Trời hửng sáng, ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, gió sớm theo
khe cửa sổ chưa đóng kĩ len lỏi vào bên trong, làm chiếc rèm cửa màu trắng nhẹ
nhàng lay động.
An Nhiên chậm rãi tỉnh lại, vẻ mặt có chút mờ mịt, nhìn người
đàn ông đang ôm mình ngủ say bên cạnh, rồi sau đó mặt đỏ lên ngượng ngùng, mọi
thứ xảy ra đêm qua như một giấc mộng chân thực mà mất tự nhiên. Sự thật chứng
minh đàn ông có kinh nghiệm có thể làm giảm bớt đau đớn trong đêm đầu tiên của
phụ nữ, tối qua vào khoảnh khắc anh tiến vào dù có xé rách, nhưng không đau đớn
đến ngất đi như Lâm Lệ nói.
An Nhiên nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh
không hề chớp mắt, ánh mắt rất suồng sã và lớn mật, đây là lần đầu tiên cô nhìn
anh chăm chú như vậy. Anh nhìn rất đẹp trai, lông mày thô dày, sống mũi cao
thẳng, thậm chí lúc này An Nhiên mới phát hiện thì ra lông mi của anh rất dài
như của một cô gái vậy, đen đậm dài mảnh, nhưng có điểm khác biệt là lông mi anh
dài nhưng không bị cong lên, cho nên không khiến người khác có cảm giác nữ
tính.
An Nhiên nhìn một lát, bất chợt có chút đùa dai, đưa tay ra nhẹ nhàng
đụng vào hàng mi nhỏ dài kia, chỉ thấy mí mắt Tô Dịch Thừa khẽ động, nhưng không
tỉnh lại ngay lập tức, An Nhiên thấy đùa rất vui liền đưa tay đụng đụng, cứ lặp
đi lặp lại như thế, như là không biết chán, thế nên cô không phát hiện ra khóe
miệng người nào đó đã cong lên thành một độ cung rất đẹp.
Vì sợ anh tỉnh lại,
An Nhiên lè lè lưỡi không dám táy máy nữa. Trải qua buổi tối hôm qua, An Nhiên
da mặt mỏng, sợ anh tỉnh lại, hai người bốn mắt nhìn nhau thì sẽ lúng túng cái
kia… Nên nhẹ nhàng muốn rời khỏi cái ôm của anh.
Nhẹ nâng cái tay đang để
trên thắt lưng cô ra, động tác dịu dàng hết sức có thể, đang chống tay muốn ngồi
dậy, nhưng mà giây tiếp theo người đàn ông ở phía sau nhẹ nhàng kéo một cái, lại
ôm cô vào ngực, cằm đặt trên trán cô, “Đi đâu.”
Cái ôm của Tô Dịch Thừa và bề
ngoài của anh có phần không tương xứng, khác với bề ngoài nhã nhặn, ôn hòa, cái
ôm của anh có tham vọng chiếm giữ rất mạnh, một tay ôm cô, một tay đặt ở thắt
lưng phía trên mông cô, bàn tay to ma sát cái mông vểnh ra của cô, chân tay lại
càng ép vào cô như là muốn đem cô hòa tan vào trong thân thể vậy.
Sự gắn bó
da thịt thân mật thế này khiến mặt An Nhiên thoáng chốc đỏ bừng, “Trời, trời đã
sáng.” An Nhiên cố nói.
“Ừ.” Tô Dịch Thừa nhẹ giọng đáp, bàn tay từng chút
từng chút vỗ nhẹ sống lưng nhẵn mịn của cô: “Còn sớm, ngủ thêm một lát.”
An
Nhiên làm sao còn ngủ được, xấu hổ, e thẹn, ngay cả chính mình cũng không rõ tâm
tình mình lúc này là thế nào. Ngửa đầu nhìn chỉ thấy anh vẫn nhắm hai mắt, đoán
chừng anh căn bản là chỉ có ba phần tỉnh: “Em, em đi làm bữa sáng.”
Nghe vậy,
Tô Dịch Thừa chợt mở mắt ra, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của cô, mặt An Nhiên bỗng
chốc đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn anh, tất cả mọi chuyện xảy ra tối qua còn
hiện rõ mồn một trước mắt, những cảnh xấu hổ kia khiến cô cảm thấy lúng
túng.
Khóe miệng Tô Dịch Thừa nở nụ cười, anh thấy bộ dáng mặt đỏ bừng của cô
hết sức đáng yêu, cúi đầu hôn lên trán cô, cười hỏi: “Đói bụng?”
