Ra khỏi ‘Du Nhiên Cư’, An Nhiên đứng ở cửa chờ Tô Dịch Thừa, nhìn Tiếu Hiểu đưa
tay đón xe ở đằng trước, sau đó một chiếc xe taxi đột nhiên dừng lại, cô thấy
Mạc Phi mở cửa xuống xe, anh ta làm như là không nhìn thấy Tiếu Hiểu, đi thẳng
về hướng An Nhiên.
An Nhiên còn đang sững sờ chưa kịp phản ứng, thì trên tay
đột nhiên bị người ta kéo một cái, Mạc Phi kéo tay cô không mở miệng mà lôi kéo
cô về đi về phía xe taxi.
Đi vài bước An Nhiên mới mạnh mẽ phục hồi tinh thần
lại, giãy dụa khỏi tay anh ta, “Mạc Phi, anh làm gì vậy, anh bỏ tay ra!” Không
phải anh ta đã đi rồi ư, bây giờ còn quay lại làm gì?
Mạc Phi không nói lời
nào, khuôn mặt không vui, rõ ràng là đang tức giận. Sức nắm tay cô không hề giảm
bớt chút nào, mà ngược lại càng mạnh hơn.
“Mạc Phi, anh buông tay, anh có
nghe thấy không đó!” An Nhiên kêu to, cô thật sự là tức giận, hiện tại anh ta
làm thế này là có ý gì, tại sao phải động tay động chân với cô, bọn họ chẳng có
quan hệ gì cả, không phải sao!
Tiếng la hét của An Nhiên thu hút sự chú ý của
những người đi đường, mọi người muốn xem náo nhiệt liền đi về phía này, ngay cả
nhân viên Du Nhiên Cư cũng tò mò chen lấn mà nhìn. Tiếu Hiểu đứng bên cạnh, khóe
miệng hàm chứa ý cười, ánh mắt lộ rõ sự đố kỵ, không hề có ý tiến lên giúp
đỡ.
An Nhiên dừng lại không đi, muốn giãy tay khỏi tay anh ta: “Anh buông ra,
anh đây là có ý gì a?”
Mạc Phi nhìn cô, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, nhắm mắt
lại một cái rồi mở ra, một lúc lâu mới mở miệng nói: “Đi theo anh, anh có chuyện
muốn nói với em.”
“Tôi không có gì nói với anh, buông tay.” An Nhiên từ chối,
vẻ mặt quyết tuyệt.
Mạc Phi nhìn cô, không nói lời nào, lôi kéo cô xoay người
muốn đi. Mà Mạc Phi vừa quay đầu, đúng lúc đối diện với Tô Dịch Thừa đứng trước
mặt, không biết là anh đến từ lúc nào.
Nhìn anh ta cầm chặt lấy tay An Nhiên,
chân mày Tô Dịch Thừa hơi nhíu lại, có chút không vui nói: “Vị tiên sinh này,
vui lòng thả vợ tôi ra.”
Mạc Phi sửng sốt, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước
mắt này, anh nhớ được anh ta chính là người đàn ông đến đón An Nhiên khi tan
việc lần trước.
“Dịch, Dịch Thừa.” Nhìn thấy anh, An Nhiên cuối cùng cũng yên
lòng, nhưng mà tủi thân thoáng chốc ập tới, sống mũi cay cay, khóe mắt bắt đầu
có chút nóng hổi, nước mắt lưu chuyển trong hốc mắt.
Tô Dịch Thừa cười cười
với cô, sau đó đi về phía cô, bắt được tay Mạc Phi, dùng lực khiến anh ta đau mà
buông An Nhiên ra, sau đó kéo An Nhiên, ôm cô vào trong ngực, vỗ nhẹ vào cô, nói
bên tai cô: “Không sao rồi.”
Mạc Phi nhìn chỗ bị anh niết qua một chút, sưng
thành một vùng, người đàn ông này không hề ôn hòa nho nhã như bề ngoài, vừa trải
nghiệm một chút, anh biết, nếu đánh nhau, anh nhất định không phải là đối thủ
của anh ta. Nhưng mà nhìn anh ta ôm An Nhiên như thế, anh không cam tâm, hồi
trước An Nhiên đã từng vùi đầu vào trong ngực anh như vậy, thậm chí tươi cười
với anh, nắm tay nhau cùng nói chuyện lý tưởng. Năm đó, anh mắc nợ cô, nhưng anh
chỉ là muốn thành công, chỉ muốn về sau có thể cho cô cuộc sống tốt đẹp hơn, mà
không phải cùng ra sức chạy khắp nơi cùng anh, anh thật sự không hề muốn làm cô
tủi thân. Cho nên sau khi về nước, nhìn kết quả điều tra về cô, biết sáu năm nay
bên cạnh cô không hề xuất hiện người đàn ông khác, trái tim anh kích động biết
bao nhiêu, anh biết cô đang đợi mình.
Thế nhưng, chỉ trong mấy ngày nay,
người đàn ông này xuất hiện bên cạnh cô, tự xưng là chồng cô, sáu năm, hai nghìn
một trăm ngày đêm, anh không cam lòng thua chỉ trong mấy ngày qua!
