đến sếp lớn như thế
a!
Nghẫm lại những lời nói vừa rồi, thật sự là hối hận xanh ruột rồi, hận
không thể vả cho mình mấy cái tát, ít lời một đi chút.
Trương Viễn Sơn trợn
mắt nhìn bà xã của mình một cái, bà xã nổi danh hung hãn, bình thường thì thôi
đi, nhưng hôm nay cũng không xem là ở chỗ nào, gặp một người không tên không
tuổi gì cũng được, thế mà lại chọc vào người không nên dây vào, vừa rồi nghe
thấy Lăng thị trưởng có ý chuyển giao chuyện xây dựng ban khoa học kỹ thuật lại
cho Tô Dịch Thừa chịu trách nhiệm, ông còn đang muốn tạo quan hệ tốt với Tô Dịch
Thừa, sau này mở cửa xây dựng gì thì cũng có thể tham dự vào một chân, không ngờ
mới ngoảnh đi ngoảnh lại, cái bà già hung hãn này ngược lại, trực tiếp làm phật
lòng người ta.
Giờ phút này ông cũng chẳng quan tâm gì khác, bước lên phía
trước cười làm lành nói: “Chắc là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, Tô trợ lý đừng để
tâm.”
Tô Dịch Thừa nhìn ông ta, sau đó quay đầu nhìn người đàn bà họ Trương,
nói: “Vậy thì có cái gì hiểu lầm xin Trương phu nhân nói rõ ràng xem, tránh để
trong lòng không thoải mái, nếu thật sự là lỗi của An Nhiên, tôi hẳn là nên thay
mặt cô ấy xin lỗi, nhận tội mới đúng.”
Người đàn bà đanh đá họ Trương kia
cười gượng, thật sự là còn khó coi hơn so với khóc, nhận tội, bà nào dám để cậu
ta nói xin lỗi, nhận tội a!
Thấy bà ta thật lâu không nói lời nào, Tô Dịch
Thừa gọi, “Trương phu nhân?” Ánh mắt kinh sợ nhìn bà như là khẳng định bà nói ra
thế nào là thế ấy.
Người đàn bà đanh đá họ Trương cười khan, liếc nhìn chồng,
lại nhận được cái trừng mắt hung hăng, hậm hực quay đầu, thật ra thì bà chẳng
qua chỉ lấn thiện sợ ác, cậy mạnh bắt nạt kẻ yếu mà thôi, vì có tiền nên thường
ngày đùa giỡn khắp nơi, nhưng có tiền nữa cũng không bù được quyền a, cho nên
biết rõ một người có quyền hơn bà, bà liền sợ rồi. Cho nên, lúc này chỉ có thể
kiên trì, duy trì khuôn mặt vui vẻ, cười làm lành vời Tô Dịch Thừa, nói: “Thật
ra thì, thật ra là tôi không tốt, vừa rồi không cẩn thận va vào Tô phu nhân,
không cẩn thận làm bẩn lễ phục của Tô phu nhân, thật ra thì —”
Không đợi
người đàn bà đanh đá họ Trương nói xong, Trương Viễn Sơn vội vàng tiếp lời, quay
đầu nhìn An Nhiên nói: “Thật ngại quá, trong bữa tiệc rượu có chút va chạm cũng
khó tránh khỏi, nếu Tô phu nhân không ngại, đi thay bộ lễ phục này một chút,
chúng tôi sẽ phụ trách mang đi giặt sạch.”
Tô Dịch Thừa cũng không nói
chuyện, trên mặt vẫn nở nụ cười, quay đầu nhìn An Nhiên một chút, ý là chuyện
này hoàn toàn nghe theo ý cô, cô muốn thế nào thì liền làm như thế.
An Nhiên
vốn không phải người đúng lý không bỏ qua cho người khác, thật ra thì chỉ là một
việc nhỏ, vừa rồi cô chỉ không muốn để bà ta khinh người quá đáng. Nhưng mà sự
việc đã đến mức này, nếu mình còn tính toán thì không khác gì bà ta cả, vả lại
tối nay tụ tập nhiều người có máu mặt, dù không vì bản thân, cô cũng phải nghĩ
cho Tô Dịch Thừa, đứng bên cạnh anh, thì lòng dạ phải bao dung và nhìn xa, không
thể hẹp hòi, đấy là cho anh thể diện, nghĩ vậy, cô lắc đầu với Trương Viễn Sơn,
nói: “Không cần, như Trương tổng nói, tiệc rượu nhiều người, va va chạm chạm
tất nhiên là không thể tránh, vừa rồi Trương phu nhân đi vội, tôi cũng không để
ý, mới va vào nhau, không thể nói ai đúng ai sai, chỉ là hiểu lầm mà
thôi.”
“Đúng đúng đúng, hiểu lầm, một sự hiểu lầm mà thôi, Tô phu nhân không
so đo là tốt rồi.” Trương Viễn Sơn vội vàng phụ họa nói, vội vàng thuận theo lối
thoát mà An Nhiên khơi ra.
Tô Dịch Thừa không nói thêm gì nữa, chỉ quay đầu
liếc nhìn An Nhiên, cẩn thận khép lại âu phục trên người cô, sau đó quay đầu nói
với Lăng thị trưởng và Tiêu hội trưởng: “Bác Lăng, Tiêu hội trưởng, An Nhiên
hiện tại như thế, cháu muốn đưa cô ấy về trước thay quần áo, nếu không có việc
gì nữa thì chúng cháu đi trước.”
Lăng thị trưởng và Tiêu hội trưởng đều gật
đầu, không hề phản đối.
An Nhiên cũng gật đầu với bọn họ, cười cười xin
lỗi.
Dắt tay An Nhiên, Tô Dịch Thừa lại quay đầu nói với Hoàng Đức Hưng đứng
bên cạnh: “Hoàng tổng giám, tôi đưa An Nhiên về rồi, không có gì vấn đề
chứ?”
“Không có, không có, không thành vấn đề.” Hoàng Đức Hưng vội vàng
nói.
Tô Dịch Thừa cười cười, ánh mắt khẽ đảo qua, đúng lúc chống lại cái nhìn
của Mạc Phi đang đứng trong đám người, im lặng nhìn anh ta một lát, nhưng không
nói gì. Sau đó thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn An Nhiên, khóe miệng khẽ cười, nắm
tay An Nhiên đi thẳng về phía cửa hội trường.
An Nhiên để mặc Tô Dịch Thừa
nắm tay ra khỏi hội trường, phớt lờ ánh mắt khác thường của mọi người ở phía
sau, cũng không quan tâm đến tiếng bàn luận xôn xao. Đi qua Tiếu Hiểu và Mạc
Phi, cô chú ý đến ánh mắt kinh ngạc của hai người, nhưng không có ngừng lại, mà
đi thẳng lướt qua bọn họ, để tùy Tô Dịch Thừa dẫn cô đi.
Có một loại ảo giác,
lúc này cô như là công chúa trong truyện cổ tích mà Tô Dịch Thừa chính là chàng
hoàng tử của cô, vào thời điểm cô chật vật kinh khủng nhất liền xuất hiện, sau
đó nắm tay cô rời đi như thế. Loại cảm giác này, thật sự có chút kỳ diệu đến khó
tin.