Thật ra thì
làm gì có khẩu vị mà quan tâm là có đói hay không, An Nhiên chẳng qua chỉ thầm
nghĩ nhanh chóng đứng lên, rời khỏi căn phòng này, rời khỏi người đàn ông này.
Vội vàng gật đầu, nói: “ừ, để em dậy, thật đói bụng.”
“Ừ.” Tô Dịch Thừa thuận
miệng đáp lại, bàn tay đỡ thắt lưng cô, kéo cô gần hơn vào ngực mình, không để
sót một kẽ hở nào. Sau đó thanh âm ám ách vang lên bên tai cô, anh nói: “Ừ, anh
cũng đói bụng.”
Thân thể An Nhiên bỗng dưng căng thẳng, cứng ngắc không dám
nhúc nhích, rõ ràng cô cảm nhận được cái cứng rắn đặt giữa hai chân mình là cái
gì, theo bản năng trong lòng dâng lên một loại dự cảm xấu. Trên miệng, nở nụ
cười miễn cưỡng, “Em em em, em dậy nấu cho anh.”
Tô Dịch Thừa cười cong cong
lông mày, nơi đó có sự mê hoặc khi vừa tỉnh lại, nhìn chăm chú vào An Nhiên,
dưới chăn, cơ thể nghiêng nghiêng về phía cô, thân thể được anh ôm rõ ràng cảm
giác được sự hưng phấn sáng sớm của anh. Xấu xa cong môi, anh cười nói: “Không
cần, đã có sẵn rồi.”
“Ách….ở, ở đâu.” An Nhiên giả vờ hồ đồ, cười khan, thân
thể không ngừng lùi ra phía sau.
Tô Dịch Thừa cười, tay giam giữ cô không có
buông lỏng, chỉ cười nói: “em!”
An Nhiên có chút hoang mang, vội vàng nói:
“Tô Tô Tô Dịch Thừa, đã sáng rồi, chúng ta ô—”
An Nhiên không có cơ hội mở
miệng nữa, Tô Dịch thừa xoay người đè lên cô, bắt đầu hưởng thụ ‘bữa sáng’ xinh
đẹp.
Vào thời điểm An Nhiên tỉnh lại lần nữa thì bên ngoài trời đã sáng
choang, hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng tươi sáng chiếu vào làm căn phòng
sáng trưng, Tô Dịch Thừa đã không ở bên cạnh từ lâu. An Nhiên nửa chống người
muốn dậy, lúc này mới phát hiện cả người đau nhức như là bị cái gì đó đè lên,
toàn thân không có sức lực. Dưới đáy lòng lại cực lực mắng chửi Lâm Lệ một lần,
nhưng mà lần này Tô Dịch Thừa cũng không thoát khỏi liên quan.
Đưa tay lấy
cái điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường, 9h 50p. Nhìn một cái, rồi mệt mỏi
đặt di động xuống, nhắm hai mắt lại, nằm đợi cơ thể trở lại bình thường, nhưng
sau khi vừa nhắm mắt lại một giây, An Nhiên bất thình lình mở to mắt ra, cũng
không quan tâm đến thân thể đau nhức mà ngồi bật dậy, một lần nữa lấy điện thoại
ra xem, “9h 50 rồi!” Trời, buổi sáng cô còn có cuộc họp đấy.
Cô thật không có
thời gian quan tâm cái gì khác nữa, vội vàng xuống giường, gấp chăn, mở tủ lấy
quần áo rồi vọt vào phòng tắm, vội vả tẩy rửa rồi đeo trang sức trang nhã, khi
cuống cuồng chuẩn bị đi làm đột nhiên liếc thấy dấu hôn trên cổ mình, cô rất
sửng sốt, sau đó xoát một cái đỏ bừng mặt lên, cô lấy phấn che khuyết điểm bôi
mạnh lên cổ, trong lòng thầm mắng chửi Tô Dịch Thừa.
Nhưng bôi phấn mãi cũng
không che hết được dấu hôn còn sót lại sau khi hoan ái, cuối cùng An Nhiên đành
phải lấy cái khăn lụa vốn định mua làm quà cho Tô Dịch Kiều quấn quanh cổ, cũng
may hiện tại thời tiết khá lạnh, nên buộc khăn lụa cũng không quá đột
ngột.
Chỉnh trang mình xong, An Nhiên cầm túi xách vội vã đi thẳng ra cửa,
thế nên không nhìn thấy bánh mỳ sandwich và tờ giấy nhắn lại trên bàn ăn trong
phòng bếp.