“Anh buông
cô ấy ra!” Mạc Phi hung hăng nhìn Tô Dịch Thừa, hai tay bên sườn nắm thật
chặt.
Tô Dịch Thừa giương mắt nhìn anh ta, nhưng cũng chỉ là nhìn thoáng qua,
liền cúi đầu nhìn An Nhiên trong lòng, ôm cô, nói nhẹ bên tai cô: “Được rồi, anh
lấy xe đến rồi, chúng ta về nhà.”
An Nhiên ở trong ngực anh gật đầu, cô cảm
ơn anh xuất hiện kịp thời như thế, cũng cảm ơn lúc này anh không hỏi gì
cả.
Tô Dịch Thừa ôm lấy cô xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Mạc Phi
chặn lại, quay đầu, thấy mắt anh ta đỏ ngầu, cực kỳ dữ tợn.
“Tôi yêu cầu anh
buông cô ấy ra.” Mạc Phi hung hăng nhìn Tô Dịch Thừa, dằn chậm từng câu từng
chữ.
Tô Dịch Thừa nhíu nhíu mày, vừa định mở miệng, thì An Nhiên trong ngực
đột nhiên ngẩng đầu thật mạnh, nhìn Mạc Phi, hít một hơi thật sâu, nói: “Mạc
Phi, tại sao anh muốn anh ấy phải buông tay, anh ấy là chồng của tôi, anh là thế
nào của tôi, nói trắng ra, hiện tại chúng ta cũng chỉ là bạn học, thậm chí không
tính là bạn bè, muốn làm rõ ra chút nữa, anh cũng chẳng qua chỉ là bạn trai cũ
của tôi, hơn nữa đã là sáu năm trước! Năm đó anh không hề quan tâm tôi mà xoay
người bỏ đi, bây giờ anh còn lằng nhằng nữa là ý gì? Anh nghĩ rằng đối với một
người đã phản bội lại tình yêu, tôi còn đứng yên ngu ngốc chờ anh quay lại ư,
anh vừa ích kỷ, vừa muốn tôi tiếp tục chờ anh sao, tôi nói cho anh biết, Mạc
Phi, không có gì là mãi dừng lại một chỗ bất động, thời gian không để cho tôi
ngu ngốc như vậy? Anh quay lại sẽ thấy Giang Thành này trong sáu năm qua đã thay
đổi như thế nào, sáu năm này thành phố đã phát triển thế nào, vật đã như vậy,
thì tình cảm con người cũng chẳng khác gì, cho nên từ giây phút anh lựa chọn
chia tay xoay người bỏ, thì chúng ta đã không còn cơ hội nữa rồi.”
An Nhiên
nói xong một hơi, không hề dừng lại, Tô Dịch Thừa vẫn ôm cô, thậm chí có thể cảm
giác được cô vì tức giận mà hơi run lên. Anh biết lúc này mình nói gì cũng đều
không cần thiết, nên càng ôm cô chặt hơn nữa, để cô tựa vào mình, để cho cô sự
dựa dẫm.
Mạc Phi sững sờ nhìn cô, cô nói rất đúng, một câu anh cũng không
phản bác được. Nhưng bảo anh cứ buông tay như vậy, anh lại không cam lòng, tại
sao anh có thể cam tâm, anh yêu cô, từ đầu đến cuối chỉ yêu duy nhất một mình
cô!
An Nhiên không nhìn nữa, xoay người nói với Tô Dịch Thừa: “Chúng ta,
chúng ta về nhà đi.”
Tô Dịch Thừa cười nhạt gật đầu với cô, ôm cô xoay
người.
“An Nhiên, đừng đi…” Trong nháy mắt An Nhiên xoay người, Mạc Phi kéo
tay cô.
Tô Dịch Thừa quay đầu, lạnh giọng nói: “Mạc tiên sinh, xin tự trọng.”
Nói xong, liền đưa tay kéo An Nhiên đi thẳng đến xe đã dừng ở bên cạnh.
Mạc
Phi nhìn người đàn ông kia ôm cô ngồi vào trong xe, nhìn xe của bọn họ rời đi,
biến mất trong dòng xe cộ giữa bóng đêm mờ mịt.
Sau khi An Nhiên và Tô Dịch
Thừa rời đi, người xung quanh vây xem cũng dần dần tản đi, Mạc Phi xoay người có
chút thất hồn lạc phách, đúng lúc chống lại ánh mắt của Tiếu Hiểu đứng bên cạnh
nở nụ cười như có như không. Không hề dừng ánh mắt lại lâu, bước chân nhanh về
phía xe taxi bên kia, liền bảo lái xe rời đi.
Tiếu hiểu nắm di động, khóe
miệng nửa cong lên nhìn xe taxi mà Mạc Phi ngồi biến mất ở góc đường, sau đó
nhìn hình ảnh vừa chụp trong điện thoại di động, nụ cười trên khóe miệng càng
đậm thêm